Đến nước này, tôi chính thức “từ mặt” mẹ chồng
Tôi nói với chồng kể từ ngày mẹ anh đuổi tôi đi, thì “từ măt” luôn khỏi mẹ con gì hết. Cơm nhà anh, tôi chưa ăn 1 hột, cưới tôi thì ngay cả tiền lễ cưới cũng là của tôi, nhà thì tôi chưa ở quá nưa tháng đã đuổi. Dẹp, khỏi dâu rê gì hết.
Đọc tâm sự của chị em vê me chông, tôi cũng xin chia se 1 chút về chuyện đắng lòng của tôi.
Tôi 1 cô gái không đẹp nhưng cao ráo, dễ thương. Trước khi quen chồng tôi bây giờ, tôi có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng tôi chọn anh vì anh thật thà, hiền lành và yêu tôi chân thành.
Khi quen anh, tôi cũng không tìm hiểu kĩ gia đình anh lắm. V tôi nghĩ đơn giản 2 đứa yêu nhau thật sự là được. Mặc dù về nhà anh chơi đôi lần, tôi biết gia đình anh nghèo, nhà cưa xộc xệch, anh em lại đông. Lúc ấy tôi vẫn không quan tâm lắm.
Cho đến khi 2 đứa quyết định đi đến hôn nhân. Gia đình tôi ngăn cản ghê lắm. Không phải vì ba mẹ tôi chê bên ấy nghèo, chỉ là ba mẹ thương tôi từ nhỏ sống sung sướng, chưa thiếu thốn thứ gì. Bây giờ lấy chồng ngheo thì có chịu được không. Và thứ 2, ba mẹ tôi không thích anh vì voc dang anh nhỏ be liệu có đủ sức lo cho tôi không? Nhưng mặc cho ba mẹ có nói gì tôi vẫn kiên quyết cưới cho bằng được…
Từ hôm tính chuyện cưới, tôi mới vỡ lẽ tính tình của mẹ chồng. Từ ngày gia đình chồng rời nhà sang căn hộ chung cư (50 m2) vì thuộc dạng giải tỏa đền bù, lúc đó đã phát sinh 1 số chuyện không hay.
Từ hôm tính chuyện cưới, tôi mới vỡ lẽ tính tình của mẹ chồng (Anh minh hoa)
Tính tôi thì sâu sắc, trước ngày cưới tôi và chồng tôi đi sắm sửa tủ, giường, vật dụng trong phòng tân hôn. Vì tôi nghĩ gia đình chồng tôi nghèo nên mình phụ được gì thì phụ, đằng nào cũng là người 1 nhà. Phòng tân hôn đáng ra nhà chồng phải lo nhưng khi thấy tôi sắm sửa, mẹ chồng tôi không hài lòng bao la phí phạm.
Ba noi, tôi không mua cái tủ vải mà xài bày đặt tủ gỗ va bao tôi là đại gia… Tôi nghe mà bực hết sức. Bà không biết thương tôi thì thôi lại còn nói vậy. Nhưng tôi cũng không nói gì.
Rồi đến nữ trang cưới, chồng tôi tự bỏ tiền mua hết, 2 đứa chỉ nghĩ mình lo được thì lo chứ đê ba mẹ lo cũng tội. Nhưng lúc này chồng tôi chưa nói với mẹ anh ấy là đã sắm. Anh hỏi nữ trang mẹ cưới vợ cho con là gì, thì bà đưa anh 1 đôi bông tai bé xíu chỉ có 1 cái hột chứ chẳng thấy vàng đâu.
Anh có đưa tôi xem nhưng tôi nói đem đi đổi đôi khác. Chứ ai mà đi cưới dâu bằng cái này thì cũng mất mặt lắm. Tôi lam vây vi vốn dĩ ba mẹ tôi đã không thích mẹ anh. Vậy là tôi đi đổi đôi bông tai va giá trị của nó là 200 ngàn.
Tôi không nói nó không có giá trị nhưng làm vậy coi thường tôi quá. Nếu chồng tôi không sắm nữ trang trước, ngày cưới mẹ chồng cho chừng đó chắc tôi xấu mặt lắm.
Trước ngày cưới 1 ngày, mẹ chồng tôi lên nhà tôi bàn chuyện, và bà có ý định quản hết số tiền mừng ngày cưới ở nhà hàng (2 nhà đãi chung). Lúc này tôi hơi khó chịu. Vi tất cả những gì liên quan đến đám cưới, tôi và chồng đã bỏ tiền tự lo hết. Mẹ chồng chưa cho ngàn nào mà bây giờ đòi lấy hết tiền mừng.
