Đi qua nhau để rồi mất nhau vĩnh viễn…
Cơn gió này đi qua rồi sẽ có cơn gió khác tới. Rồi cũng đến lúc bồ công anh bay về phương xa và rồi một trong hai chúng ta sẽ nói câu “goodbye” với những gì từng đã gọi là ký ức.
Đi qua nhau để rồi mất nhau vĩnh viễn. Cơn gió này đi qua rồi sẽ có cơn gió khác tới. Rồi cũng đến lúc bồ công anh bay về phương xa và rồi một trong hai chúng ta sẽ nói câu “goodbye” với những gì từng đã gọi là ký ức. Sau những gì gọi là tình yêu mãnh liệt, thì giờ đây cả em và anh đã không còn là gì của nhau. Đông qua đi, Xuân tạm biệt, Hạ dừng lại, Thu vắt sang. Thời gian cứ luân hồi xoay quanh bốn mùa vậy thôi. Đông năm ấy xiết chặt nhau qua từng hơi thở, Xuân năm ấy nắm tay nhau băng qua những cơn mưa đầu năm, Hạ năm ấy trao nhau lời yêu thương ngọt ngào, Thu năm ấy tặng nhau những món quà thật ý nghĩa…
Vậy mà giờ đây… Khi Thu đến người vẫn đó nhưng đã mất đi những cảm xúc. Đôi tay này không một ai nắm, đôi môi này cần lắm một hơi thở ấm áp. Đống tro tàn ký ức bay tứ tung trong không trung. Mơ hồ và chìm nghỉm trong nước mắt. Giờ đây “Em nhớ anh”.
Tại sao vậy? Tại sao người em nhớ vẫn là anh? Tại sao em vẫn nhắc đến anh một cách vô thức? Là em nói chia tay với anh mà nhưng tại sao người rơi nước mắt lại là em? Là em đòi chia tay với anh mà nhưng tại sao em không thể bước ra khỏi thế giới của anh. Là em nói sẽ không bận tâm về anh nữa mà nhưng tại sao em vẫn hỏi han về anh. Là em nói phải tập quên anh mà, nhưng tại sao em không thể quên đi hình bóng ấy?. “Chia tay” 2 tiếng mà em không bao giờ muốn nói ra, vì em biết khi nói ra chính em là người sẽ rất đau.
Dù muốn tim mình khóa lại để không thể thêm anh vào nữa. Nhưng càng khóa lại thì càng tạo thành con dao cứa vào tim chính em. Em không muốn tất cả sẽ trở thành mảnh vụn màu tro nhưng em không thể níu kéo. “Chia tay” rồi sẽ tốt hơn cho anh, chia tay rồi sẽ mang lại cuộc sống của anh bình yên hơn. Tuy không phải là dễ dàng nhưng rồi em sẽ cố để thời gian lau đi giọt nước mắt trong tim em. “Quên anh, xếp tất cả kỉ niệm kia vào hộp kín rồi khóa chúng lại”- dù em biết như vậy là rất khó, em cũng không chắc mình có làm được không nhưng em sẽ cố gắng.
Theo Blogtamsu
Video đang HOT
Có phải mùa đông sắp đi qua không anh?
Có một mùa đông rồi sẽ đi xa, anh có chờ mùa đông sau sẽ yêu em thêm lần nữa không anh. Mùa xuân đến rồi, phố vừa tỉnh giấc, em cũng đã tỉnh khỏi cơn mơ không anh.
Chiều nay, có tia nắng nhẹ nhàng rớt vội vàng bên khung cửa sổ. Gió rít mạnh cuộn chặt vào từng nhánh cây già khẳng khiu trơ trọi lá. Tháng Hai đã về từ đêm hôm trước, mùa xuân chập chững bước qua tiết trời giá lạnh cuối cùng của mùa đông. Chợt giật mình, xuân đang đến, có phải mùa đông đã đi qua hay sắp đi qua hả anh?
Em nhớ những ngày cuối mùa đông, bầu trời bỗng dưng tối xầm như đang giận dỗi, gió thốc mạnh vào từng lọn tóc mềm; ủ cả một con phố nhuộm cái lạnh tái tê.
Có phải mùa đông sắp đi qua không anh...
