Đi tìm sự thật báu vật hóa thạch 3 triệu USD ở Thanh Hóa Kỳ 1
Khoảng hai năm trở lại đây, thông tin về một cây cảnh đẹp kỳ lạ ở Thanh Hóa bị hóa thạch từ hàng triệu năm trước, biến thành một cây đá khiến dư luận xôn xao.
Cây hóa đá Triệu Đô đang được trưng bày tại nhà ông Ngọc
Thoạt nhìn, nếu còn tin chuyện cổ tích, thì cây này vừa bị một bà tiên hay thầy phù thủy nào đó chạm đũa thần vào, đột nhiên hóa đá. Nhiều người dân địa phương hiếu kì đến xem, rồi cả nước đều biết đến nhờ phương tiện thông tin đại chúng.
Theo lời ông Hoàng Văn Ngọc, chủ nhân của cây cảnh này, nó từng được trả giá hàng triệu đô la Mỹ, vì vậy chúng tôi tạm gọi tắt nó là cây hóa đá Triệu Đô.
Kỳ 1: Chuyện ly kỳ xung quanh cây hóa đá Triệu Đô
Cuối năm 2011, trên đường trở về nhân chuyến đi công tác tại các huyện miền tây Thanh Hóa, chúng tôi ghé thăm thôn Tráng (xã Lâm Xa, huyện Bá Thước, Thanh Hóa), để được tận mắt thấy tay sờ vào cây cảnh Triệu Đô đang xôn xao dư luận.
Chủ nhân của Triệu Đô, một người đàn ông nhỏ nhắn tên là Hoàng Văn Ngọc (sinh năm 1954), ăn mặc khá giản dị, dè dặt đón tiếp chúng tôi trong căn nhà thấp, nhỏ hẹp, bên một bộ bàn ghế cũ kỹ và chiếc tủ chè lâu năm. Còn Triệu Đô thì “đứng” vững chãi trên một bệ sành đặt ngay cạnh bàn nước.
Xem xét giấy tờ tùy thân của khách một cách cẩn thận, ông Ngọc “alô” cho cô con gái lớn đang ở thị trấn mau chóng trở về giúp ông tiếp khách. Ông Ngọc vốn là người dưới xuôi, hơn hai mươi năm bỏ quê lên vùng cao làm công nhân ngành lâm nghiệp, lấy vợ sinh con đẻ cái ở xứ này. Điều đó khiến ông bỗng thấy gắn bó mật thiết với cây rừng, hoa lá và đá núi.
Từ năm 1995, ông bắt đầu có thú chơi nhàn nhã là cóp nhặt sưu tầm những loại kỳ hoa dị thạch ở miền Tây xứ Thanh về xếp lổng chổng tại khu vườn nhà. Rồi thì chơi cây cảnh, ghép non bộ. Lại từng làm thầy cúng xách đồ nghề đi khắp vùng, nên ông được nghe khá nhiều câu chuyện huyền bí của người Mường, Thái… địa phương
Một hôm, vào năm 1998 hay 2000 gì đó mà ông Ngọc không nhớ rõ, bỗng có một người đàn ông dân tộc Thái ở huyện Quan Hóa tới rủ ông đi xem pho tượng kỳ lạ tại vùng này. Cứ theo như lời người khách sơn tràng nọ kể, thì pho tượng này bằng đá, to cỡ cái phích, nằm trong hang đá chìm dưới nước, ban ngày thì tượng chìm xuống sông không dấu vết, nhưng ban đêm thì lại nổi lên bờ. Ông Ngọc cao hứng đi xem.
Một phần của Triệu Đô đang được gửi ở Hà Nội để nghiên cứu
Chầu chực nhiều ngày trước vị trí cửa hang mà không thấy tượng, ông Ngọc quyết định tự lần mò vào hang xem thực hư. Không thấy tượng đá, nhưng ông Ngọc tìm thấy cây đá kỳ lạ nói trên.
Cô con gái lớn của ông Ngọc là Hoàng Thị Nhung (SN 1985) cũng góp chuyện: “Hồi đó em đang học lớp 10 hay 11 gì đó, cùng bố và hai em trai đem đồ nghề đi theo người khách nọ đến hang núi. Đường đất thời đó chưa rải nhựa nên đi lại gian khổ lắm. Mọi người cùng đi bằng xe máy “sừng nghé” (xe Honda Cub 50 cũ), đèo theo lỉnh kỉnh cưa đá, đục đá, chạm, đe, búa…”.
