Đi xuất khẩu lao động 3 năm kiếm tiền lo cho gia đình, khi về thái độ của vợ khiến tôi…
Dù tôi có nói thế nào, cô ấy vẫn thu dọn hành lý và ôm con rời đi. Tôi quỳ xuống đất và bật khóc. Tôi cố gắng làm việc vất vả để lo cho vợ con, lo cho gia đình. Vậy mà vợ tôi lại nỡ làm như vậy với tôi.
Vợ tôi thờ ơ với chồng sau khi tôi về nước. (Ảnh minh họa)
Năm tôi đi Nhật, con trai tôi lúc đó mới tròn 1 tuổi. Con mới bi bô học nói và còn chưa biết gọi bố. Mặc cho vợ tôi khóc vì lưu luyến, tôi vẫn quyết ra đi. Vì điều kiện gia đình tôi lúc đó rất chật vật: bố tôi mất sớm, một mình mẹ tôi bám ruộng, bám vườn nuôi tôi nên người. Tôi mới lấy vợ, vợ tôi lại sinh con ngay sau đó nên kinh tế nhà càng thêm khó khăn.
Tôi nghĩ mình cứ mãi làm thợ máy với đồng lương còm cõi như thế này thì chắc chẳng bao giờ có thể có đủ tiền lo cho mẹ, cho vợ con. Nghe bạn bè gợi ý, tôi đánh liều học tiếng Nhật để đi Nhật làm việc 3 năm. Công ty tư vấn cũng nói rằng sang Nhật nếu tôi làm việc tốt, tiền lương của tôi có thể lên tới 2000-3000 USD. Thật là một con số quá sức tưởng tượng đối với tôi.
Tôi luôn nghĩ rằng, sau khi đi Nhật 3 năm, tôi sẽ tích cóp đủ tiền để xây nhà cho mẹ, lo cho vợ con tôi một cuộc sống đủ đầy. Vợ tôi nghe vậy, đã gàn rất nhiều, cô ấy nói không cần nhiều tiền, có thể chịu khổ được nhưng cần tôi luôn ở bên cạnh. “Em chỉ có mình anh để nương tựa, anh đi rồi, em biết nhờ cậy ai? Tiền vốn dĩ không thể mua được hạnh phúc, anh không hiểu hay sao”, vợ tôi khóc.
Tôi cố gắng an ủi và khuyên vợ cố gắng chờ tôi trong 3 năm. “Em cố gắng chờ anh, anh muốn tích góp 1 khoản xây nhà và có vốn làm ăn”, tôi nói.
Sang đến Nhật rồi tôi mới hiểu rằng việc kiếm được mức lương cao không đơn giản như tôi tưởng. Công việc khó khăn, vất vả, môi trường sống và văn hóa xa lạ khiến tôi choáng ngợp. Mỗi tháng tôi kiếm được 30 triệu (tính ra tiền Việt) nhưng hầu hết số tiền đó chỉ đủ để chi trả chi phí ăn ở, đi lại. Dù tiết kiệm đến mức nào, tôi cũng chỉ gửi được về cho vợ chừng 10 triệu mỗi tháng.
Lúc rảnh rỗi, tôi thường gọi điện facetime với vợ. Vợ tôi ở nhà vừa đi làm, vừa một mình chăm con nhỏ, chăm mẹ già nên rất vất vả. Mẹ tôi tuổi cao sức yếu nên hầu như chẳng giúp được gì. Con tôi sức đề kháng kém nên thường xuyên đi viện. Biết vợ phải thức trắng đêm, ôm con chạy từ bệnh viện này đến bệnh viện kia mà tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Lúc mẹ tôi bị cao huyết áp phải nhập viện, cũng là một tay vợ tôi lo liệu. “Không có anh ở nhà, em khổ lắm. Em chẳng cần nhiều tiền làm gì. Em chỉ cần anh luôn ở bên em”, vợ tôi trách.
Video đang HOT
Chẳng mấy chốc, đã 3 năm kể từ khi tôi đi xa. Sau khi hết hạn hợp đồng, tôi không xin gia hạn thêm mà trở về quê hương. Khi tôi về nhà, con trai tôi đã 4 tuổi, con đã đi học mẫu giáo. Con đã cao hơn rất nhiều so với lần cuối cùng tôi nhìn thấy con. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bố, con tôi sợ hãi, không dám đến gần. Con không chịu gọi bố khiến tôi rất chạnh lòng.
