Đi qua những ngày gian khó
“Mình đã cùng nhau vượt qua bao tháng ngày gian khó, cớ gì giờ cuộc sống đủ đầy lại phải xa nhau?”.
Cô chú tôi kết hôn khi chú vừa tốt nghiệp đại học, cô đang là sinh viên năm thứ ba. Lý do, nói như ngôn ngữ của thời nay là “bác sĩ bảo cưới”. Hai bàn tay trắng, gia đình hai bên đều nghèo nên cô chú phải tự xoay xở. Chú kể, bạn bè đứa thì cho vay tiền, đứa cho chú mượn bộ com-ple. Ngày cưới, cô dâu mặc chiếc váy suông bạn tặng thay vì khoác áo cưới. Ảnh cưới chỉ chụp vài tấm hôm đưa dâu, cũng do bạn chụp, tráng rửa cho luôn.
Có vợ rồi có con, chú phải cật lực kiếm tiền. Ngoài công việc chính, ai thuê gì chú cũng làm, bất kể ngày đêm, có khi cả tháng chẳng có một ngày nghỉ. Mùa hè, tôi đến phòng trọ của chú chơi với bé Sóc, thấy chú cởi trần ngồi dịch tài liệu. Nhà có mỗi cái quạt lọc xọc dành cho hai mẹ con. Cô tôi cũng chẳng sung sướng gì khi đang học hành đàng hoàng phải bảo lưu kết quả để làm mẹ. Tiền chồng làm được chẳng đủ trang trải trong nhà, nên đôi dép tổ ong mòn cả đế cô vẫn không dám thay.
Chú đi làm cực đến mấy nhưng về đến nhà là chọc ghẹo, nô đùa với con. Cô dù có lúc con ốm, tiền chẳng còn mấy đồng trong nhà, cũng chẳng kêu ca với chồng nửa lời. Túng thiếu thì lén lút vay mượn để chồng khỏi phải lo lắng thêm. Khổ vậy nhưng cô chú vẫn thương nhau, chẳng mấy khi vợ chồng nặng nhẹ, bà chủ nhà trọ khó tính thế còn khen: Tiền nào mua được hạnh phúc của chúng nó!
Khoảng thời gian khó khăn đó kéo dài gần chục năm thì cơ hội đến. Trong một lần đi phiên dịch cho đoàn khách nước ngoài, chú lọt vào “mắt xanh” của một nhà quản lý. Tiếp đó là một vị trí làm việc hấp dẫn. Cuộc sống khá dần lên. Chú quan hệ ngày càng rộng, vắng nhà cũng ngày càng nhiều hơn, ăn cơm cùng vợ con ít hơn.
Video đang HOT
Tiền bạc bắt đầu rủng rỉnh, cô đầu tư vào bất động sản, còn cho bạn bè vay mua xe, mua nhà… Thừa tiền nhưng thứ cô tôi luôn thiếu là nụ cười trên gương mặt. Những tiếng thở dài của cô ngày một nhiều hơn. Cô cũng không nhu mì như xưa nữa mà dễ nổi nóng, cáu gắt, “xù lông” khi nghe chuyện chú có các “bóng hồng” ở ngoài, khi chú bỏ cơm nhà mà không một cú điện thoại báo trước.
“Gia đình chứ không phải nhà trọ của anh đâu. Anh đừng cậy kiếm được tiền rồi thích làm gì thì làm” – trước đây cô hiền lành biết bao, giờ lại quăng quật thẳng thừng với chồng những lời như thế. Chú thất vọng về cô. Cô cũng chẳng còn nhận ra người đàn ông của những ngày gian khó xưa đâu nữa.
Họ cãi nhau thường xuyên, đem những bực bội, căng thẳng trong lòng trút vào nhau.Một lần, trong lúc vợ chồng to tiếng, cô tôi không nhịn được nữa đã viết đơn ly hôn. Chú cũng chẳng đắn đo mà ký ngay. Tòa hòa giải hai lần không thành. Mẹ tôi cố khuyên giải nhưng rồi cũng chịu thua.
Những tưởng cô chú sẽ đường ai nấy đi nhưng đến lúc phân định tài sản, họ chợt chững lại nhìn nhau. Kiểm điểm lại, đến tận mười năm sau ngày cưới, tài sản của cô chú chẳng có gì đáng giá, chỉ có cái ti vi đen trắng, cái quạt cóc cổ lỗ, cái nồi cơm điện cũ nát… Những thứ ấy cô chú đã thanh lý từ lâu nhưng vẫn còn trong ký ức của một thời nghèo khó mà vợ chồng yêu thương, chia sẻ mọi điều.
Giờ cô chú đã có một khối tài sản không nhỏ, nhưng vợ chồng lại chẳng giữ được nhau… Khi đó, cô bật khóc, mắt chú cũng đỏ hoe. Hai người bỗng ôm lấy nhau, lạc giọng: “Mình đã cùng nhau vượt qua bao tháng ngày gian khó, cớ gì giờ cuộc sống đủ đầy lại phải xa nhau?”.
Theo Phunuonline
Liệu tôi có hối hận khi bỏ gia đình theo tiếng gọi tình yêu
Nhin thây bô khoc, toc bac đi nhiêu ma tôi day dưt vô cung, thây minh thât bât hiêu. Rôi nhin thây anh vât va vi me con tôi, tôi cung suy nghi nhiêu.
