Điểm khác biệt giữa vợ và gái là vợ “sạch” và an toàn
Đặc biệt là đối với người đàn ông kiếm được ra tiền, chẳng đời nào chúng tôi tiếc rẻ vài ba trăm nghìn để chơi bời với hạng gái rẻ mạt, bèo nhèo và mắc bệnh. Chúng tôi cũng biết khôn tìm loại gái “sạch” chứ.
Đọc bài viết “ Muốn yêu vợ, chồng phải dùng bao” của độc giả Phương Bình, tôi đoán bạn là người phụ nữ ở nhà nội trợ và chăm con, không có việc gì làm nên nghĩ ra nhiều cái dở hơi và luẩn quẩn. Cách xử lý của bạn đang đẩy chồng bạn ra xa mình. Tự bạn đẩy mình vào hoàn cảnh mà bạn cho là bi kịch chứ không ai khác.
Là một người đàn ông, tôi xin đưa ra vài lời góp ý với bạn để cải thiện tình hình này.
Thế này bạn ạ, chấp nhận chồng có những thú vui ngoài luồng là đúng, nhưng không cần thiết phải làm đến thái quá như vậy. Gì mà để chồng gọi điện hẹn lịch với gái ngay trước mặt mà cũng không nói gì.
Bạn ạ, đàn ông chúng tôi thích một người vợ hiểu chồng và biết thông cảm với chồng chứ không phải người phụ nữ nhẫn nhịn đến mức quá thể đáng như bạn.
Trong trường hợp này, bạn cư xử cực đoan quá mức rồi. Không cần phải ép mình chịu đựng đến mức đó. Bạn sẽ làm cho chồng có cảm giác bạn không còn yêu, không còn quan tâm đến chồng.
Video đang HOT
Bình thường đàn ông đi gái chỉ vì sinh lý, nhưng đến khi thiếu thốn tình cảm, chắc chắn anh ta sẽ tìm tới một người phụ nữ tử tế khác để bù đắp sự thiếu thốn ấy. Bạn chắc không muốn chồng mình lập phòng nhì ở ngoài hay nghiêm trọng hơn là anh ấy thực sự yêu người phụ nữ khác và ly hôn với bạn đúng không?
Cách tốt nhất là bạn nên tỏ ra thông cảm và chấp nhận nhưng vẫn hơi buồn một chút. Người chồng sẽ mủi lòng mà chùi mép sau khi ăn vụng cẩn thận hơn để vợ đỡ đau lòng.
Bạn nên đặt bao cao su vào ví chồng, dặn dò chồng bảo vệ mình vì sức khỏe. Chẳng có người chồng nào không cảm động khi được vợ nhẹ nhàng quan tâm và thấu hiểu như thế.
Đàn ông chúng tôi không ngu đến mức tự mình hại mình đâu. Chỉ khi đi với các cô gái thật sự an toàn, chúng tôi mới dám “thả rông”, còn không thì đều có biện pháp an toàn hết.
Đối ngược với hành động dung túng một cách quá đáng thì bạn lại phản kháng lại chồng cũng quá mức không kém khi bắt anh dùng bao cao su khi yêu. Bạn đối xử với chồng cứ như với con bệnh của xã hội như thế thì làm sao anh ấy chịu được.
Nếu lý do chỉ vì sợ bị bệnh thì bạn hãy yên tâm đi, đàn ông chúng tôi không ngu đến mức tự mình hại mình đâu. Chỉ khi đi với các cô gái thật sự an toàn, chúng tôi mới dám “thả rông”. Còn không thì đều có biện pháp an toàn hết.
Đặc biệt là đối với người đàn ông kiếm được ra tiền, chẳng đời nào chúng tôi tiếc rẻ vài ba trăm nghìn để chơi bời với hạng gái rẻ mạt, bèo nhèo và mắc bệnh. Chúng tôi cũng biết khôn tìm loại gái “sạch sẽ” chứ.
Mà các chị cứ yên tâm, gái làng chơi bây giờ họ cũng khôn lắm. Họ chả ngu cho khách quan hệ “chân trần”. Lỡ gặp vào ông nào mắc bệnh thì họ cũng toi luôn, mất nghề kiếm cơm của họ.
Vì vậy bạn Bình cứ yên tâm mà “yêu” chồng bình thường. Bạn đừng làm căng quá để chồng khó chịu.