Video đang HOT
Đến nơi thì cùng qua sông bằng bè mảng ghép từ những cây luồng. Cửa hang hẹp, lại mấp mé mép nước nên ai cũng ướt như chuột lột, may là mùa khô nên nó mới lộ ra, chứ mùa mưa thì nó ngập chìm trong nước. Hang không rộng lắm nhưng cũng đủ chỗ xoay xở, bên trong lại có ánh sáng vì có lỗ hổng lớn trên trần hang.
Lá cây Triệu Đô
Cứ buổi sáng thì cả nhóm lên xe, trưa ăn cơm nắm, rồi chiều tối lại về nhà. Mọi người hì hục cưa đục cả tuần trời mới xong, vì khối đá rất cứng và đồ sộ. Chẳng có ai để ý đến họ vì vùng này trước kia vốn hoang vu, ít người sinh sống. Hơn nữa, quanh các khu hang động này cũng có nhiều chuyện bí ẩn, nên người dân ít qua lại.
Vẫn theo lời cô gái trẻ có mấy năm đi học bên Trung Quốc này thì: “Khi cưa đục xong thì cái cây bị đổ, vỡ thành mấy mảnh. Mảnh tương đối nguyên vẹn là một mảng cành bám bên trái, thấy rõ như một cái cây thật với đầy đủ cành, lá, quả.
Còn mảng đá lớn hơn thì không đẹp bằng, nhưng ghép lại cũng là một chiếc cây tương đối hoàn thiện. Nếu không bị đổ vỡ, còn là khóm cây nguyên sơ như trong hang núi thì nó đẹp tuyệt vời, không bút nào tả được. Bố em cầu khấn thần rừng thần núi rồi xin đưa cây về nhà”.
Ông Hoàng Văn Ngọc, chủ nhân của Triệu Đô
Chằng buộc tất cả vào những cành, rễ, lá vỡ… vào những chiếc bao tải lớn, ông Ngọc đem cây đá về nhà. Lựa nguyên nhánh cây đẹp cho vào một chậu đá, rồi úp lên một chiếc lồng kính để trong nhà. Những nhánh gẫy vỡ còn lại thì ông kỳ cạch ghép thành một khóm cây to như hòn non bộ, rồi đặt các chiếc lá vỡ bên dưới để trang trí. Riêng khối rễ cây lòng thòng như các cây gậy đá thì ông dựng trong góc nhà dưới.
Theo lời ông Hoàng Văn Ngọc, cây đá cảnh khiến nhiều người dân hiếu kỳ trong vùng kéo đến xem nhộn nhịp. Ai cũng tấm tắc khen đẹp và kỳ lạ. Ban đầu ông Ngọc hào hứng lắm, suốt ngày tiếp khách khoe cây. Nhưng rồi khách đến đông quá, sợ có vị nào tắt mắt, ông Ngọc đành đem giấu đi cái nhánh cây đẹp nhất và nhỏ gọn đi nơi khác, chỉ cho khách xem “hòn non bộ” của mình.
Trong số đó có những vị khách tiền bạc rủng rỉnh, sẵn sàng dốc túi để ôm cây mang đi. Rồi thì khi quanh vùng đều xôn xao chuyện “ông Ngọc có cây hóa thạch tiền tỉ”, thì ông ít dám vắng nhà, đi đâu cũng vội vội vàng vàng trở về trông cây. Lâu dần, mệt mỏi, ông cho cây đi “sơ tán”, nói dối là đã trao tay cho ai đó.
Ông Ngọc và phần rễ của Triệu Đô bị đứt gãy khi đem cây đá từ trong hang về
Những người dân xóm núi chất phác này cũng nhanh chóng quên đi chuyện khóm cây đá, bởi họ nghĩ, cây đá có lạ thì cũng chẳng đắt đỏ thế, vả lại chưa thấy ai mài cây đá ra mà ăn được, ai cũng phải bận bịu đầu tắt mặt tối với cuộc mưu sinh.
Nhưng theo ông Ngọc, đám thương lái thì không. Thời điểm đó, thương lái đòi mua cây đá của ông Ngọc nhiều nhất là người đến từ Lạng Sơn. Họ kiên nhẫn đi về thôn Tráng dập dìu, vác cả bao tải tiền, mềm mỏng năn nỉ, thuyết phục, chỉ chờ cái gật đầu của ông Ngọc.
