Đi công tác về tôi “đứng tim” khi thấy vợ nằm gục bên mâm cơm ăn dở
Về đến nhà cảnh tượng trước mắt khiến tôi ngã quỵ. Tôi bàng hoàng phát hiện ra vợ đang nằm gục dưới sàn, cạnh mâm cơm cữ đang ăn dở.
Cạnh đó con trai sơ sinh đang nằm trong nôi vẫn ngủ ngon lành. Khi viết tâm sự này lên đây, tôi biết sẽ nhận được nhiều gạch đá của các chị em vì vô tâm để vợ ở cữ một mình sau sinh. Thật lòng tôi cũng thấy đau lòng. Nhưng hoàn cảnh nhà tôi quá neo người nên hầu hết phải tự lực cánh sinh, tự lo cuộc sống của mình mọi người ạ.
Tôi quê ở Thanh Hóa còn vợ thì tận Hà Giang. Đã vậy vợ lại mồ côi bố mẹ từ tấm bé nên nhà trên đó chỉ còn có vợ chồng anh trai, chị dâu. Còn bố đẻ tôi ở quê thì ốm yếu quanh năm nên mẹ tôi không đi đâu lâu được dù chỉ 1-2 ngày do còn phải chăm ông.
2 nhà đều kinh tế khó khăn và neo người vậy nên vợ chồng tôi sau đám cưới kế hoạch 5 năm mới dám sinh con. Trong mấy năm ấy, chúng tôi cố gắng tích cóp mua được căn chung cư nhỏ 55m2 ở Hà Nội. Ngoài ra vợ chồng cũng có công ăn việc làm ổn định với thu nhập khoảng 25 triệu/tháng. Từ đó cuộc sống cũng đỡ vất vả hơn khi vừa gửi về cho bố mẹ ở quê được chút, vừa trang trải chi tiêu gia đình.
Con thứ 2 dù vỡ kế hoạch nhưng vợ chồng tôi vẫn vui vẻ đón nhận (Ảnh minh họa)
Khi sinh con đầu lòng, 2 vợ chồng tôi tự chăm nhau. Hàng ngày tôi dậy sớm nấu nướng cho vợ xong thì đi làm. Tối về lại đỡ đần cơm nước và chăm con. Hết 1 tháng cữ thì vợ tôi tự làm được mọi thứ. Sau sinh 6 tháng, vợ chồng tôi may mắn gửi con được cho 1 bà hàng xóm ở tầng dưới chung cư chăm giúp nên cũng yên tâm đi làm kiếm cơm.
Video đang HOT
Biết không có người chăm con nên chúng tôi dự định con khoảng 6 tuổi thì mới sinh bé nữa. Thế nhưng khi con mới 4 tuổi, vợ chồng lại bị nhỡ kế hoạch nên buộc phải để đẻ “tập 2″. Biết vợ bầu bí nặng nề, lại có bé lớn quấy nên tôi cũng đỡ đần chơi với con, tắm giặt cho cháu để đi làm về thì vợ được nghỉ ngơi.
Ngày vợ đi đẻ cũng may vào đúng dịp hè nên vợ chồng tôi cho con đầu lòng về quê nhờ nội nhờ bà chăm sóc. Tôi cũng chăm vợ đẻ được đúng 2 tuần sau sinh thì phải đi công tác ở Huế 7 ngày. Sợ không có ai chăm vợ, tôi đã định gọi điện nhờ cô ruột lên giúp vài hôm. Nhưng vợ tôi cứ khẳng định ở cữ 1 mình được, không phải phiền đến người nhà.
Trước khi đi công tác, tôi đã chuẩn bị cho vợ một tủ lạnh đồ ăn thức uống đầy đủ hết. Ở nhà muốn ăn gì, vợ chỉ cần bỏ thức ăn trong tủ ra nấu rồi cắm cơm ăn là được.
