Đến thăm bố mẹ chồng cũ, tôi bật khóc khi thấy tấm ảnh trên bàn thờ
Sau 5 năm, tôi cũng có dịp về thăm bố mẹ chồng cũ, những người có ơn tái sinh mình.
Ảnh minh họa
5 năm trước, tôi có 1 cuộc sống bi thảm với người chồng rượu chè, vũ phu. Mỗi khi không vừa ý chuyện gì, chồng cũ lại giở thói vũ phu, tát vợ. Có những hôm, tôi ăn cơm chan nước mắt. Quê tôi lại ở xa, sợ bố mẹ lo lắng nên tôi cố giấu đi, mỗi khi ông bà gọi điện chỉ dám nói mình vẫn ổn. Cũng may, bố mẹ chồng tôi rất hiền, chân chất, thương yêu, che chở tôi như con gái ruột thịt.
Bố mẹ chồng cũng ra sức khuyên can con trai nhưng không thành. Bình thường thì không sao, cứ nhậu say, anh ta lại bới móc chuyện cũ (chuyện bố mẹ tôi cấm cản yêu đương trước khi tôi bỏ đi cùng anh ta) để dằn vặt, mắng nhiếc, xúc phạm tôi và gia đình. Vì không đăng ký kết hôn nên con gái tôi mang họ mẹ. Hận lắm nhưng không có tiền, con còn nhỏ, tôi không thể bỏ trốn về quê được.
Video đang HOT
Cho đến 1 ngày tồi tệ, tôi không chỉ bị chồng tát mà còn bị anh ta dùng dây thắt lưng quất vào lưng. Đêm đó, bố mẹ chồng đã gom hết tiền tiết kiệm từ việc bán rau ngoài chợ, cả tiền vụ thóc mới bán được hơn 10 triệu, đưa hết cho tôi. Bố chồng bế cháu, mẹ chồng đưa tôi ra ngoài cổng làng, tiễn tôi lên xe khách về quê. Ông bà bảo tôi phải về nhà bố mẹ đẻ thôi, không thể cứ sống trong đau khổ mãi. Lúc tiễn mẹ con tôi, bố chồng tôi, người đàn ông vốn mạnh mẽ cũng phải quay mặt đi, lén lau nước mắt.
Trở về quê hương, tôi cố tìm cách liên lạc với bố mẹ chồng cũ nhưng không được. Một phần vì bố mẹ chồng cũ không dùng điện thoại. Một phần vì tôi không dám gọi cho chồng cũ.
5 năm trôi qua, cuộc sống của mẹ con tôi đã ổn định hơn rất nhiều. Tôi xây được căn nhà nhỏ, xin vào một công ty xuất khẩu, mức lương cũng tốt. Dù vậy, trong thâm tâm, tôi vẫn luôn canh cánh lo nghĩ cho bố mẹ chồng cũ, những người đã cứu vớt đời mình.
Tuần trước, tôi mạnh dạn về quê chồng cũ, thăm ông bà sau những tháng năm xa cách. Khi tôi dẫn con gái về, mẹ chồng ngồi nhặt rau trước hiên nhà. Thấy tôi, bà bật khóc. Chúng tôi trò chuyện đôi ba câu trong nghẹn ngào rồi mẹ dẫn tôi vào thắp hương ông. Thấy ảnh thờ của bố chồng cũ vẫn còn nghi ngút khói mà tôi bàng hoàng, nước mắt rơi như mưa. Nhớ hồi đó, ông là người đứng ra bảo vệ tôi mạnh mẽ nhất. Ông là người lao vào giật lấy dây thắt lưng của con trai, dùng chổi đánh lại anh ta để bảo vệ tôi. Lúc tiễn mẹ con tôi đi, ông dặn dò đủ điều, còn quay lưng đi, lén lau nước mắt.
Mẹ chồng cũ nói ông mới mất hơn 2 tháng thôi, trước lúc mất còn nhắc đến mẹ con tôi. Còn chồng cũ tôi cũng bỏ đi biệt tích rồi, ngày bố mất cũng không trở về chịu tang. Cuộc đời của bố đau khổ, mất đi trong hiu quạnh khi không có con cháu ở bên, thương xót làm sao!
Giờ chỉ còn mẹ chồng cũ lủi thủi trong căn nhà cũ kĩ. Tôi có nên đón bà về nhà mình để chăm sóc không? Và đưa cả ảnh thờ của bố chồng cũ về nhà mình để thờ cúng vì dù sao đó cũng là ông bà nội của con tôi.