Ngày hôm qua, bước xuống phố với chiếc khăn to sụ, ủ ấm đôi bàn tay trong chiếc túi áo và xuýt xoa. Khi ấy, mùa đông đang tràn khắp mọi nơi. Hôm nay, khi đông sắp qua, lòng em vẫn thấy lạnh và buồn man mác. Đông đi rồi, đông sẽ trở lại. Nhưng kỉ niệm đi rồi, kỉ niệm còn trở lại thêm một lần nữa không anh?
Người ta sợ cái lạnh của mùa đông, em cũng sợ; nhưng em thích cái cảm giác đứng giữa trời đông buốt giá, bàn tay siết thật chặt, ngửa mặt nhìn lên trời hít thật nhiều dư vị mùa đông. Em thích nhìn anh từ xa khi gió lạnh ùa về, dù là xa nhưng tim em vẫn rất ấm áp.
Dường như mọi thứ đều trở nên lạnh lẽo khi đông đến nhưng trái tim những kẻ đang yêu lại ấm áp và nồng nàn biết bao. Bởi rằng đông kéo gần hơi thở, kéo gần nhịp tim lại với nhau và kéo gần những nỗi nhớ nhung.
Có phải mùa đông sắp qua, và một người sắp xa...
Nhưng mùa đông sắp đi rồi, em chẳng thể giữ nó lại bên mình nữa. Anh cũng sắp đi xa em phải không, mùa đông mang anh đến và chính nó mang anh đi. Lặng lẽ mà tái tê như vậy. Những ngày xuân nhẹ nhàng chạm vào từng góc phố, len lỏi từng tia nắng ấm áp nương mình vào trái tim em, nó sẽ ủ ấm giá lạnh trong lòng phải không anh?
Mùa đông đi, có những loài hoa cũng không thể nán lại thêm được nữa. Là cúc họa mi tinh khiết buông rũ cánh mỏng khi tháng Mười Một xa. Là hoa cải cuối mùa nhuộm vàng kỉ niệm chuyện chúng mình. Là những gam màu ký ức chập chờn hiện về trong giấc mơ mỗi đêm...
Tháng Hai về, trời vẫn lạnh, con phố dài lê thê uống cạn từng cơn gió cuối mùa. Có những đôi chân buồn đi tìm lại và gom nhặt hơi thở cuối mùa đông, bỏ vào một góc nhỏ trong tim về một mùa cũ sắp qua.
Mùa đông sắp qua, con phố cuộn mình chìm trong giấc ngủ dài bỗng choàng tỉnh cựa mình thức dậy. Mùa đông sắp qua, em chẳng còn phải tự xuýt xoa đôi bàn tay và áp nhẹ lên má nóng bừng. Mùa đông đi qua, em không biết gọi tên những ngày cũ là điều gì nữa anh à? Vì mùa đông sẽ mang đi hết những buồn vui thuộc về nó, về một người ở một ngày xa.
Khi mùa đông đi qua, bỏ mặc sau lưng những câu chuyện chưa kịp kể, để tuột mất một bàn tay chỉ mới kịp chạm và để quá vãng một cuộc tình đã cạn khô lời yêu. Anh có buồn khi nhớ về chuyện tình mình hay không? Anh có đợi một mùa đông nữa mình sẽ lại yêu?
Có một mùa đông rồi sẽ đi xa, anh có chờ mùa đông sau sẽ yêu em thêm lần nữa không anh. Mùa xuân đến rồi, phố vừa tình giấc, em cũng đã tỉnh khỏi cơn mơ không anh.
Để mùa đông đi, lòng người bớt lạnh. Để anh đi cùng mùa đông, mang theo hết những kỉ niệm chẳng còn thuộc về hiện tại nữa. Tạm biệt nhé, những ngày mùa đông...
Có một mùa đông sắp đi qua
Lá vàng khô cạn trước hiên nhà
Có một người chẳng còn ở lại
Mang theo nhung nhớ của người xưa...
Theo Gocyeuthuong
Đôi khi, tình yêu là chuyện của một người Từ nụ cười, ánh mắt của ai đó, người ta có thể vẽ nên một viễn cảnh khác, nơi tất cả đều trọn vẹn. Đó là khi anh nắm tay em trong mưa, khi chúng ta ngồi hôn nhau bên vệ đường, hoặc lúc xót xa nhìn kim đồng hồ báo đến giờ phải chia tay trong quán ăn ồn ào nóng rẫy....