Tôi bảo không đồng ý vì tiền mừng vợ chồng tôi còn phải lo nhiều việc nữa. Bà thấy tôi kiên quyết vậy nên nói vậy tiền nhà trai nhà trai lấy, nhà gái nhà gái lấy (chia thành 2 thùng tiền để trước nhà hàng, khách ai nấy bỏ). Mẹ đe tôi cười khẩy rồi nói: “Khỏi cần, vì nhà gái tôi cũng cho con gái tôi hết, tôi không đụng đến. Tôi không cho con thêm thì thôi chứ không lấy của con”.
Mẹ tôi nói như vậy mà bà vẫn kiên quyết lấy. Lúc này tôi mới nói, vậy cũng được nhưng lời mẹ lấy, còn lỗ mẹ bù nhé. Bà nghe bù, hoảng quá im luôn.
Ngày cưới, bên nhà trai tranh ngồi ở bàn tiền mừng. Tôi thấy cũng kệ, lúc này tôi không quan tâm nữa. Đến khi xong tiệc, dư đến 12 bàn tiệc khách không đến. Thấy dư nhiều mẹ chồng tôi viện cớ bố chồng mệt nên về nghi. Vậy là vừa tàn tiệc họ dắt nhau về hết.
Ba mẹ tôi ở ngoài đi kiểm bia, kiểm bàn dư. Vợ chồng tôi thì ngồi kiểm phong bì mừng để thanh toán cho nhà hàng. Cầm danh sách khách đi mà hỡi ôi, mẹ chồng tôi mời 300 khách mà chỉ có 185 khách đến dự. Đến đây tôi hiểu sao bà hôm qua kiên quyết dành khui bì thư mà bây giờ lại bỏ về sớm thế.
Và 1 chuyên nữa là nhiều phong bì của bạn tôi, bạn chồng, họ hàng nhà tôi có vài người lúc đứng chào, tôi thấy họ có bỏ phong bì rõ ràng mà bây giờ không thấy đâu. Đếm số người trong danh sách có đi mà không thấy phong bì cua gần 32 người. Số phong bì nay đa không cánh mà bay?
Video đang HOT
Vậy là tôi phải bù lỗ cho nhà trai 12 bàn và mất 1 số tiền không hiểu lý do. Đám cưới mệt, vợ chồng tôi về nhà nghi ngơi. 6 giơ sáng điện thoại chồng tôi reo, mẹ chồng tôi nói “2 vợ chồng mày về đưa mẹ 20 triệu đê mẹ trả nợ cho người ta, tiền mẹ mượn lo đám cưới cho mày”.
Vợ chồng tôi ngơ ngác, không hiểu mẹ lo gì mà bây giờ đòi. Tôi lập tức về gặp mẹ chồng, cũng lễ phép nói hôm qua đã bù lỗ nhà hàng hai mấy triệu, rồi bây giờ phải trả tiền mâm quả, tiền xe cưới nên không co tiên đưa mẹ.
Mẹ chồng tôi hạ giọng, vậy đưa mẹ 10 triệu thôi, còn lặt vặt “mẹ cho”. Tôi cũng ậm ừ cho qua đưa bà 10 triệu. Tôi nghĩ tiền bạc không đáng để mất lòng và sau này khó sống với nhau.
Đám cưới xong, tiền mừng bên nhà chồng không đủ tiền trả nhà hàng. Bên gia đình tôi cho nhiều nên còn dư chút ít vợ chồng tôi đi trăng mật. Khi đi, mẹ chồng tôi dặn tới dặn lui là về nhớ mua qua nhưng tiền đâu nữa mà quà với cáp. Vợ chồng tôi về không có gì làm quà, bà bực mình ra mặt.
Vợ chồng tôi ở cùng đứa em chồng trong chung cư, còn gia đình chồng ở nhà từ đường. Hôm ấy, tôi nói với mẹ chồng ý định mua lại căn chung cư của mẹ va bao ba bán lại bao nhiêu để tụi con tính.
Thật sự tôi làm gì có tiền, tôi chỉ hỏi vậy để lo làm kiếm tiền mua nhà riêng. Mẹ chồng tôi cứ nghĩ vợ chồng tôi còn tiền cưới nhiều lắm (Trong khi cưới gia đình chồng không cho lấy 1 phân vàng nào. Từ ba mẹ chồng hay cô dì chú bác, người cho nhiều nhất là 1 triệu). Vậy mà cứ nghĩ tôi nhiều tiền.
