Đi qua những tổn thương, đàn bà phải biết tự lau nước mắt cho mình
Có câu nước mắt đàn bà sẽ quý báu khi rơi đúng người đúng thời điểm. Còn cứ rơi vô tội vạ vì một người không xứng đáng thì chẳng khác nào những giọt nước muối vô nghĩa.
Sau đổ vỡ, có người sẽ chọn cách đau đớn trong lặng lẽ. Có người sẽ vỡ òa với những trận khóc long trời lở đất nhưng cuối cùng rồi cũng phải học cách quên. Quên đi một mảng ký ức về người cũ không đáng sợ, chỉ sợ kể từ đây trong cuộc đời của chúng ta đã thiếu vắng đi một người đã từng rất quan trọng.
Một điều đặc biệt nữa là từ nay sẽ chẳng còn ai giúp chúng ta lau nước mắt mỗi khi yếu lòng. Đàn bà nên nhớ, cuộc đời này chẳng ai đủ dịu dàng và kiên nhẫn để luôn kề cạnh lau nước mắt cho em đâu. Đến một thời điểm nào đó, họ sẽ đi, bỏ mặc em với những vụn vỡ, những giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt và nỗi đau dài chẳng thể nguôi ngoai.
Sau tổn thương đàn bà phải tự lau nước mắt – Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà à! Em cứ mãi đắm chìm trong những bi thương của quá khứ thì biết bao giờ mới thấy được ánh bình minh của ngày mai. Thôi thì buồn đau, tổn thương hết hôm nay thôi, ngày mai lại mạnh mẽ, can trường sống tốt cuộc đời còn lại. Bởi lẽ cuộc sống là vô thường, người vô tình lướt qua đời ta xem như có chút duyên phận. Còn người đó có đồng ý ở lại hay không còn do số phận an bài.
Video đang HOT
Ai rồi cũng khác, cũng chọn cho mình những hướng đi riêng. Em không thể sống suốt đời trong bóng tối của quá khứ được. Rồi cũng sẽ đến lúc em phải tự mình đứng dậy, tự lau nước mắt và đi trên một con đường mới với một diện mạo mới. Trong cuộc sống này, người đáng thương nhất không phải là người nghèo khổ, cũng chẳng phải là người mất tất cả mà là người không dám buông bỏ quá khứ. Là đàn bà, đừng trở thành người đáng thương nhất mà hãy là người được yêu thương nhiều nhất.
Có câu nước mắt đàn bà sẽ quý báu khi rơi đúng người đúng thời điểm. Còn cứ rơi vô tội vạ vì một người không xứng đáng thì chẳng khác nào là những giọt nước muối vô nghĩa. Sau đổ vỡ, đàn bà có mạnh mẽ đến dường nào cũng không thể tránh khỏi những cảm xúc bi thương.
Đàn bà à! Khi ngã phải tự mình đứng dậy – Ảnh minh họa: Internet
Thôi thì cứ gào khóc cho thoải mái rồi phải biết cách lau đi những giọt nước mắt của mình để vững lòng mà buông bỏ. Em có biết không? Có rất nhiều người sẽ rất vui khi thấy em gục ngã. Vì vậy, đừng để ai có thể vui vẻ hưởng trọn niềm vui hạnh phúc được xây dựng trên chính nỗi đau của em.
Bài học quý giá nhất trong cuộc đời này là dù té ngã nhiều lần em cũng phải biết cách đứng dậy phủi nhẹ những hạt bụi còn vương ở đầu gối rồi mỉm cười tự nhủ với bản thân rằng “Trên đời này chẳng có gì có thể quật ngã mình”. Có như vậy, em mới hạnh phúc được.
Thật ra, nỗi đau em mang trong tim bấy lâu nay là bàn đạp tốt nhất để em vươn lên, kiêu hãnh với đời. Sao em không nghĩ là mỗi lần tổn thương, em sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn cho những cuộc tình, cuộc hôn nhân sau này? Suy nghĩ đơn giản thì em sẽ thấy cuộc đời này nhẹ nhàng biết dường nào.
Theo PNSK/Gia đình Việt Nam
Đàn ông ngoại tình: Khi sự xuề xòa của đàn bà trở thành nguyên nhân?
Xét cho cùng anh chỉ cần một người đàn bà đúng nghĩa đàn bà, một quan bà quyền sinh quyền sát ở thương trường, một phụ nữ xộc xệch hôi hám ở trên giường không thích hợp với một người đàn ông như anh...?
Nhân vật của tôi lần này là một phụ nữ trung niên thành đạt. Trải qua một thời gian dài của tuổi trẻ vật lộn với thương trường và gánh vác việc gia đình con cái, bây giờ chị đã có một cơ ngơi bề thế, có khả năng đầu tư cho con cái đi học ở xa và cũng có điều kiện để chăm sóc bố mẹ già cũng như chi viện cho các em các cháu bên chị đúng như tấm lòng thơm thảo của chị. Nhìn bề ngoài, không biết bao nhiêu người ao ước được như chị. Chị có những thứ mà người khác chật vật phấn đấu cả đời không được: đó là sự no đủ về vật chất, sự nhẹ nhõm thoải mái trong tiêu pha nghĩa là được "mạnh về gạo bạo về tiền" như các cụ nhà ta vẫn thường nói. Những tưởng là chị không có mong ước gì hơn.... Nào ngờ...
