Đi họp lớp với bạn cũ ai cũng dẫn theo chồng, tôi vô tình nhìn thấy người đàn ông quen thuộc để rồi đứng không vững
Giá như ngày xưa tôi nhẫn nại thêm một chút thì có lẽ bây giờ đã được hạnh phúc rồi.
Trong lòng tôi bây giờ đang hỗn độn và ngổn ngang nhiều tâm sự. Vì thế tôi nghĩ mình cần phải viết đôi dòng lên đây, rất mong nhận được sự đồng cảm của mọi người. Tất cả bắt nguồn sau buổi họp lớp cấp 3 mới diễn ra vào cuối tuần trước. Trong buổi kỷ niệm đó, tôi đã gặp một người, nói đúng hơn là một đoạn lương duyên mà mình bỏ lỡ.
Tôi và Tân yêu nhau từ những năm cấp 3 cho tới tận 4 năm Đại học, chúng tôi vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ. Một lý do khiến tình cảm của chúng tôi bền chặt vì hai đứa cũng khá tâm đầu ý hợp, cộng thêm việc trường Đại học của hai chúng tôi rất gần. Suốt bao nhiêu năm thanh xuân, Tân đưa đón tôi và cùng tôi khám phá ngang dọc mảnh đất thủ đô. Kinh tế nhà anh ấy cũng khá giả, vậy nên tôi còn được chiều chuộng, chăm sóc chu đáo.
Bản thân tôi còn từng về nhà Tân vài lần, gặp gỡ, tiếp xúc với bố mẹ của anh. Hai bác quý tôi vì tôi là một người dịu dàng, hiền lành. Bạn bè xung quanh nhìn vào ai cũng nghĩ hẳn tôi và Tân sẽ có một cái kết thật đẹp, đó là về chung mái nhà xây dựng tổ ấm. Nhưng càng lớn lên, càng va vấp với cuộc sống khắc nghiệt, giữa chúng tôi lại xảy ra nhiều bất đồng, mâu thuẫn.
Ảnh minh họa.
Khi tôi đang rục rịch làm khóa luận tốt nghiệp thì Tân có đả động tới chuyện sau khi anh ra trường sẽ đi học thạc sĩ. Anh ấy muốn nâng cao kiến thức, rèn dũa bản thân mình hơn, vả lại sau này còn hi vọng được ở lại trường giảng dạy nên bắt buộc phải đi học thạc sĩ bên nước ngoài. Tuy là đả động tới chuyện này, song Tân cũng muốn thăm dò ý kiến của tôi. Bởi lẽ yêu xa trong vòng 2 năm là một điều không hề đơn giản.
Video đang HOT
Anh ấy thường hỏi tôi nghĩ thế nào nếu Tân đi học thạc sĩ 2 năm, và phải chịu cảnh yêu xa trong 2 năm đó. Tính tôi không thích yêu xa, lúc nào cũng muốn bên cạnh người yêu nên tôi không ngần ngại gì mà nói thẳng luôn. Sau mỗi lần tôi trả lời thẳng thừng, Tân có vẻ buồn.
Nhưng ngày ấy, đúng là tôi đã suy nghĩ quá nông cạn. Biết bao nhiêu đêm tôi nằm nghĩ, trước sau gì mình và Tân cũng không thể kéo dài được mối quan hệ. Vả lại, tự dưng tôi còn muốn gặp gỡ, làm quen nhiều người khác, phải trải nghiệm đa dạng rồi mới ổn định với một người đàn ông.
Ngay ngày tôi tốt nghiệp Đại học, tôi đã nói lời chia tay Tân. Anh ấy rất sốc, hỏi lý do mà tôi không nói. Giờ đây anh đã có tương lai rộng mở phía trước, tôi không nên nói gì, kẻo nhỡ gây ảnh hưởng tới Tân. Sau đó, tôi chặn hết liên lạc từ người yêu cũ, muốn chấm dứt một cách thẳng thừng, rõ ràng. Thậm chí, tôi còn chuyển tới một thành phố khác sinh sống, làm việc. Tôi đã dặn bố mẹ, nếu Tân có tới nhà, hãy cứ từ chối, nói là tôi không muốn gặp. Sự thật là anh đã tới cố tìm gặp tôi vài lần, song chắc không thể làm gì được nên bỏ cuộc.
Bẵng đi vài năm, tôi không nghe tin tức gì của Tân vì đã thoát cả nhóm chat của bạn bè cấp 3. Tôi cũng hạn chế giao lưu, liên lạc với mọi người. Bản thân tôi gặp thêm được vài người mới, mà chẳng đi tới đâu cả, họ dù đối xử với tôi tốt ra sao cũng chẳng bằng Tân.
