Đến sát ngày cưới, nhận được món quà này từ bạn gái cũ, chàng trai rụng rời không thốt nên lời (P2)
Mọi suy nghĩ như dừng lại, tim tôi như ngừng đập khi mở hộp quà ra! Tôi không tin vào được mắt mình. Lật giở từng tấm ảnh, đọc từng dòng ghi chú trên đó, nước mắt tôi chảy dài.
Mọi thứ đều diễn ra êm đẹp cho đến trước ngày cưới một hôm. Lúc đó, tôi đang ở trung tâm tiệc cưới khớp lại kịch bản với MC đám cười thì nhận được điện thoại của nhân viên giao hàng. Anh ta bảo có bưu phẩm gửi cho tôi. Vì đang bận và không ở nhà nên tôi nhờ mẹ ra nhận giúp rồi cũng lại quay vào công việc mà không mảy may bận tâm. Chắc chỉ là một người bạn nào đó trong số danh sách khách mời của tôi không tới được nên gửi quà sớm.
Sau khi xong xuôi mọi việc, tôi đưa Bảo Hân đi ăn đêm, đưa cô ấy về nhà rồi mới quay về. Tới nhà, sau khi tắm rửa xong xuôi, mẹ tôi phải gọi nhắc, tôi mới nhớ ra hộp quà nọ.
Tôi đứng tần ngần trước thùng các-tông có dán giấy kín mít nhưng không đề tên người gửi, chỉ có mảnh giấy ở góc ghi tên và địa chỉ nhà của tôi. Là ai nhỉ? Cớ sao không ghi tên? Hay họ muốn tạo bất ngờ cho tôi ở trong thùng này?
Mọi suy nghĩ như dừng lại, tim tôi như ngừng đập khi mở hộp quà ra! Tôi không tin vào được mắt mình. Lật giở từng tấm ảnh, đọc từng dòng ghi chú trên đó, nước mắt tôi chảy dài.
(Ảnh minh họa)
Trong bưu phẩm đó, là một sấp ảnh từ bạn gái cũ của tôi gửi cho. Những bức ảnh ghi lại khoảnh khắc từ ngày đầu cô ấy mang thai cho tới đủ 9 tháng 10 ngày với cái bụng to vượt mặt. Rồi hàng trăm tấm hình một cậu bé kháu khỉnh từ lúc sơ sinh, khi đầy tháng và tròn 1 tuổi. Dưới mỗi tấm ảnh, cô ấy đều nắn nót ghi từng dòng chú thích.
“21/7/201x: 6 tháng, máu dồn xuống chân, từng bước đi nặng nề, khó nhọc!”
Video đang HOT
“1/8/201x: Mỗi lần mẹ nhắc tới bố, con lại đạp thật mạnh vào bụng mẹ. Con cũng giận bố như mẹ đúng không?”
“20/10/201x: Mẹ đau và cô đơn lắm con trai ạ. Không một ai ở bên để nắm tay mẹ, không có người nào chờ ở ngoài để lo lắng cho chúng ta.
Nhưng mẹ hết cô đơn rồi, mẹ đã bế được con, đã có cả thế giới trong tay mình rồi! Chàng trai của mẹ lại chào đời vào ngày phụ nữ! Chúc mừng con đến với thế giới này!”
“20/11/201x: Con tròn một tháng rồi, trộm vía con vẫn tăng cân đều, lại chẳng quấy khóc. Có lẽ, con cũng biết thương mẹ một mình vất vả phải không?”
“21/12/201x: Ai cũng bảo con giống bố, phải không con? Mẹ sắp quên mất gương mặt của bố con rồi!”
“Con đã cất những bước đi đầu đời! Mẹ chẳng mong gì hơn con bình an và khỏe mạnh!”
…
(Ảnh minh họa)
Cả trăm bức ảnh, hàng ngàn câu chữ nhắn nhủ khiến tôi vừa đọc vừa nghẹn ngào. Ngắm kĩ từng bức ảnh, quả là cậu bé trong ảnh giống tôi như đúc. Chẳng lẽ, khi tôi chia tay, Linh đã mang trong mình giọt máu của tôi? Thế nhưng, tôi lại lạnh lùng cắt đứt mọi liên lạc khiến cô ấy không làm gì được. Chỉ thiếu nước vác bụng tới công ty mà tìm tôi, khiến tôi mất thể diện là cô ấy lại không làm.
Tôi khóc. Tôi nhận ra mình vẫn còn tình cảm với Linh, tôi vẫn thương cô ấy và càng thương hơn đứa con chưa một lần gặp mặt. Từng bức ảnh với những dòng nhắn ngắn ngủi ấy luôn nhảy múa quay cuồng trước mắt tôi. Tâm trạng tôi thì rối bời và nước mắt thì cứ tuôn rơi. Cứ như thế tôi làm sao chịu nổi.
Tôi có nên nói chuyện với vợ tôi, về đứa con chưa một lần tôi gặp mặt? Làm như vậy liệu Bảo Hân có tha thứ, liệu gia đình cô ấy có chấp nhận? Hay là tôi cứ âm thầm coi như không có sự tồn tại của mẹ con Linh? Nhưng như vậy thì lương tâm tôi không cho phép! Hay là tôi kín đáo gặp rồi chu cấp cho mẹ con cô ấy?
Ngày mai bước vào lễ đường rồi, đến giờ tôi vẫn đang rối ren và không biết làm sao. Tôi thật sự bối rối! Tôi không biết phải xử lý tình huống như thế nào cho phải.