Ảnh internet.
Suốt cả buổi, chị ngồi kể cho tôi nghe về "lão chồng bội bạc" của mình: Nào thì "lão ấy" phủi tay quay lưng lại với những ngày tháng chị chắt chiu nuôi chồng ăn học hết bằng nọ cấp kia, chị có ngờ đâu "lão ấy" nào có đẹp đẽ trẻ trung gì nữa đâu mà còn đổ đốn cặp bồ. Mà nào chỉ có bồ bịch chim chuột không đâu, chính "lão ấy" còn chủ động đề nghị ly hôn ly dị, khăng khăng quyết tâm bỏ mẹ con chị để đến với một người đàn bà khác...
Tôi ngồi lặng. Cảm xúc đầu tiên là xót xa cho chị vì tôi biết công sức chị đổ vào gia đình con cái là không gì có thể sánh được. Để an ủi và xoa dịu cơn hỏa đang bốc lên ngùn ngụt trong chị, tôi thủ thỉ hỏi chị có bao giờ chị bình tĩnh tìm hiểu nguyên nhân nào dẫn đến sự bạc tình trắng trợn của ông chồng chị không? Rằng chị có biết mặt ngang mũi dọc, nghề nghiệp cũng như tính tình gia cảnh của "nàng kia" không, để tôi còn biết đường mà gỡ rối cho chị trong mọi khả năng mà tôi có. Thế là chị bắt đầu kể một thôi một hồi cho tôi nghe về "của nợ" kia. Đại loại cô ta chỉ được cái trẻ hơn chị chứ học vấn không bằng chị, các nét trên mặt cũng không bằng chị, tiền của thành đạt cũng không bằng chị. "Chỉ được cái nũng nịu và điệu đà thôi em ạ. Cái đấy thì chị thua. Chị chịu, chị không thể như "nó" được!"...
Hình như tôi bắt đầu hiểu ra được vài điều khi chợt nhìn lại chị bằng một con mắt đầy khách quan của một người đàn bà nhìn ngó bình phẩm một người đàn bà khác. Và những gì mà mắt tôi nhìn thấy là một người đàn bà hết sức xộc xệch trong bộ quần bò áo phông nhàu nhĩ và cũ mèm. Chị túm tóc chị bằng vài vòng dây chun vàng ệch, thứ dây chun người ta vẫn chuyên để buộc cho đủ thứ hàng hóa: gói chè bưởi của hàng chè, chằng ngang bọc mực khô của sạp hàng khô ngoài chợ...nghĩa là người ta dùng để buộc đủ thứ chứ không phải là thứ đặt lên mái tóc của một người đàn bà chau chuốt. Tôi nhớ đã nhắc chị một vài lần về chuyện "đầu tư" vào ăn mặc, chị nói chị không cần xanh xanh đỏ đỏ gì cả. Chị tin ở khả năng giao tiếp của chị, tin ở tài thao lược trên thương trường của chị. Tất cả những cái đó làm nên thế mạnh của chị, làm nên sự tôn trọng của người khác dành cho chị chứ không phải là cái mẽ ngoài quần là áo lượt.
Cũng một vài lần tôi định lên tiếng phản bác chị, nhưng lần nào tôi cũng bị chị chê là quá cầu kỳ nên tôi lại thôi. Với chị, không cần thiết phải "rách việc" đến độ bộ quần này áo này phải kết hợp với khăn này, giày này, túi này ... Chị chỉ cần nhất bộ là xong, mà chỗ nào có chị là chỗ ấy vui như tết, chuyện nổ như pháo, có thấy ai chê bai bình phẩm gì đâu. Tôi lại liên tưởng đến một hai lần đến nhà chị dự "bữa cơm thân mật" do chính chị và người giúp việc "tiến hành" đầy hăm hở và hỉ hả. Nhưng thú thật là tôi rất sợ sự tùy tiện đến mức bừa ẩu của chị từ khâu thao tác bếp núc đến lúc bày những ngồn ngộn những thịt những rau đều xếp vào hạng đắt tiền lên bàn. Đấy là chưa nói đến cái cách chị co hai chân lên ghế ăn mới thoải mái vì "đã quen như thế mất rồi".... Thú thật là sau một hai lần "thực mục sở thị" tài bếp núc của chị tôi đâm ngại, từ đó chị em nhớ nhau cần kể lể tâm sự tôi đều chủ động mời chị ra một cái quán lãng mạn nhẹ nhàng mà tôi rất ưng ý. Tôi chỉ thích chuyện trò cùng chị trong khung cảnh như thế mà thôi...
Saomai Pham
Đàn bà không cần đàn ông là đàn bà dại Không riêng gì các cô gái, lướt Facebook, lướt vài trang báo, tôi bắt gặp nhiều tuyên ngôn na ná với giọng điệu tự tin: 'Iên quyết không cần đàn ôn'. Không cần đàn ông, phải chăng đang là trào lưu đang nổi? Sáng nay, cô bạn của tôi quăng lên facebook một dòng status: "Phụ nữ hiện đại không cần đàn ông...