Đi công tác với cô đồng nghiệp mà tôi ghét nhất công ty, nào ngờ chỉ sau một đêm, tôi đã yêu cô ấy
Hoài hơn tôi 5 tuổi, như bà cô già của công ty, thế mà tự tin sẽ tán đổ tôi, đúng là cô gái không biết lượng sức mình.
Trong công ty, tôi được các đồng nghiệp nữ đem lòng yêu mến vì ngoại hình tốt, tính tình tốt. Còn Hoài, làm ở bộ phận kế hoạch, là một cô gái có nhan sắc rất bình thường, ăn mặc chẳng khác gì bà cô già, hơn tôi 5 tuổi, thế mà dám tuyên bố với cả công ty là sẽ cưa đổ tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ đúng là không biết lượng sức mình, ăn nói linh tinh.
Từ sau khi biết được cô ấy có ý với mình, tôi luôn tìm cách né tránh và cố tình tán tỉnh đồng nghiệp nữ khác mỗi khi giáp mặt với Hoài. Những lúc cả công ty đi nhậu, Hoài luôn tìm ghế ngồi cạnh tôi nhưng tôi “ lẩn như chạch”. Bị Hoài quấy rầy nhiều quá, tôi đã gặp riêng và góp ý với cô ấy là con gái phải biết giữ tự trọng, đàn ông không thích thì đừng có lăn xả vào làm xấu hình ảnh.
Vậy là cả năm nay, Hoài không lượn lờ trước mặt tôi nữa và tôi cũng không bị mọi người trong công ty ghép đôi với cô ấy.
Tưởng sẽ không chạm mặt với Hoài nữa, nào ngờ tháng trước cô ấy với tôi đi công tác ở dưới chi nhánh cùng nhau. Rất sợ Hoài sẽ tán tỉnh như lúc trước nên suốt dọc đường, tôi không mở miệng nói câu nào, dù ngồi ngay cạnh nhau. Đến lúc làm việc thì cô ấy chỉ nói với tôi khi thật cần thiết. Sự lạnh lùng xa lánh của Hoài làm tôi thích thú và muốn thử xem trong lòng Hoài có còn thích tôi không.
Là con gái phải biết giữ tự trọng, đàn ông không thích thì đừng có lăn xả vào làm xấu hình ảnh. (Ảnh minh họa)
Buổi đêm không ngủ được, tôi rủ cô ấy ra ngoài nói chuyện. Cô ấy kể rất nhiều về bản thân và đã bật khóc khi nói về các thành viên trong gia đình. Hoài nói em trai bị bại liệt nằm một chỗ, bố mẹ già yếu ốm đau liên miên, tiền làm hàng tháng của cô ấy chỉ đủ nuôi gia đình. Nhiều lúc muốn mua cho bản thân bộ quần áo mới cũng phải đắn đo cả tháng.
Video đang HOT
Hoài cũng không dám nghĩ đến hạnh phúc của bản thân vì lấy chồng rồi thì ai sẽ lo lắng cho em và bố mẹ già. Tôi hỏi vậy tại sao lúc trước dám tuyên bố với cả công ty sẽ cưa đổ tôi?
Hoài cười nói là lúc đó tán gẫu với đồng nghiệp khác, hăng say lại suy nghĩ nông cạn nên mới có câu nói hàm hồ thế. Bây giờ ngẫm lại bản thân không xứng nên không mộng tưởng nữa.
Tôi nhận ra Hoài có rất nhiều điểm tốt mà ở nhiều cô gái khác không có. Cô ấy không hề dùng mỹ phẩm nhưng da không hề bị mụn hay đen sạm. Mặc thì đồ cũ nhưng rất sạch sẽ. Tôi cảm giác cô ấy rất biết chăm lo cho gia đình và quán xuyến tốt nhà cửa nên bỗng dưng có cảm tình với Hoài. Thế nhưng khi tôi tỏ ý muốn theo đuổi thì Hoài lại từ chối. Tôi hứa là sau này sẽ cùng chăm sóc bố mẹ và em trai của cô ấy nhưng Hoài không tin. Cô ấy bảo khi yêu thì người đàn ông nào nói cũng hay chỉ sợ khi lấy nhau rồi không giữ được lời hứa.
Tôi thấy mình đã yêu Hoài rồi, tôi muốn lấy cô ấy làm vợ nhưng thật sự không biết phải thuyết phục thế nào nữa? Mọi người cho tôi lời khuyên với?
(manhquan…@gmail.com)
Vào công ty vợ làm, đến ngày lĩnh lương tôi tròn xoe mắt khi nhìn thấy mức lương mỗi tháng cô ấy nhận được
Vừa đặt bút ký thì tên của vợ đập luôn vào mắt tôi, tò mò tôi liếc sang mức lương mà choáng váng, là hơn 50 triệu đồng.