Ảnh minh họa.
Và rồi tới bây giờ, khi tôi 27 tuổi, bạn cũ rủ đi họp lớp, tôi đã đồng ý. Thật bất ngờ, trong buổi họp lớp, tôi gặp Tân. Khoảnh khắc đó tôi đã đứng không vững. Ban đầu, tôi thấy đứa nào cũng dẫn theo chồng. Chỉ duy có Tân là đi một mình, nhưng một hồi sau tôi mới biết Tân đã kết hôn với người bạn cùng lớp tôi năm đó.
Trong suốt buổi đi họp lớp, tôi dường như không thấy vui, các bạn hỏi han về cuộc sống, tôi đành chỉ chia sẻ về công việc. Hôm đó về nhà, vợ của Tân – cũng là bạn cũ của tôi đã chủ động kết bạn lại trên Facebook và tâm sự. Bạn ấy đã kể hết những gì mà tôi không biết. Hóa ra ngày xưa, Tân đã quyết định ở lại Việt Nam, không đi học thạc sĩ nữa vì tôi. Nhưng tôi không biết chuyện đó mà vội vã chia tay, thành ra anh ấy hụt hẫng suốt cả năm trời. Cuối cùng Tân cũng vẫn không đi học thạc sĩ nữa mà xây dựng sự nghiệp ở đây. Vợ của Tân chúc tôi sẽ sớm tìm thấy hạnh phúc, vì ai cũng xứng đáng được yêu thương. Chẳng hiểu sao, tôi hơi tiếc một chút, giá mà ngày đó mình nhẫn nại, cho Tân thêm cơ hội giải thích thì bây giờ đã có cái kết đẹp…
Nửa đêm bỗng có tin nhắn lạ gửi đến, chồng lao vào đánh tôi rồi bị chính bố mẹ đuổi ra đường vì lý do không ngờ
Thấy bố mẹ chạy vào bênh, chồng tôi mỉa mai nói tôi là loại vợ "mất nết", khăng khăng đòi trả tôi về nhà ngoại.
Ngày xưa bạn bè cứ bảo tôi dại vì chỉ yêu 1 lần rồi cưới luôn người đó, đến bây giờ tôi mới thấm thía sự ngốc nghếch của mình. Tính từ lúc mới quen đến bây giờ có 2 mặt con rồi là 15 năm, cái gì của chồng tôi cũng cho là nhất. Từ tính tốt đến tính xấu tôi đều khen, ai chê gì anh tôi đều bênh bằng được. Nhưng tới hôm qua thì tôi đã thực sự tỉnh ngộ, không còn tin bất kỳ điều gì vào chồng mình nữa. Chỉ sau một tiếng chuông tin nhắn, gia đình tôi đã tan vỡ chẳng thể níu kéo được.
Chồng tôi là một người đàn ông vô cùng bản lĩnh, ngày xưa khi tán tôi anh mới 17 tuổi nhưng đã tuyên bố sau này mua cả nhà lẫn xe cho tôi. Năm 24 tuổi anh cưới tôi làm vợ, 27 tuổi chúng tôi xây được căn nhà đầu tiên, 30 tuổi chồng tôi lên làm sếp và đồng thời mua được chiếc ô tô hơn 1 tỷ, tôi cũng mang thai con gái thứ 2 khiến gia đình vui không tả xiết.
Có tiền rồi cuộc sống cũng ổn định, tôi nghỉ làm hẳn ở nhà chăm con cho chồng yên tâm phát triển sự nghiệp. Anh dần vắng nhà nhiều hơn, đi công tác suốt, tiền gửi về cho vợ hàng tháng cũng nhiều nhưng tôi chẳng còn thấy hạnh phúc như xưa nữa. Suốt ngày tôi chỉ ở nhà không đi đâu, quanh quẩn cơm nước cho con và bố mẹ chồng. Ấy thế mà chồng tôi lại sinh thêm thói đa nghi, ghen tuông đủ kiểu làm tôi phát mệt. Cứ về đến nhà là tra hỏi xem tôi đi đâu làm gì, nhắn tin nói chuyện với ai. Thậm chí anh còn hỏi mẹ xem tôi có lén lút gặp gỡ ai hay có biểu hiện gì lạ không, kiểm tra điện thoại của tôi liên tục. Hôm tôi mua chiếc váy mới đi ăn cưới bạn cũ, chồng tôi còn lấy kéo cắt tan nát ra vì cho rằng tôi đi hẹn hò...