Sự thờ ơ của vợ khi gặp lại chồng sau 3 năm xa cách khiến tôi sững sờ (Ảnh minh họa)
Tối đến, đêm đầu tiên được ở bên vợ sau 3 năm xa nhà, tôi vòng tay ôm cô ấy. Đáp lại cái ôm siết đến nghẹt thở của tôi là tiếng thở dài: “Hôm nay em mệt”. Nói rồi cô ấy quay lưng vào tường ôm con ngủ.3 năm trôi qua, vợ tôi vẫn như xưa, có điều cô ấy gầy và hốc hác đi nhiều. Trái với suy nghĩ của tôi rằng cô ấy sẽ vui mừng khôn xiết, vợ tôi tỏ thái độ bình thản đến lạ lùng.
Bị từ chối khéo, thằng chồng như tôi thất vọng tràn trề, cảm xúc hỗn độn khó tả. Hàng nghìn câu hỏi đặt ra trong đầu tôi “liệu cô ấy có còn yêu tôi hay đã có người đàn ông khác”. Thế rồi tôi tự an ủi mình rằng vợ tôi xa chồng lâu ngày, vẫn giận tôi vì đã rời xa mẹ con cô ấy…
Nhưng, đêm thứ 2, thứ 3 và cả 1 tuần sau đó ham muốn trong tôi vẫn bị khước từ. Tôi buồn bực, nhân bữa rượu liên hoan, tôi uống thật say, mò lên phòng, tôi sinh sự với vợ: “Cô yêu thằng khác rồi phải không? Có đúng không? Nói ngay đi đừng để tôi phát hiện, tôi không để yên cho các người đâu”.
“Anh say rượu rồi, đi ngủ đi, đừng làm mất giấc ngủ của con”, vợ tôi đáp.
Hơi men bừng bừng, tôi vẫn chưa dừng lại: “Tôi xa nhà đi làm vất vả, chỉ mong mẹ con cô sung sướng, cô ở nhà thiếu hơi đàn ông, lại phải lòng thằng nào đúng không?”.
Tôi lay mạnh bờ vai gầy gò của cô ấy, đau tới mức cô ấy giằng tay tôi ra rồi tức giận đáp: “Tôi trả lại cho anh tất cả số tiền anh gửi, tôi chẳng tiêu đồng nào của anh hết, không có anh, mẹ con tôi vẫn sống tốt 3 năm qua. Tiền không phải là thứ tôi cần, tôi cần anh ở bên mẹ con tôi lúc khó khăn nhất, vậy mà anh vẫn quyết ra đi”.
Thấy tôi im lặng, vợ tiếp lời: “Con anh sợ bố, chỉ biết đến mẹ nó mà thôi. Anh muốn kiếm nhiều tiền để làm gì? Cầm số tiền này, anh có mua được hạnh phúc hay không?”.
Nói rồi, cô ấy tống tôi ra ngoài phòng khác, đóng sầm cửa lại ôm thằng con ngủ. Bất giác, tôi bật khóc sau khi cánh cửa khép lại. Tôi biết phải làm sao? Là thằng đàn ông ai chẳng muốn lo cho vợ con cuộc sống đủ đầy. Vợ tôi nỡ lòng nào không hiểu…
Theo Danviet
Khi dọn dẹp những thỏi son của vợ, vô tình tôi phát hiện ra một bí mật chấn động
Cầm tờ giấy trên tay, tôi chao đảo không thể tin được. Vợ tôi sao lại nhẫn tâm đến vậy?
Tôi và vợ đến với nhau được hơn 8 năm nay nhưng vẫn chưa thể có con. Ban đầu chúng tôi kế hoạch 3 năm vì tôi có chuyến du học. Khoảng thời gian đó, tôi thường xuyên gọi điện an ủi, động viên vợ vì sợ cô ấy buồn lòng, cô đơn.
Hết thời hạn 3 năm, tôi trở về với bằng thạc sĩ kinh tế trong tay. Hiện giờ tôi đang giữ chức vụ giám đốc điều hành của một công ty tư nhân tầm trung. Có thể nói con đường sự nghiệp của tôi khá suôn sẻ. Nhưng con đường hôn nhân lại đầy gập ghềnh.