Trước khi cưới bà vay mượn nhiều, vay ai cũng nói để lo đám cưới cho chồng tôi, để bây giờ ai cũng nói tôi là đứa con dâu bất hiếu, mẹ chồng lo cho hết mà cưới xong ôm hết tiền, không biết điều. Đâu có ai hiểu từ nữ trang, phòng tân hôn, mâm quả, chụp hình, xe cưới…. tất cả vợ chồng tôi tự lo hết?
Không moi được của tôi đồng nào, sáng đó bà lên nhà sớm và thông báo “Tụi mày cuối tháng dọn đi”. Ý bà là đuổi vợ chồng tôi đi để bán nhà. Tôi bực lắm nhưng tỏ vẻ không cần. Tôi nói chồng tôi về nói chuyện với bà có thật là đuổi vợ chồng tôi đi không và nhân tiện lấy hình cưới lên cho ba mẹ tôi xem luôn vì bên gia đinh tôi chưa ai đươc coi hình.
Lát sau chồng tôi về nhà với khuôn mặt sưng húp vì khóc. Chồng tôi buồn vì thương vợ, mới về nhà làm dâu được 12 ngày bị đuổi, và bà ấy không cho chồng tôi đem hình cưới về với lý do “tụi bay không có quyền coi hình”. Mọi người thấy lý do hay không? Cô dâu chú rể chụp hình mà không có quyền coi? Tiền hình thì tôi trả?
Tôi tức lộn ruột goi điện thoại cho bà thì bà tắt không nghe. Tôi gọi cho ba chồng hỏi tại sao tui con không được coi hình, thì ông chi nói “Đó là quyền của mẹ con”. Ôi trời, cái gia đình gì tôi không hiểu. Lúc này, nếu không vì yêu chồng chắc tôi bỏ chồng ngay lập tức vì hết chịu nôi cái kiểu sống kì cục như vậy.
Tôi nói với chồng kể từ ngày mẹ anh đuổi tôi đi, thì từ măt luôn khỏi mẹ con gì hết. Cơm nhà anh, tôi chưa ăn 1 hột, cưới tôi thì ngay cả tiền lễ cưới cũng là của tôi, nhà thì tôi chưa ở quá nưa tháng đã đuổi. Dẹp, khỏi dâu rê gì hết.
Ngay thời điểm đó, nếu ba mẹ tôi không mua kịp nhà cho vợ chồng tôi ở thì tôi cũng không biết đi đâu bơi ngày nào mẹ chồng cũng lên giục dọn đồ đi. Ngày tôi dọn đồ đi là ngày tôi biết tôi mang thai. Vậy mà bà vẫn đuổi và không hỏi han 1 lời về cái thai.
Đến nước này, tôi chính thức từ mặt me chông (Anh minh hoa)
Đến nước này, tôi chính thức từ mặt me chông. Vợ chồng tôi dọn đi 1 tháng mới biết bà lấy nhà lại để cho thuê. Con cái thì nheo nhóc, đứa thì có gia đình rồi ở trọ, vợ chồng tôi thì đuổi để lấy nhà cho thuê, tôi không hiểu được mẹ chồng tôi là người như thê nao nưa?
Đến bây giờ con tôi đã được gần 2 tháng nhưng nhà bên ấy không ai 1 lời hỏi thăm. Họ bỏ con, bỏ cháu không thương tiếc. Tôi cũng chẳng tiếc cái gia đình ấy, thậm chí là mừng vì thoát được kiếp nạn làm dâu me chông như vây. Nếu chịu đựng mà làm dâu không biết đời tôi sẽ như thế nào?
Tôi khuyên các bạn trẻ bây giờ, có quen ai và muốn tiến tới hôn nhân thì nên tìm hiểu kỹ gia đình người ta, giàu nghèo không quan trọng. Quan trọng là nhân cách có nghèo không? Nếu có, hãy dẹp ngay và luôn đi nêu không ngay sai se hối hận.
Theo VNE
Chồng yếu sinh lý, tôi ngủ với trai Tây
Chung sống với chồng đã 10 năm nay, nhưng cho đến tận bây giờ, tôi mới biết thế nào là hạnh phúc thật sự trọn vẹn của người phụ nữ.
Chồng tôi là một họa sĩ, trông anh lúc nào cũng phong trần, bụi bặm và đầy nam tính với mái tóc xoăn dài, bộ râu quai nón và đôi mắt sầu thẳm hút hồn. Không chỉ có vẻ ngoài quyến rũ, anh còn có nhiều tài lẻ: hát hay, đàn giỏi và có một vài mánh khóe ảo thuật đường phố, bởi vậy mà anh đã khiến không ít cô gái phải điêu đứng, trong đó có tôi.