(Hết)
Theo Afamily
Họp lớp cuối năm, chồng tôi phát hiện mình có... con rơi
Buổi hợp lớp cuối năm diễn ra bình thường, mọi người cười đùa vui vẻ cho đến khi cô gái ấy bước vào. Đứa bé đi cùng cô giống chồng tôi như tạc.
Như mọi năm, chồng tôi lại tham gia buổi họp lớp cuối năm tổ chức ở nhà một người bạn. Năm nay, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đòi đi theo chứ như các năm, chồng có rủ tôi cũng tìm cách thoái thác.
7 giờ tối, mọi người đến khá đông đủ. Ai cũng xúng xính áo quần cười đùa hớn hở dù có người giàu, có kẻ nghèo sau 10 năm ra trường. Chồng bảo hồi xưa, lớp anh nổi tiếng "quậy đoàn kết", "dốt bền vững". Thế mà giờ đây, những người nổi tiếng dốt của lớp anh ai cũng thành công. Có người làm chủ doanh nghiệp này, công ty nọ. Họ còn rủ những bạn bè khó khăn về làm chung nên buổi tiệc cuối năm cũng là dịp để họ ôn lại truyền thống "quậy đoàn kết". Mọi người cũng khá nồng nhiệt, vui vẻ với những "cô dâu", "chú rể" của nhóm như tôi. Họ hỏi thăm công việc, gia đình, con cái, nói chung, rất thân thiện. Tôi đã tự nhủ thầm, thật tiếc, mình đã bỏ lỡ những lần họp lớp trước đây.
Những món ăn thật ngon do vợ chồng gia chủ đích thân nấu nướng cũng lần lượt bày lên, ai cũng xuýt xoa khen ngợi và ăn uống rất tích cực. Đang lúc đó, cánh cửa bật mở, 2 cô gái bước vào, một cô gái có phần hơi dừ dắt theo một đứa bé khoảng 10 tuổi. Tất cả mọi người đều dừng đũa và không ai nói lời nào trong khoảng vài phút. Sau đó, chủ nhà vội đứng lên đón khách còn những bạn bè khác lại hướng mắt về vợ chồng tôi với vẻ mặt kỳ lạ. Tôi hơi ngạc nhiên và khi người phụ nữ cùng đứa bé ấy bước đến chào mọi người, tôi sững cả người. Đứa bé ấy, sao.... giống chồng tôi một cách kỳ lạ.
Khi đến chúng tôi, cô gái ấy lộ vẻ bối rối khá rõ, cô chào nhanh rồi đi qua người khác. Những ánh mắt kì lạ của mọi người lại chiếu vào vợ chồng tôi, chồng tôi bối rối khá rõ. Rồi sau đó, mọi người chuyển dần hỏi thăm người mới sang hướng khác. Cô kể trong 10 năm qua, gia đình cô gặp sự cố, cha mẹ mất hết, cô tha phương, làm lụng bằng nghề may vá để nuôi con, rất nhớ quê nhưng không có điều kiện để về. Cô cũng chẳng có thời gian để chơi facebook này nọ cho đến gần đây, vì yêu cầu công việc, cô phải tham gia vào mạng xã hội này. Người bạn đi cùng đã động viên cô trở về thăm quê và tài trợ vé máy bay cho 2 mẹ con cô...
Đại khái là vậy bởi tôi chẳng còn tâm trí nào để nghe mọi người nói gì tiếp theo sau đó. Trong đầu tôi cứ lờn vờn câu hỏi: Tại sao đứa bé đó lại... trông giống chồng tôi đến thế, nhất là cái lỗ mũi và nhân trung. Tại sao chồng tôi lại bối rối khi gặp lại bạn xưa? Tại sao mọi người lại nhìn chúng tôi như vậy? Tôi cảm thấy ngạt thở, có điều gì đó bất thường. Tôi giục chồng về sớm.
Cuối cùng, sự thật cũng được chồng tôi thú nhận. Cô gái ấy là mối tình đầu với anh. Khi cô báo có thai, gia đình anh từ chối để 2 người làm đám cưới, bảo cô bỏ thai vì anh còn quá trẻ, còn phải học hành và cơ bản, gia đình cô ấy có vấn đề, bố mẹ không hòa thuận, gia cảnh nghèo nàn nên bố mẹ anh không hài lòng để 2 người tiếp tục. Cô nghỉ học, không nói lời nào rồi bỏ đi biền biệt. Anh tuổi mới lớn có chút đau khổ với tình đầu rồi thời gian trôi qua, anh cũng dần quên đi. Cũng nghĩ rằng chắc cô ấy cũng sẽ bỏ thai, sẽ có người yêu mới...
Anh xin tôi tha thứ, bảo đó là phút bồng bột của tuổi trẻ. Điều anh cảm thấy đau đớn là anh cảm thấy có lỗi với đứa bé ấy. Gia đình anh đã có lỗi với đứa bé ấy. Anh không ngờ mình đã vô tâm bỏ bê con suốt 10 năm.
Anh cầu xin tôi, hãy cho anh nhận con. Anh hứa sẽ không làm gì khiến tôi bị tổn thương cả...
Nguyễn Phạm
Theo Trí Thức Trẻ
Từ chùm nhãn mang dưới quê lên, vợ cao tay "bóc phốt" chồng ngoại tình trước sự ngỡ ngàng của nhiều người Hưng chẳng thể ngờ trong sự sơ suất của mình, anh lại bị vợ "bắt thóp" vụ ngoại tình. Hưng lập gia đình tới nay cũng được 5 năm, cả hai có với nhau một cô công chúa nhỏ 3 tuổi. Người ngoài nhìn vào đều nói rằng gia đình anh là kiểu gia đình đáng mơ ước bởi chồng là trai tài,...