Trong gia đình, người nào thu nhập được nhiều tiền thì người đó là chủ. Công việc của vợ tôi là dân văn phòng, chắc mỗi tháng chỉ đủ tiền mua sắm quần áo là hết. Còn tiền lương của tôi mỗi tháng 20 triệu đồng, người kiếm nhiều tiền nhất chính là chủ gia đình.
Hàng tháng tôi chỉ giữ lại 5 triệu đồng để chi tiêu, phần còn lại để vợ muốn làm gì thì làm tôi không quan tâm, miễn sao đừng để bố con tôi đói khổ và quan trọng nhất là lúc cần tiền là phải có.
Mà thói đời cũng hay, người đã không làm ra tiền thì lại thường tiêu nhiều thế mới nực cười. Nói không tiếc tiền cũng không đúng, mỗi lần đi mua sắm cùng vợ là cô ấy chi tiêu xả phanh, mua hết đồ cho mẹ rồi cho con và cả chồng nữa. Thỉnh thoảng tôi có nhắc cô ấy hãy tiết kiệm đi phòng khi nhà có công việc lớn cần dùng tới. Thế nhưng vợ chỉ cười nói chồng không phải lo mấy chuyện đàn bà đó, cứ sống vui vẻ, bớt cằn nhằn là được rồi.
Ảnh minh họa
Có lần mẹ tôi ốm nặng phải vào viện, vợ mạnh tay chi trả hết khoản tiền cả 100 triệu đồng khiến tôi thấy tiếc. Số tiền đó chắc phải tiết kiệm hai năm mới có thể được, vậy mà vợ chỉ tiêu trong tích tắc. Nhưng vì là chữa cho mẹ mình nên tôi không dám ca thán.
Rồi đến khi tôi bị mất việc suốt 2 tháng mà cách chi tiêu phóng khoáng của vợ chẳng thuyên giảm, chắc lấy hết tiền tiết kiệm của gia đình ra xài rồi đây. Tôi chỉ dám nghĩ trong bụng mà không dám nói ra, sợ vợ lại chê bai tính đàn bà hay càu nhàu bon chen chuyện cỏn con.
Thấy tôi mãi không kiếm được việc nên cô ấy bảo tôi nộp hồ sơ xin vào công ty của vợ để làm. Nghe cũng hợp lý nên tôi vui vẻ đồng ý.
Những ngày làm ở công ty của vợ, tôi thấy mọi người rất tôn trọng và quý mến cô ấy, khiến tôi cũng thấy mát mặt. Đến ngày lĩnh lương, công ty vẫn trả lương qua tay và ký nên mọi người biết được hết mức lương của nhau.
Vừa đặt bút ký thì tên của vợ đập luôn vào mắt tôi, tò mò tôi liếc sang mức lương mà choáng váng, là hơn 50 triệu đồng. Cho là có sự nhầm lẫn nên tôi liếc sang chức vụ thì biết cô ấy là phó giám đốc chứ không phải nhân viên hành chính như tôi vẫn nghĩ.
Mấy lần thấy vợ vào phòng phó giám đốc cứ nghĩ là cặp kè với ai, nào ngờ lại là chỗ ngồi của cô ấy, tôi đúng là người chồng vô tâm nhất thế giới.
Về nhà hỏi vợ tại sao làm chức vụ lớn thế, lương nhiều vậy không nói cho chồng biết mà giấu kỹ thế? Vợ bảo ở công ty đã nhắc mấy người anh thường tiếp cận đừng nói chức vụ của mình ra kẻo chồng tự ái không muốn làm việc.
Ảnh minh họa
Còn ở nhà giữ mức lương thế để chồng khỏi tự ti, tránh tôi cảm giác thua kém vợ. Cứ để chồng sống là người đàn ông mạnh mẽ, nói năng thoải mái theo đúng những gì tôi thích là đủ.
Vợ còn nhắn nhủ tôi là bây giờ đã biết chuyện rồi thì đừng có nghĩ nhiều, cứ sống sao cho thoải mái là được. Cái cô ấy cần là người chồng mạnh mẽ và có tiếng nói trong gia đình, chứ không phải là người chồng sợ vợ.
Tôi rất cảm ơn vợ đã luôn khiêm nhường và cư xử đúng mực không kênh kiệu trong những năm qua. Từ bây giờ tôi càng kiêng nể vợ hơn.
Mất cả buổi để nấu mâm cơm thịnh soạn, nào ngờ chồng liếc nhìn, vứt lại một câu rồi vội vã bỏ đi Anh lao đi nhanh như một cơn gió mà không hề ngoái lại nhìn vợ một lần. Còn tôi, ngồi nhìn mâm cơm thịnh soạn mà nước mắt rơi lã chã. Chồng tôi là kiểu người "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng". Chuyện nhà anh nhác làm, chuyện hàng xóm, chuyện thiên hạ, họ chưa nhờ anh đã có mặt. Hồi...