Lặng người khi thấy con gái chạy ra lớn tiếng gọi mẹ
Tôi cứ tưởng khi nhà chồng biết về quá khứ của tôi, họ sẽ ghét tôi lắm. Có ai ngờ...
Tôi đã từng có khoảng thời gian 2 năm thật tồi tệ. Đó là khi tôi và chồng cũ ly hôn trong nợ nần, con còn nhỏ. Tôi tuyệt vọng, suy sụp đến mức đã nghĩ quẩn. Cũng may mẹ tôi phát hiện kịp thời và tôi được cứu sống.
Sau lần đó, tôi nhận ra nếu mình chết đi thì dễ dàng quá. Tôi phải sống thật tốt, thật hạnh phúc vì tôi còn cha mẹ, còn con gái bé nhỏ. Tôi nhanh chóng vực dậy tinh thần và lao vào công việc để kiếm tiền trả nợ và cố gắng xây dựng một cuộc sống tốt hơn cho con, cũng để bản thân không trở thành gánh nặng của bố mẹ.
Sau 8 năm, tôi đã trả hết nợ, xây được một căn nhà đủ để hai mẹ con sinh sống. Tôi đã khép kín trái tim suốt 8 năm, cho đến khi gặp Trụ. Trụ đến quê tôi để làm cầu đường. Tiếp xúc nhiều lần, chúng tôi yêu nhau và quyết định tổ chức đám cưới. Chỉ có điều, nếu cưới, tôi sẽ phải đến ở nhà anh, nơi cách nhà tôi 200km. Anh là con trai duy nhất, anh không thể bỏ bố mẹ đến ở với mẹ con tôi được.
Cũng vì đắn đo, thương con gái mà tôi chần chừ chuyện cưới hỏi suốt 2 năm. Con gái lên 10, đã hiểu chuyện nên chủ động bảo tôi cứ đi với bố, còn con sẽ sống với ông bà ngoại. Ngày rời xa con, tôi khóc nấc lên, khóc vì thương con và khóc vì thương chính bản thân mình.
Có lẽ, nhiều người sẽ trách tôi ích kỷ khi chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến con. Thật ra, có ở trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu được. Tôi chỉ mới 33 tuổi, cái tuổi vẫn còn quá trẻ để có thể sống một mình đến già. Hơn nữa, chồng tôi là người đàn ông tốt, anh yêu thương, quan tâm, chăm sóc tôi rất chu đáo. Dù không ở chung nhưng anh vẫn gọi điện, gửi tiền về cho con gái tôi liên tục.
Mới đây, tôi đi làm về và kinh ngạc khi thấy con gái chạy từ trong nhà ra, lớn tiếng gọi mẹ. Chồng và bố mẹ chồng tôi cũng đi ra cùng.
Mẹ chồng ôn tồn nói sẽ để con bé ở lại với chúng tôi. Bà đã biết chuyện đau thương trước đây của tôi và không nỡ chia cắt mẹ con tôi thêm một lần nữa. Chồng đứng bên cạnh, dang tay ôm hai mẹ con tôi vào lòng. Giây phút đó với tôi mà nói là quá hạnh phúc, quá mãn nguyện.
Hiện tại, tôi đang mang thai và con gái cũng chuyển về học trường gần nhà. Con bé nhận được tình yêu thương của mọi người, dù không cùng máu mủ. Tôi không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng tôi cảm thấy mình đang hạnh phúc trọn vẹn trong từng giây phút ở hiện tại. Có lẽ, với người phụ nữ mà nói, tìm được người đàn ông hết mực yêu thương, một gia đình chồng biết cảm thông và chia sẻ là điều tuyệt vời nhất của cuộc đời.
Đêm muộn chồng cũ gõ cửa xin ngủ nhờ, 3h sáng tôi hoảng loạn lao ra khỏi nhà Cứ ngỡ sau ly hôn tôi sẽ bị chồng cũ làm phiền nhưng không, anh ấy thậm chí còn không nhắn tin, gọi điện cho tôi lấy một lần. Tôi và chồng cũ vừa ly hôn 6 tháng. Nguyên nhân không phải vì có người thứ ba mà vì tôi thấy cuộc sống chung quá ngột ngạt bí bách. Chồng cũ ghen tuông...