Ngày còn là sinh viên, tôi đã phải lòng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cuộc sống và con người anh khi ấy hoàn toàn là một thế giới mới lạ và đầy hấp dẫn với tôi. Trong khi anh thuộc giới nghệ sĩ với lối sống vô cùng phóng khoáng, tự do thì tôi lại là một nữ sinh trường sư phạm, sống trong môi trường hết sức chỉn chu, nề nếp.
Hai con người, hai tính cách tưởng chừng không thể dung hòa ấy lại hút chặt lấy nhau. Anh nói yêu tôi vì tôi khác với những người con gái theo đuổi anh, tôi hiền lành, dịu dàng và luôn lo lắng những thứ vụn vặt - điều ấy cần cho cuộc sống của anh. Còn tôi yêu anh vì sự tự do, tự tại toát ra từ con người anh - điều mà tôi chưa bao giờ có được.
Sau 4 năm yêu đương với biết bao kỷ niệm tươi đẹp, chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Dù anh là người phóng khoáng nhưng suốt thời gian dài yêu nhau, chưa bao giờ chúng tôi vượt quá giới hạn. Tôi luôn ý thức rằng mình sẽ lấy người đàn ông đó làm chồng và sẵn sàng hiến dâng tất cả, nhưng anh chưa một lần đòi hỏi, điều đó làm tôi càng trân trọng anh hơn vì nghĩ rằng anh tôn trọng và muốn giữ gìn cho tôi.
Đêm tân hôn cũng là lần đầu tiên của chúng tôi diễn ra không như tôi mong đợi. Tôi nghĩ rằng đó là do chúng tôi đều chưa có kinh nghiệm trong chuyện này, và do lễ cưới kéo dài cùng khách khứa đông đúc đã khiến chúng tôi quá mệt mỏi, quá nhiều áp lực. Nhưng chuyện đó cũng chẳng được cải thiện trong những lần sau.
Là một họa sĩ, anh thường xuyên phải đi sáng tác xa nhà. Những chuyến đi tìm cảm hứng của anh cứ dài dằng dặc. Tôi không thể đi cùng vì còn vướng bận công việc, tôi không thể vắng mặt trong những giờ lên lớp. Hằng ngày, sau giờ dạy, tôi lặng lẽ trở về căn nhà vắng bóng anh và nhẫn nại chờ đợi.
Mang tiếng là vợ chồng son, nhưng chúng tôi rất ít khi gần gữi nhau. Những lần anh đi xa về, tôi đã cố gắng chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, lãng mạn để đón anh với toàn những món anh thích, một chai vàng hảo hạng và cả một bộ váy ngủ khêu gợi, nhưng điều đó dường như cũng chẳng tác động nhiều đến anh, nó chẳng hề khiến anh phấn khích. Lần nào cũng vậy, anh lấy cớ mệt để chiều chuộng tôi qua loa rồi lăn ra ngủ. chỉ còn lại một mình, tôi thổn thức giữa đêm.
Một ngày, tôi tình cờ vào phòng vẽ của anh dọn dẹp và bắt gặp những bức vẽ khỏa thân được anh trân trọng treo ở một góc mà anh yêu thích. Tôi ghen tuông đến mức gần như phát điên và cho rằng đây chính là lý do anh lạnh nhạt với tôi trong chuyện vợ chồng. Tôi nghĩ anh đã có tình nhân, những chuyến công tác của anh thực chất là đến với người đó...
Tôi cứ tự suy diễn và tự làm khổ mình, nhưng rồi chuyện đó cũng được giải quyết. Anh không có bồ, cũng chẳng có tình ý với ai khác ngoài tôi, những bức vẽ khỏa thân, anh thực hiện theo một đơn đặt hàng. Sự thật đó làm tôi vui mừng, sung sướng vì biết anh chung thủy với tôi, yêu tôi, nhưng cũng khiến tôi lo lắng về khả năng đàn ông của anh. Nếu anh không có ai khác ngoài tôi, lẽ nào anh lại... yếu đến vậy?
