Đến thăm con gái, lúc ra về thì thông gia dúi cho giỏ thức ăn, tức mình, tôi bỏ lại ngoài cổng, ngờ đâu lại gây ra rắc rối lớn
Tôi không nhận vì nếu tôi nhận thì khác gì lép vế trước thông gia.
Hôm kia, tôi sang nhà con gái vì nghe tin con bị ốm. Con gái tôi lấy chồng cách nhà 5km thôi nhưng ít khi tôi sang thăm con được, vì con bận rộn đi làm suốt, tôi có sang cũng không gặp mà còn ngại ngùng với thông gia. Lần này, con bị ốm đến ngày thứ 3 mới gọi điện báo cho mẹ biết. Tôi bắt xe ôm sang thăm ngay lập tức, cho con 1 triệu để mua đồ bổ dưỡng mà con không cầm.
Ăn bữa cơm chiều ở nhà con xong thì tôi ra về. Lúc về, bà thông gia đưa cho tôi ít thức ăn. Hành động này, có lẽ với bao người là lòng tốt, nhưng với tôi, nó lại như một sự sỉ nhục. Tôi không cần sự thương hại. Trong cái túi thức ăn ấy, tôi thấy sự coi thường, như họ nghĩ rằng chúng tôi cần sự giúp đỡ.
Gia đình tôi thì đúng là nghèo so với nhà thông gia. Chồng tôi mất sớm, mình tôi nuôi 2 con gái ăn học đầy đủ, các con đều đã đi làm và lập gia đình. Tôi sống bơ vơ một mình nhưng tôi có sức khỏe nên vẫn kiếm sống được.
Còn nhà thông gia thì có của ăn của để, 2 ông bà ấy đều là người làm trong bệnh viện, con rể là phó giám đốc công ty máy tính. Tôi mừng cho con và cũng luôn cố gắng làm việc tốt, để ngẩng mặt với đời và để các con không xấu hổ vì mình.
Video đang HOT
Ảnh minh họa (Nguồn AI)
Nhưng lần này, thông gia gói ghém 1 phần thức ăn thừa cho tôi, còn cho thêm 1 ít trái cây và 2 hộp thịt bò vẫn còn tem mác trong siêu thị khiến lòng tôi cay đắng.
Tôi không nhận vì nếu tôi nhận thì khác gì lép vế trước thông gia, rồi con gái tôi sẽ không được ngang hàng với con rể. Nhưng khi tôi từ chối thì thông gia vẫn nhất quyết ấn cho, họ bảo tôi cứ cầm về cũng đỡ được tiền ăn cả tuần trời. Tôi mà không cầm thì là phụ lòng tốt của họ. Con rể cũng bảo tôi đừng suy nghĩ gì, đây là tấm lòng của nhà con, chỉ muốn san sẻ chút cho tôi đỡ vất vả.
Họ không hiểu tôi, tôi nghèo thật nhưng vẫn có lòng tự trọng. Tôi không cần sự giúp đỡ này. Thế nên tôi bỏ lại giỏ thức ăn ở cổng nhà họ và ra về tay không. Tôi vừa về đến nhà thì con gái gọi điện hỏi thăm xem tôi về có an toàn không, và nói chuyện mẹ chồng tỏ ra khó chịu khi tôi bỏ lại giỏ thức ăn ở cổng.
Mẹ chồng không trách tội tôi "nặng lời" nhưng bà lại làm việc kinh khủng này trong bữa cơm với thông gia
Tôi ức không chịu nổi nhưng cố nhịn vì mẹ mình.
Chỉ vì mảnh giấy nội dung ngắn gọn ấy mà chồng tôi tức tốc lao về quê xem mẹ thế nào. Tôi nghĩ lần này "lành ít dữ nhiều", kiểu gì bà cũng sẽ khóc lóc rồi kể với chị chồng, bố chồng rồi tôi lại thành tội đồ.
Tôi ngồi ở nhà mà ruột gan nóng như lửa đốt, gọi điện thì chồng không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời, không biết về quê có "biến" gì không mà im ắng đến mức này. Nhưng tôi đâu có làm gì sai, tôi cũng vì "tức nước vỡ bờ" thôi, cũng bao lần nói nhẹ nhàng rồi mà bà không nghe.
Tranh minh họa
Mãi đến tối muộn mới thấy chồng tôi lên, anh còn mang khá nhiều rau và gà. Tôi như nín thở chuẩn bị tinh thần cho 1 trận chiến không hồi kết. Không ngờ lúc con gái tôi chạy ra ôm bố thì anh hỏi con bé: " Bà về con có buồn không?". Con bé thật thà lắc đầu. Có vẻ hiểu ra điều gì đó chồng tôi cười gượng rồi hỏi tôi cả ngày nay trong người thế nào, còn buồn nôn nhiều không.