Xa vợ đang ở cữ, không ngày nào tôi không gọi điện hay call video hỏi han chuyện ăn uống, ngủ nghỉ, con quấy khóc không vài lần. Lần nào vợ cũng khoe những mâm cơm cữ tự nấu ngon miệng, đúng ý mình. Rồi em cũng bảo con ngoan, háu ăn và không quấy khóc, chồng cứ yên tâm làm việc.
Cho tới ngày tôi được kết thúc chuyến công tác sớm hơn 1 ngày để về nhà nhưng tôi giấu điều này cho em bất ngờ. Sáng ấy 2 vợ chồng vẫn nói chuyện với nhau như bình thường. Em còn nói rất rôm rả kể chuyện con đã biết hóng hớt. Nhưng lúc ở sân bay về đến nhà, tôi không gọi được cho em nữa dù gọi cả mấy chục cuộc. Lo sợ có điều xảy ra, tôi bảo lái xe đi nhanh về nhà.
Về đến nhà cảnh tượng trước mắt khiến tôi ngã quỵ. Tôi bàng hoàng phát hiện ra vợ đang nằm gục dưới sàn, cạnh mâm cơm cữ đang ăn dở. Cạnh đó con trai sơ sinh đang nằm trong nôi vẫn ngủ ngon lành.
Nghe bác sĩ nói mà tôi ân hận vì đã bỏ vợ ở cữ 1 mình, không chăm sóc cho em chu đáo (Ảnh minh họa)
Ngay sau đó, tôi vội vàng đưa vợ vào viện. Các bác sĩ nói em bị kiệt sức và mệt mỏi sau sinh nên mới bị ngất đi như thế.
Nguyên nhân là do em bị thiếu ngủ quá vì tuần rồi con quấy khóc suốt đêm. Hơn nữa sau sinh vợ bị mất máu, vết mổ chưa kịp hồi phục nên cơ thể cần 1 thời gian để phục hồi. Nghe bác sĩ nói mà tôi ân hận vì đã bỏ vợ ở cữ 1 mình, không chăm sóc cho em chu đáo.
Vì thế các ông chồng ạ, công việc thì làm cả đời, đừng quá tham công tiếc việc mà vô tâm như tôi. Tuyệt đối trong giai đoạn vợ ở cữ đừng để cô ấy chăm con 1 mình vì vất vả lắm. Như tôi đây, cũng may mọi chuyện chưa tệ hại, nếu không bố con tôi đã mất cô ấy mãi mãi rồi.
Bố chồng bị liệt, một tay tôi chăm sóc, tới khi tôi sinh con trai liền bị mẹ chồng bắt phải ly hôn
Ngày tôi xuất viện về nhà thì chồng đi công tác, không ngờ mẹ chồng lại bắt tôi phải ký vào đơn ly hôn. Mẹ còn nói chồng không muốn tôi ở lại ngôi nhà này nên mới bỏ đi công tác như vậy!
Gia đình chồng tôi có 2 cửa hàng đại lý to ở làng nên cũng có thể nói là thuộc dạng khá giả. Hồi mới đến với nhau, tôi không có việc làm ổn định nên không được gia đình chồng chấp thuận. Nhưng vì yêu nên hai đứa cứ dùng dằng mối quan hệ này mãi cho đến khi tôi mang bầu, bố mẹ tìm đến nhà chồng nói chuyện thì họ mới đồng ý cho chúng tôi lấy nhau. Và người đồng ý hôn sự của chúng tôi khi ấy chính là bố chồng, còn mẹ chồng tuy trong lòng vẫn còn hậm hực nhưng vì không thể làm trái ý bố chồng nên bà đành miễn cưỡng đồng ý.
Lúc đó, tôi rất biết ơn bố chồng, ông đã tổ chức cho vợ chồng tôi một hôn lễ thật hoành tráng khiến gia đình tôi cũng được nở mày nở mặt. Do chồng là con một nên lúc lấy nhau về, tôi phải ở chung với bố mẹ chồng. Thời gian đầu, tôi cảm thấy mọi việc khá suôn sẻ. Tuy nhiên, kể từ khi tôi mang thai được 4 tháng thì sóng gió bắt đầu kéo đến.