Bạn cũng nghe anh ấy nói rồi đó, điểm khác biệt lớn nhất giữa vợ và gái làng chơi là vợ sạch sẽ, an toàn nên người chồng có thể yên tâm thoải mái hết sức với vợ. Vậy mà bạn lại bắt anh ấy quan hệ an toàn như với gái làng chơi thì sai lầm quá. Chẳng lẽ bạn muốn anh ấy coi bạn như gái qua đường và tìm một cô gái “sạch” khác để làm vợ?
Chính bạn là phụ nữ mà cũng phải khó chịu vì phải dùng bao thì chồng bạn là đàn ông còn khó chịu đến nhường nào? Cứ tiếp tục tình trạng này, tôi nghĩ kiểu gì cũng có ngày chồng bạn cũng chẳng muốn động tới bạn vì chán và vì cảm giác bị bạn coi thường.
Chồng bạn là người có học thức, kiếm được tiền lại khôn ngoan. Anh ấy sẽ không để chuyện gái gú ảnh hưởng đến gia đình đâu.
Mà thật ra, đàn ông chúng tôi ai cũng vậy hết. Ai cũng đi gái vì sinh lý, vì thú vui, nhưng đều biết mức độ. Gia đình, vợ con mới là quan trọng, là thứ mà chúng tôi trân trọng và bảo vệ.
Theo Ngoisao
Em đã hiến dâng, sao còn bỏ tôi?
- Giờ đây tôi hận em, hận người con gái đã bỏ rơi tôi khi trái tim còn đong đầy tình cảm. Nhưng tôi biết tôi hận em bao nhiêu thì lại thương em nhiều bấy nhiêu. Tôi hận em nhiều lắm ! Nhớ cũng nhiều lắm ! Em có biết không ?.
(ảnh minh họa)
Tôi không còn nhớ mình quen em từ ngày nào ? Tôi chỉ biết một người con gái mà tôi quen trên một mảnh đất của thế giới ảo nào đó !. Ngày đó tôi còn đang đau khổ với mối tình đầu còn dang dở thì gặp được em. Với tôi, em lúc đó cũng như bao người con gái khác đang hiện hữu mà vô hình nào đó. Dường như đó cũng là suy nghĩ của những người khi cuộc tình tan vỡ, không còn tin vào bất cứ người con gái nào trên thế gian này.
Em ở miền Bắc, tôi đoán thế vì em hát cho tôi nghe những bài hát Quan Họ. Giọng em rất trong và ấm, cũng nhẹ nhàng và chất chứa tình yêu thương. Lúc đó tôi chỉ nghĩ có vậy. Giờ nghĩ lại thấy mình và em đã cùng chung bao kỉ niệm. Không phải trên những con đường đầy hoa mà là trên mạng ảo. Em vẩn thường nhắn tin cho tôi, trò chuyện với tôi. Tôi cũng không nhớ rõ chúng tôi đã nhắn bao nhiêu tin nửa. Tôi chỉ nhớ rằng em đang làm trái tim tôi ấm dần lên
Với tôi em không đẹp nhưng xinh xắn, không kiêu sa hay xa xôi gì đó, em giản dị và rất đỗi dịu dàng. Nhưng tôi thấy mình thương em. Có lần vì tôi mà em đã không ngủ, thức nhắn tin với tôi lúc tôi buồn nhất. Thế đó, em đã sưởi ấm trái tim tôi dần lên từ nguội lạnh.
Ngày từng ngày tôi thấy mình nhớ em nhiều hơn, mỗi phút chúng tôi nói chuyện thân thiết hơn. Tôi là người miền Nam, dẫu có xa xôi cách trở tôi vẩn thấy như mình đang được ở gần bên em. Tôi đã yêu em từ lúc nào không hay và thế là em bước vào trái tim tôi từ đó.
Em vẩn thế, vẫn dịu dàng và đắm thắm, có lẽ người con gái mà thế gian ban cho tôi nhường đó là đủ lắm rồi !
- Mình chia tay anh nhé !
- Sao thế em ? - Tôi bàng hoàng sửng sốt.
- Anh ở xa em quá ! người ở miền Bắc - người sống miền Nam.
- Em đừng lo ! Anh sẽ ra với em.
- Không được đâu ! Xa lắm. Anh đừng ra.
- Em đừng nói nửa ! Anh sẽ ra với em.
Bước xuống từ mạng ảo, tôi một mình ra tìm em theo tiếng gọi của trái tim mình.