Tôi sinh ra trong môt gia đinh giau co va nê nêp. Ba mẹ la nhưng ngươi co quyên lưc trong xa hôi nhưng tư nho tôi sông tư lâp, nhưng gi đat đươc hôm nay la do tư ban thân nỗ lưc va cô găng. Theo moi ngươi nhân xet tôi nho be nhưng dê thương, co duyên, sông biêt điêu va hiêu biêt cuôc sông. Chinh vi vây tôi co rât nhiêu ngươi đan ông theo đuôi va yêu thương. Hiên tai tôi yêu anh, ngươi đan ông đâu tiên trong cuôc đơi. Anh 32 tuôi, con tôi 30, anh cao to, nam tinh, hiên lanh va thât tha.
Ảnh minh họa
Khi gia đinh biêt chuyên tôi yêu anh thi moi ngươi ra sưc ngăn can va phan đôi quyêt liêt, nhât la bô. Ông tư trươc đên nay luôn tư hao vi co môt ngươi con gai gioi giang va thông minh như tôi, nên chi muôn tim môt chang rê "môn đăng hô đôi". Chinh vi vây viêc tôi yêu anh đã "bôi tro trat trâu" vao măt ông (như ông noi) bởi anh chi mơi tôt nghiêp đên lơp 12. Gia đinh anh la nhưng ngươi nông dân hiên lanh, chât phac.
Kê đên đây xin moi ngươi đưng nem đa bô tôi, tôi hiêu cha me nao cung mong muôn nhưng điêu tôt nhât cho con cai, vơi lai co rât nhiêu gia đinh "môn đăng hô đôi", thâm chi con cao hơn gia đinh tôi rât nhiêu, muôn lam thông gia vơi nhà tôi. Bố muôn tôi đươc sung sương nên mơi phan đôi. Ngay bô tôi đưa ra hai điêu băt phai lưa chon bên tinh bên hiêu, tôi đa chon anh.
Tôi tư bo tât ca, mang tôi bât hiêu đê đi theo anh vao trong Nam. Anh thuê môt căn hô kha đep đê cho tôi ơ, trong khi anh co nha (vì muôn tôi đươc yên tinh, thoai mai). Hiên tôi mang thai hơn hai thang, đi kham thai bac sĩ bao co ba thai nhi môt luc. Tôi đa vê xin bô đê ông châp nhân anh nhưng ông bao: Con đa lưa chon chang trai đo ma không phai la gia đinh thi du co sương khô như thê nao cung phai châp nhân. Thât sư tôi không kêu than vi anh yêu thương va chăm soc tôi rât chu đao, chi buôn vi bô đa chăn va khoa hêt tai san cua tôi, giơ tôi sông phu thuôc vao anh, kê ca tiên bac. Tư trươc đên nay tôi không phai la đưa con gai tiêu xai hoang phi, hay thich hang hiêu cho du tôi đu kha năng đê ăn tiêu như thê. Tôi không bao giơ câm tiên hay tiêu tiên cua ngươi đan ông khac.
Anh đa đông viên tôi rât nhiêu, noi vi anh ma tôi khô qua, nhưng tôi lai thây anh khô nhiêu vi tôi. Tôi rât thương anh. Anh chăm lo cho tôi tưng ly tưng ti. Tư khi mang bâu nhiêu luc tinh khi tôi thât thương, hay nôi nong, cau găt, anh nhương nhin va chiêu chuông tôi. Nhiêu luc tôi thây anh khô, noi hay đê tôi vê noi dôi bô la đã chia tay anh va xin lôi bô me đê sinh con xong rôi tôi vơi anh tinh tiêp. Anh nhât quyêt không đông y, bao tôi răng: Con đương nay la em va anh tư nguyên lưa chon, anh không thây khô. Anh lam la vi trach nhiêm va tinh yêu thương vơi me con em.
Giơ bac sĩ băt tôi phai ra nươc ngoai dương thai va sinh con (tôi đa co quôc tich ơ bên đo). Anh cung đông y cho me con tôi đi. Me con tôi đi trươc rôi ra Têt tôi se bao lanh anh qua. Nhin anh ngay đêm chay vay lo tiên cho me con tôi ma tôi thây xot xa ơ trong long. Tôi cung co môt it va vay mươn thêm mây đưa ban thân, ho hang môt it (ơ bên đo cân rât nhiêu tiên cho me con tôi). Hiên tai tôi không thê đi lam gi vi mang thai môt luc 3 đưa nên bung to nhanh hơn nhưng ngươi mang môt đưa.
Thât sư tôi biêt đây la sư lưa chon cua mình nhưng nhin thây bô khoc, toc bac đi nhiêu ma tôi day dưt vô cung, thây minh thât bât hiêu. Rôi nhin thây anh vât va vi me con tôi, tôi cung suy nghi rât nhiêu. Giơ bac sĩ không cho tôi đươc lam viêc gi (binh thương công viêc cua tôi kiêm rât nhiêu tiên). Tôi tôi đa đi đung con đương chưa? Vi ngươi yêu tôi bao: Tiên bac kiêm ca đơi, giơ chi co me con em la quan trong nhât vơi anh. Chi cân em khoe manh, binh an thi khi em sinh "me tron con vuông" chung ta đi cay tra nơ sau. Moi ngươi ơi, hay chia se va đông viên tôi vơi. Chân thanh cam ơn rât nhiêu.
Theo Huệ/Ngoisao
Bi hài "chuyện ấy" khi chồng... bụng phệ "Những vấn đề sức khỏe kéo theo khi thừa cân, nhất là ở vào cái tuổi 45 như chồng mình thì mình không bàn đến nữa, vì có lẽ ai cũng rõ hết rồi. Nhưng có một vấn đề tế nhị khác mà mình rất khổ tâm lại không biết nói với ai" - chị Hà nói. Nói đến ông xã thừa cân...