Mọi thứ trôi qua bình thường đến khi đi ngủ chồng tôi mới kể chuyện. Anh bảo ở nhà không biết chuyện gì cả, mẹ cũng không kể gì. Anh nắm tay tôi an ủi: "Anh không bênh mẹ và cũng không muốn làm em buồn. Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con cháu nhưng không đúng cách thôi. Em đừng khắt khe với mẹ nhé. Nếu có thể mai em hãy gọi điện hỏi han mẹ 1 chút, mẹ cũng nghĩ là mẹ có lỗi đó".
Cả đêm ấy tôi cứ trằn trọc suy nghĩ, vì chồng tôi quyết định gọi điện xin lỗi và động viên mẹ chồng. Đúng là bà cũng có tâm chăm con cháu chỉ là hơi độc đoán và cổ hủ thôi. Khỏi phải nói khi thấy tôi gọi mẹ chồng mừng thế nào, thôi thì mọi thứ coi như là hiểu lầm, không ai chấp với ai nữa.
Yên bình chẳng được bao lâu thì đến tuần 20 của thai kì tôi đi khám bác sĩ nói cổ tử cung bám thấp phải khâu vòng và nghỉ làm vài ngày tĩnh dưỡng. Sợ mẹ chồng đòi lên nên tôi nhanh tay gọi cho mẹ đẻ, ở vài ngày chắc không vấn đề gì. Đúng là mẹ với con gái thì vẫn dễ tâm sự và hiểu nhau hơn.
Mấy ngày có bà ngoại ở đây tôi yên tâm hẳn, mọi thứ bà sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, không tự ý vứt đi cái gì vì tôn trọng đây là nhà riêng của con cái. Nhưng hóa ra chỉ có mỗi tôi cảm thấy thoải mái, chồng tôi cứ liên tục hỏi bà ở mấy ngày thì về. Chẳng nhẽ sự có mặt của mẹ vợ cũng khiến anh ấy khó chịu y như tôi phải sống cùng mẹ chồng?
Nghe tin, ông bà nội cũng tức tốc phi lên thăm con dâu. Chồng tôi vui ra mặt, nghỉ hẳn 1 buổi làm để ở nhà cơm nước. Mẹ chồng tôi bắt đầu mách tội tôi với thông gia, kiểu "đấy tôi nói nó có nghe đâu bà", "chị em mình ngày xưa vẫn làm thế con cái lớn như ngan như ngỗng", "chị này bướng lắm, mẹ nói lại bảo mẹ áp đặt"... Rồi chưa gì bà đã phân công cho bà ngoại "canh đê", chăm tôi ở cữ vì " chị ấy khó tính lắm, tôi chăm lại không ưng". Tôi ức không chịu nổi nhưng cố nhịn vì mẹ mình.
Tranh minh họa
Mẹ chồng tôi về luôn hôm ấy còn mẹ đẻ ở vài ngày cũng về quê. Bấy giờ chỉ có 2 vợ chồng tôi mới nói: "Mẹ anh chả hiểu nghĩ gì, góp ý không được, động nói dỗi bỏ về. Tưởng nghĩ thông rồi giờ lại mách tội con dâu với thông gia, sao cứ phải chuyện bé xé ra to vậy?".
Phản ứng của chồng cũng làm tôi sốc vô cùng: "Em nói thế mà nghe được à, mẹ em ở đây anh có than phiền nửa câu không mà em cứ chấp nhặt thế nhỉ, bà nói xong thì thôi kệ bà đi. Giờ em muốn như nào?".
Vậy là vợ chồng tôi lại đấu khẩu chỉ vì 1 vấn đề lặp đi lặp lại, quá mệt mỏi. Tôi tủi thân khóc cả đêm, đang bầu bí mà chẳng ai cảm thông. Tôi cũng tuyên bố luôn với chồng đẻ xong không cần bà nội chăm, tôi cũng sẽ không về quê, mới chửa đã thế này thì đẻ còn drama như nào nữa?
Phát hiện cháu nội không phải ruột thịt, bố mẹ tôi đến nhà thông gia đòi giải thích thì nhận được câu nói phũ phàng Thái độ dửng dưng của gia đình chị dâu khiến mẹ tôi sốc quá, ngất xỉu tại chỗ luôn. Có những ngày chuyện vui lẫn chuyện buồn đều kéo đến cùng lúc. Chưa kịp hết lâng lâng hạnh phúc thì đã rơi xuống tuyệt vọng. Bố mẹ tôi sinh được 3 người con và có 4 đứa cháu. Anh trai cả và chị...