Vị khách nào cũng vậy, cứ xem cây xong là sôi lên sùng sục, đòi ông quyết ngay. Người trả thấp thì cũng 3 triệu đô la Mỹ, sẽ chuyển trước vào tài khoản cho ông Ngọc yên tâm rồi mới vác cây đi sau. Cũng có người sẵn sàng đặt cọc khoản tiền rất lớn, cả đời người dân xóm núi như ông không mơ tới, chỉ mong khi nào ông hồi tâm chuyển ý thì gọi cho họ, rồi thì giá nào họ cũng lấy.
Ông Ngọc thú thực: “Khách Lạng Sơn qua lại nhiều lần lắm, nhưng tôi không bán. Tôi sợ cái kiểu giao dịch ấy, nó có vẻ giang hồ thế nào ấy, nên từ chối hết, giấu cây đi và bảo là đã bán rồi. Vả lại, nếu bán cho họ, khóm cây kiểu gì chẳng được tuồn sang nước ngoài.
Chả biết tôi được bao nhiêu tiền, con cái được sung sướng đến đâu, nhưng chắc ở nước ta không còn cái cây độc đáo này nữa. Đó không phải là mong muốn của tôi. Kiên quyết giữ là vậy, nhưng lúc đó tôi cũng sợ. Sợ nhất là an toàn tính mạng của mình và gia đình, vì khi người ta đã thèm muốn quá mức mà không được, dễ bất chấp thủ đoạn để chiếm giữ”.
Theo xahoi
Về nơi học sinh đi học lúc gà chưa gáy
Hàng ngày, để đi tìm con chữ, các em học sinh dân tộc Thái ở bản Cam, xã Cam Lâm (Con Cuông, Nghệ An) phải thức dậy từ lúc 3h sáng chuẩn bị sách vở, thức ăn, rồi vượt núi băng rừng để đến trường cho kịp giờ vào lớp.
Học sinh dùng đèn pin đến trường.
V ượt núi băng rừng đi tìm con chữ
Bản Cam là bản cuối cùng, xa nhất của xã Cam Lâm (Con Cuông, Nghệ An), có 129 hộ đều là người dân tộc Thái. Trong đó, có khoảng 40 em học sinh (HS) đang theo học tại Trường THCS Cam Lâm và 8 em đang theo học cấp 3 ở trung tâm huyện.
Hàng ngày để đến trường học, các em HS của bản phải thức dậy từ 3h sáng, chuẩn bị đồ đạc rồi vượt qua chặng đường hơn 10km, với những con dốc dài hun hút dựng đứng, và dòng nước suối chảy xiết để đến trường thì mới kịp giờ học.
Những ngày nắng ráo, đường khô các em còn đi bộ được, còn những hôm trời mưa gió, đường trơn trượt, nước suối dâng cao chia cắt con đường độc đạo dẫn đến trường thì hành trình đi tìm con chữ của các em trở nên gian nan và hiểm nguy.
"Vào những lúc như vậy thì có bè để đi qua nhưng bọn em không có tiền nên không đi được. Bố mẹ bận lên nương rồi nên không ai đưa qua suối được, bọn em ai lớn thì có thể bơi qua nhưng nguy hiểm lắm. Còn các em nhỏ không đi học được, trời mưa là ở nhà thôi...", em Lô Văn Anh - một HS ở bản Cam chia sẻ.
Đi học từ lúc 3 giờ sáng, nhưng trưa tan học, phải hơn 2h chiều các em mới về tới nhà. Những em học buổi chiều thì phải mang theo đèn pin để tối còn dò dẫm trong đêm để về nhà. Trời tối đường rừng lại dốc thăm thẳm heo hút bao nhiêu nguy hiểm rình rập, chỉ cần một bước trượt chân là các em có nguy cơ rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Học sinh gùi gạo về bản.
Hành trang tới trường của các em ngoài sách vở còn thêm một nắm cơm (xôi), ít thức ăn để ăn dọc đường nếu về muộn. Những em học cả hai ca thì phải mang theo đầy đủ thức ăn, cơm để tối mới về nhà.
Anh Lô Quang Tân, có con học lớp 7 Trường THCS Cam Lâm, chia sẻ: "Vì đường xá xa xôi để đến được trường các cháu phải trèo qua mấy con dốc, vượt qua mấy con suối mới kịp được giờ học. Các cháu đến trường khi nào cũng phải mang theo cơm nắm cơm đùm để ăn nữa thôi, chứ không kịp về nhà để ăn cùng gia đình đâu. Thương các con lắm nhưng ở đây phải đi rẫy kiếm sống nên không ai đưa con đi học được. Mong sao nhà nước quan tâm đến dân bản ta, làm cho bản ta cái đường để các cháu còn đi học".