Sau khi về nước, chỉ một thời gian ngắn sau tôi phát hiện vợ mình đang qua lại với một người đàn ông khác. Người đó nhắn tin hẹn hò cô ấy đến khách sạn với những lời lẽ đầy khiêu khích. Trớ trêu thay, tôi lại là ngườ đọc tin nhắn đó.
Vì yêu nên tôi đã tha thứ cho vợ một lần. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi đã căng thẳng suốt một thời gian. Vợ tôi van xin tôi tha thứ. Cô ấy nói cô ấy cô đơn vì đã xa tôi quá lâu khi mới cưới. Giờ tôi về, cô ấy đã cắt đứt với anh ta nhưng anh ta vẫn cố níu kéo. Tôi phải cố gắng mở lòng đón nhận cái lí do đó và chấp nhận tha thứ cho vợ dù vẫn còn hận.
Rồi tôi bàn với vợ về việc sinh con vì tuổi tôi đã lớn rồi. Nhưng cô ấy không chịu và hẹn tôi thêm 2 năm nữa để cô ấy hoàn thành khóa học quản lí nhà hàng. Tôi không thể ích kỉ mà bắt ép vợ được vì chính tôi cũng đã đi học 3 năm trời. Khoảng thời gian sau, vợ tôi hiền thục hơn, dù vừa học vừa làm nhưng vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ của một người vợ trong nhà.
Chúng tôi hiện đang ở nhà riêng rất khang trang ở thành phố. Khi nào rảnh rỗi tôi mới dẫn vợ về quê thăm ông bà. Bố mẹ tôi cũng hay hỏi về chuyện con cháu nhưng tôi đều phải lựa lời nói thay cho vợ mình. Mẹ tôi hiện giờ đã già nên rât thích có cháu bồng bế. Tuy vậy bà cũng hiểu cho vợ tôi nên không gây khó dễ hay nói nặng nhẹ điều gì.
Cách đây hơn một tháng, tôi thấy vợ có biểu hiện khang khác. Tôi lên mạng tìm hiểu thì thấy những biểu hiện ấy giống phụ nữ mang thai. Tôi khấp khởi mừng thầm. Nhưng tôi chưa kịp hỏi thì vợ đã thông báo vừa đến ngày. Bao nhiêu vui mừng của tôi bỗng chốc trôi tuột hết cả.
Sao vợ tôi lại độc ác đến mức hại cả con mình. (Ảnh minh họa)
Hôm qua, trong lúc làm việc thì tôi cảm thấy khó chịu nên nghỉ làm sớm. Về nhà, tôi nằm nghỉ ngơi trên giường thì thấy quần áo đồ đạc buổi sáng vợ thay ra vứt chỏng chơ khắp nơi.
Tôi dậy dọn dẹp sơ vài thứ. Những thỏi son của vợ tôi rơi cả xuống sàn nhà, tôi phải nhặt lên, cho vào chiếc túi trên bàn. Trong chiếc túi có một tờ giấy có dấu đỏ, tôi tò mò mở ra xem và chao đảo khi thấy đó là tờ khám thaicủa vợ. Trong giấy, bác sĩ có ghi rõ: "Điều hòa kinh nguyệt".
Tờ giấy khám thai đề cách đây hơn 1 tuần. Vậy là cô ấy đã phá thai thật rồi. Giờ tôi cảm thấy chán nản quá. Tôi càng không ngờ cô ấy lại độc ác đến mức bỏ cả con của mình. Giờ tôi nên làm gì với vợ mình đây?
Theo Afamily
Vợ sẵn sàng bỏ ra vài chục triệu mua túi hàng hiệu, nhưng lại "nhăn nhó" khi bỏ ra 4 triệu giúp gia đình tôi Vợ tôi sẵn sàng bỏ ra vài chục triệu để mua sắm quần áo, túi xách hàng hiệu, đi du lịch, nhưng lại khó chịu khi tôi giúp đỡ em trai ruột của mình... Gia đình tôi chỉ có hai anh em trai, tôi thì có điều kiện hơn. Cả hai vợ chồng tôi đều làm cho công ty nước ngoài, tổng thu...