Lần đầu tiên gặp em, tôi không ngạc nhiên lắm vì với tôi em ngoài đời giờ đây và trên thế giới ảo không khác xa nhau nhiều. Nét giản dị của cuộc sống đời thường chính là điều mà tôi yêu nhất ở con người em.
Tôi cầm lấy bàn tay em, bàn tay thật nhỏ nhắn. Em bảo :" Tay em xấu lắm !" tôi hỏi rằng :" Xấu thiệt không ?" và khẽ đặt nụ hôn lên đó. Em ngại ngùng quay mặt đi. Sự hạnh phúc - tôi cảm nhận được điều đó vì đi bên em. Cùng em chung một con đường, chung một nhịp bước chỉ khác một điều là trái tim đang đập loạn nhịp lên mà thôi.
Chúng tôi đi ăn cùng nhau, nói cùng một câu chuyện và chăm chú nhìn vào đôi trai gái đang chụp ảnh cưới. Tôi nói với em sau này tôi muốn người mặc áo cưới sánh vai cùng tôi là em. Tôi đã yêu em nhiều như thế.
Tối đó em đi về căn phòng nhỏ của mình, còn tôi thì về khách sạn. Sáng sớm, em đến tìm tôi. Chúng tôi đã ở bên nhau cho tới lúc tôi về.
Trưa hôm sau tôi trở vào miền Nam. Còn em ở lại, em tiễn tôi ra đến sân ga. Tôi trở về mang trong lòng bao luyến tiếc và mang theo cả bóng hình của người con gái tôi yêu.
- Sao em không nhắn tin cho anh ? Bộ muốn làm anh bực hả?
- Em đã bảo là em bận mà, đâu có thời gian nhắn tin đâu.
- Bận gì thì cũng nhắn tin cho anh. Bận đến nổi không có một phút để nhắn tin sao ?
Tôi dập máy trong cơn bực tức. Chị tôi gắt gỏng :
- Em bỏ đi, cái thứ con gái gì mà mới gặp lần đầu đã dễ dàng thế rồi. Đồ lẳng lơ.
Mặc cơn tức đang dâng, mặc chị khuyên bảo thế nào tôi vẩn còn yêu em nhiều lắm.
- Anh à ! mình không lấy nhau được đâu.
- Sao thế em ?
- Em không vô miền Nam theo anh được đâu. Cha mẹ không cho em lấy chồng xa đâu. Em còn phải lo cha mẹ nữa. Anh đừng yêu em nửa, được không ?
- Mình chia tay hả em ?
- Anh đừng yêu em nửa. Anh yêu người khác đi. Em biết anh là một người tốt, anh sẽ tìm được người con gái xứng với anh, tốt hơn em, đẹp hơn em. Em xin lỗi, anh đừng hận em nha !.
- Nhưng anh còn yêu em nhiều lắm !.
Thế rồi những dòng tin nhắn dần ít đi, những cuộc nói chuyện cũng vội vàng hơn và dần vơi bớt. Em dần xa tôi hay không biết tôi đang dần xa em nửa ? Vậy là tôi đã mất em thật rồi !.
Chán nản, thất tình tôi như người bơ vơ giữa thế gian này. Người con gái của mối tình đầu đã cho tôi nhiều đau khổ và giờ là em. Tôi rất yêu em, yêu rất nhiều, nhiều lắm. Nhớ cũng rất nhiều. Em có biết không ? Có những lúc kí ức chợt ùa về tôi thấy lòng mình buồn vô hạn. Tôi nhớ đến em nhưng nhắn tin cho em thì em không nhắn lại, gọi thì em không nhấc máy. Giờ đây, tôi thấy em như người xa lạ.
Em muốn tôi chứng minh cho em thấy tình yêu của tôi dành cho em là chân thật. Tôi đã ra với em rồi, dù chỉ quen em trên mạng ảo, dù xa em ngàn trùng cách trở tôi đã ra với em rồ, sao em nỡ bỏ tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ lười... tắm Ra đường Thùy xinh đẹp vì vẻ bề ngoài được phủ lên bằng công nghệ make up, quần áo thời trang, nước hoa. Chứ ở nhà... nhiều lúc, Tuân còn không muốn gần gũi vợ, vì vợ... lười tắm. Cuối tuần, Tuân rủ rê Thùy: "Ngày mai, vợ chồng mình đi tắm hơi!Giải tỏa stress tí vợ nhỉ!". Ngay lập tức Thùy chống...