Nhìn những tốp HS vất vả lên xuống con dốc cuối cùng để về bản sau chặng đường gian nan, ông Lô Văn Duy - Trưởng bản Cam Lâm chia sẻ: "Ở đây cuộc sống của bà con dân bản chủ yếu dựa vào nương rẫy và chăn nuôi thôi, các chú à. Năm được mùa còn đủ cái ăn chứ nếu mưa nắng không thuận hòa thì mất mùa và cái đói, cái nghèo lại kéo dài cả năm. Vì vậy, người dân trong bản ai cũng lo làm ăn nên các em tới trường phải tự đi bộ, tự lo cơm để mang theo, bố mẹ không đưa hoặc đón con được đâu. Chúng phải thức giấc từ sớm lắm để đi học, những ngày mưa nước về lớn, suối chảy xiết đường dốc trơn thì các cháu phải ở nhà thôi không đi học được mô".
Khó khăn không ngăn nổi ước mơ tới trường
Được sự quan tâm của chính quyền cũng như sự hỗ trợ của Nhà nước, ở bản Cam đã được đầu tư xây dựng một điểm Trường mầm non và Tiểu học với 7 giáo viên cắm bản. Nhưng nếu học lên cấp 2 thì các em phải đi bộ ra Trung tâm xã, còn học cấp 3 thì phải ra trung tâm huyện Con Cuông.
Mặc dầu, chặng đường tới trường vô cùng gian truân, vất vả các em phải qua những con dốc dài heo hút, dòng suối đục ngầu chảy xiết nhưng không vì thế mà các em bỏ dở ước mơ tới trường.
Học sinh đến trường lúc gà chưa gáy.
Thầy Lô Xuân Sáng - Trưởng nhóm giáo viên cắm bản chia sẻ: "Mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng các em HS ở bản Cam rất chăm chỉ đến trường, cần cù chịu khó trong học tập. Hiện việc dạy và học của thầy và trò còn gặp nhiều khó khăn do chưa có đường giao thông, không có điện. Vào mùa mưa lũ, đường sá bị chia cắt nên việc dạy học thường xuyên bị gián đoạn. Chúng tôi rất mong được sự quan tâm giúp đỡ của Đảng, Nhà nước để cuộc sống của bà con nơi đây bớt khổ. Các em HS đi học xa không còn phải đánh cược với tính mạng mỗi ngày lên lớp nữa".
Trưởng bản Lô Văn Duy chia sẻ thêm: "Nhà ta cũng có con đi học cấp 3 ngoài huyện, một tuần mới về nhà lấy thức ăn một lần. cuộc sống của gia đình cũng như bà con dân bản còn nhiều cái khổ nhưng cũng phải cố gắng cho các con đi học để chúng có được cái chữ, rồi cái nghề nữa... sau này sẽ bớt khổ...".
Ông Lô Văn Duy - Trưởng bản Cam Lâm chia sẻ: "Ở đây cuộc sống của bà con dân bản chủ yếu dựa vào nương rẫy và chăn nuôi. Năm được mùa còn đủ cái ăn chứ nếu mưa nắng không thuận hòa thì mất mùa và cái đói, cái nghèo lại kéo dài cả năm...".
Sáng thức dậy "đi học" cùng các em, nhưng mới chỉ leo chưa hết 3 con dốc dài ngun ngút (1/6 quãng đường các em đi học), chúng tôi ai nấy đều đã mỏi nhừ chân... Thế mà mỗi ngày các em HS ở Bản Cam vẫn phải vượt hết chặng đường dài để tới trường. Nghị lực của các em HS nơi đây thật đáng trân trọng. Người dân và các em HS cần nhất bây giờ là có một cây cầu và một con đường để các em đến trường được suôn sẻ, đỡ phần vất vả.
Tình Huê - Tú Duy
Theo dân trí
Những điều ước kì lạ dưới cây tình yêu Dưới gốc cây đa tỏa bóng xum xuê là tượng phật Di Lặc đang tọa trên đài sen, miệng nở nụ cười hiền hòa. Cây đa luôn được phủ kín bởi những dải lụa hồng. Cây đa "thiêng" trên đồi Mộng Mơ Điểm đến kỳ thú Gốc cây đa có đức Phật Di Lặc tọa lạc mà chúng tôi muốn nói đến là...