Bố chồng bất ngờ bị tai biến liệt nửa người. Lúc đầu, mẹ chồng cũng phục vụ, chăm sóc ông chu đáo nhưng chỉ 1 tháng sau, bà bắt đầu tỏ ra khó chịu, hay đùn đẩy trách nhiệm cho tôi. Trộm vía, trong quá trình mang thai, tôi khá khỏe nên khi mẹ chồng nhờ chăm sóc bố, tôi đã đồng ý ngay. Xét cho cùng thì trước đây bố chồng đã đối xử với tôi rất tốt, nên khi ông ốm yếu, tôi thấy mình cũng có trách nhiệm trả ơn, báo hiếu ông.
Trong 5 tháng tiếp theo, hàng ngày tôi vẫn đảm đương việc cho bố ăn uống và đưa ông ra ngoài tắm nắng. Mặc dù, bố chồng không nói được nhiều nhưng nhìn vào mắt ông, tôi có thể thấy được sự biết ơn mà ông dành cho tôi. Và điều khiến tôi vui hơn cả là thấy sức khỏe của bố đã được cải thiện đáng kể qua từng ngày.
Thời gian thấm thoắt trôi, tôi đã sinh được một cậu con trai kháu khỉnh cho gia đình chồng. Tôi cứ ngỡ đứa con sẽ là cầu nối giúp tôi xóa bỏ khoảng cách với mẹ chồng nhưng sự thật lại quá tàn nhẫn. Ngày tôi xuất viện về nhà, thì chồng đi công tác, không ngờ mẹ chồng lại bắt tôi phải ký vào đơn ly hôn. Mẹ còn nói chồng tôi không muốn tôi ở lại ngôi nhà này nên mới bỏ đi công tác như vậy!
Nghe những gì mẹ chồng nói, tôi nghẹn ngào không biết phải làm sao. Rồi đột nhiên bố chồng lên tiếng: "Bà nghĩ cái gia đình này coi tôi không tồn tại nữa à?. Đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng bà nghĩ gì.
Bà định đuổi cái Vân đi để tìm một người phụ nữ khác môn đăng hộ đối cho con trai bà chứ gì. Bà làm vậy có xứng là một người bà, người mẹ không? Tôi ốm, bà không chăm sóc tôi, tất cả đều một tay con Vân làm, thế nên bây giờ tôi không cho phép bà đụng tới con dâu và cháu nội của tôi. Ở cái nhà này, tôi vẫn làm chủ, nếu bà còn có ý định như thế thì chính tôi sẽ đuổi hai mẹ con bà ra khỏi nhà trước!".
Mẹ chồng nghe bố chồng tôi nói vậy thì tái mặt, vội vàng quay ngoắt thái độ. Bà bảo chỉ nói đùa để xem phản ứng của tôi thế nào thôi. Mặc dù bố chồng đã đứng ra làm chủ giúp tôi nhưng tôi vẫn rất lo, không biết làm sao mới có thể thay đổi định kiến của mẹ chồng dành cho mình. Bố chồng có thể bênh vực tôi một lần nhưng ông đâu thể ở bên tôi cả đời được, hơn nữa sức khỏe của ông cũng ốm yếu lắm. Tôi phải làm sao để có thể lấy được thiện cảm và cải thiện mối quan hệ với mẹ chồng mình đây?
Tôi bắt vợ nghỉ việc về quê sống sau 1 tháng thấy cô ấy ngồi ăn ốc với chị hàng xóm Nếu tôi cứ cố chấp vợ sẽ ra ngoài ở riêng chứ không về quê. Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi muốn tốt cho vợ, tại sao cô ấy không nghe? Hai vợ chồng tôi là bạn học cấp 3 với nhau, chúng tôi yêu rồi lại chia tay sau đó 5 năm sau mới quay lại và cưới. Vợ tôi khá hiền,...