(Ảnh minh họa)
Hôm qua tôi cho 2 đứa nhỏ về ngoại chơi, 10h đêm chồng mới đi nhậu về. Anh đòi tôi "trả bài", tôi cũng nhắm mắt cho xong chuyện rồi đi ngủ. Đến khoảng 1h sáng bỗng dưng có tiếng chuông tin nhắn, tôi quờ quạng bật điện thoại lên thì thấy màn hình hiện lên tin nhắn: "Miss you, nhớ cưng lắm, bảo gọi điện mà chẳng gọi gì cả". Nhìn số lạ chẳng biết là ai, tôi dụi mắt định mở lên xem cho kỹ thì chồng bỗng quay sang giật điện thoại.
Vừa liếc qua tin nhắn xong tôi biết ngay đại họa tới, chồng không nói câu nào liền nổi cơn ghen xông vào đấm đá, tôi chỉ biết giơ tay lên ôm đầu rồi gào lên gọi bố mẹ chồng đến cứu cứu. Bị đạp mấy phát rơi xuống giường, tôi vội vàng bò dậy thì chồng túm tóc lại định đánh tiếp, liên tục tra hỏi xem thằng nào nhắn tin tình tứ vào lúc 1h sáng. Kèm theo đó là những lời chửi bới thậm tệ, tôi chưa từng nghĩ chồng mình lại có thể xúc phạm vợ kinh tởm như thế! Anh ta còn gọi tôi là thứ lăng loàn, "ra đường thích mặc váy hơn quần"... và đủ loại ngôn từ bẩn thỉu.
Tôi van xin chồng bỏ ra mà gã không buông, đúng lúc tôi đau quá không đỡ nổi nữa thì bố mẹ chồng bật cửa vào cứu kịp. Một lúc sau chồng tôi mới bình tĩnh lại được, anh ta chỉ vào mặt tôi rồi nói lý do đánh vợ bởi tôi cặp bồ, quan hệ với trai lạ bên ngoài. Mẹ chồng sửng sốt hỏi lại tôi rằng có đúng vậy không, tôi vừa khóc vừa đưa cho ông bà xem tin nhắn tận mắt.
Chồng tôi lúc ấy mới sốc nặng, vội lao tới giật chiếc điện thoại lại. Vâng, cái tin nhắn ngọt ngào bảo nhớ nhung ấy tôi không phải là người được nhận, chồng tôi mới chính là kẻ phản bội sau lưng vợ! Nhìn gã lắp bắp nói không nên lời, còn bị bố gã tát cho 2 nhát nổ đom đóm mắt, tôi chỉ tiếc không quay video lại được để gửi cho bạn bè họ hàng cùng xem, chứng kiến bộ mặt thật của người chồng lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo.
Gã quỳ xuống xin lỗi tôi, van vỉ mong tôi nghe giải thích nhưng tôi vừa mệt vừa đau nên xin phép bố mẹ chồng về nhà ngoại để ngủ. Ông bà cũng bối rối lắm, chắc muốn giữ con dâu nhưng tình cảnh lúc ấy không tiện. Sáng sớm hôm sau chồng tôi đã mò tới nhà, nhưng bố tôi xách xô nước ra hất thẳng từ trên sân thượng xuống, tôi nghe mẹ kể lại mà không nhịn được cười.
Cuối cùng tôi đồng ý họp mặt gia đình, bắt chồng khai ra toàn bộ sự thật rồi cam kết không tái phạm nữa. Cũng may anh ta bảo mới quen con bé kia qua mạng, chưa gặp gỡ nhau lần nào nên tôi có thể tha thứ. Chỉ riêng chuyện đánh vợ thì bố mẹ 2 bên đều không bỏ qua, bắt chồng tôi phải quỳ xuống xin lỗi vợ suốt mấy tiếng liền! Bố mẹ chồng còn kiên quyết đuổi anh ta đi, nếu tôi không mượn lũ trẻ để xin ông bà thì chắc giờ này chồng tôi đang ở đâu không rõ. Tôi bảo bố mẹ 2 bên rằng cần thời gian để trấn tĩnh lại, nhưng chắc chắn tôi sẽ ly hôn...
Tại sao có những người vừa có bồ một cái là mất đi rất nhiều bạn bè? Tình yêu không chỉ có lãng mạn ngọt ngào, đến một thời điểm nào đó, ai cũng cần thực tế hơn. Có bạn bè nào của bạn suốt ngày than vãn về bạn trai nhưng nhất quyết không chịu chia tay không? Những cô nàng xung quanh tôi phần lớn đều bị "phân liệt" như vậy. Mới hôm trước họ còn say mèm...