Tôi đã không ít lần gợi ý rằng vợ chồng tôi nên đi khám để cải thiện tình hình, nhưng anh luôn một mực phản đối. Chỉ khi một anh bạn thân với chúng tôi, cũng là bác sĩ, đến tận nhà lấy mẫu của anh đưa đi xét nghiệm thì anh mới miễn cưỡng đồng ý. Sau vài ngày thấp thỏm chờ đợi, tôi cũng có được kết quả xét nghiệm của chồng, mọi chỉ số đều cho thấy sự yếu kém của anh, thậm chí anh bạn bác sĩ còn nói rằng có thể chúng tôi sẽ phải nhờ đến khoa học nếu muốn sinh con bởi mang thai theo cách tự nhiên với anh là rất khó.
Tôi đã rất buồn, nhưng nghĩ rằng tình yêu quan trọng hơn mọi thứ khác nên vẫn chấp nhận tất cả. Tôi cố gắng bồi dưỡng cho anh với những bài thuốc mà mọi người mách bảo, điều đó khiến anh ít nhiều tự ái, song vẫn cố gắng vì tôi.
Chúng tôi đã sống bên nhau như thế suốt 10 năm. Dù không được thỏa mãn, hạnh phúc không trọn vẹn, nhưng tôi vẫn không hề trách móc anh, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ từ bỏ gia đình. Điều đó có lẽ sẽ mãi mãi không thay đổi nếu không xảy ra một biến cố lớn. Đó là chuyến đi học tập ngắn ngày ở nước ngoài của tôi. Là một người có năng lực tôi được nhà trường cử đi học tập 6 tháng ở Australia.
Trong thời gian đó, tôi đã gặp gỡ một người đàn ông khác. Anh là việt kiều, mang hai dòng máu Pháp - Việt. Ở nơi đất khách quê người, gặp được đồng hương quả là may mắn. Tôi và anh quấn quýt hơn tình bạn, và chúng tôi đã vượt quá giới hạn của hai người bạn bình thường. 6 tháng du học dường như là quãng thời gian đẹp nhất của tôi. Tôi như thấy lại thời son trẻ của mình với bao khát khao, ham muốn. Anh không chỉ đem lại cho tôi sự quan tâm, thấu hiểu, chiều chuồng mà còn khiến tôi thăng hoa, cho tôi biết thế nào là hạnh phúc thật sự của một người phụ nữ.
Hết thời gian du học, tôi trở về nước. Cuộc tình ngoài vợ ngoài chồng có lẽ sẽ dừng lại ở đó, cuộc sống của tôi có lẽ sẽ chẳng có gì thay đổi, hình ảnh về người tình có lẽ sẽ mãi mãi là một ký ức đẹp trong tôi. Tôi quay trở lại với chồng, với những lo toan bộn bề của cuộc sống và với chuyện giường chiếu lạnh lẽo. Mỗi đêm, khi nằm cạnh chồng, tôi lại không thể ngăn mình nhớ tới người tình ngoại quốc, nhớ tới những đêm nóng bỏng của chúng tôi và không thôi khao khát.
Điều tôi không ngờ là người tình của tôi lại quyết định về Việt Nam sinh sống và bắt liên lạc với tôi. Lần đầu tiên gặp lại nhau tại Việt Nam, chúng tôi đã có một cuộc hẹn đáng nhớ. Tôi thấy mình như mảnh ruộng khô cằn bỗng được tưới tắm thỏa thuê. Anh nói rằng anh biết tôi không hạnh phúc với chồng và sẵn sàng cưới tôi nếu tôi muốn, bởi anh yêu tôi thật lòng và muốn xây dựng gia đình với tôi.
Điều ấy đã khiến tôi rơi vào tâm trạng hoang mang, rối bời. Tôi không biết phải làm gì, chia tay chồng để đến với anh, sống thật với cảm xúc của minh, để được làm mẹ, làm vợ theo đúng nghĩa, hay chia tay anh để quay lại cuộc sống gia đình êm đềm nhưng tẻ nhạt, lạnh lẽo? Tôi đã 35 tuổi, sự thay đổi này liệu có quá liều lĩnh với tôi?
Chồng tôi vẫn rất yêu và quan tâm đến rôi, nói chia tay với anh liệu có quá phũ phàng? 10 năm ân nghĩa vợ chồng là khoảng thời gian quá dài so với 6 tháng tình ái, tôi thật sự bế tắc.
Hãy dũng cảm để được sống thật là mình
Nguyễn Kim Anh (29 tuổi, nhà thiết kế thời trang, Hà Nội): "Khi đọc những dòng tâm sự của chị, tôi đã thoáng giật mình, tôi dường như nhìn thấy mình trong đó. Tôi từng ở trong hoàn cảnh của chị, tôi hiểu những gì chị đang phải trải qua. Nếu chị chia tay chồng, có thể chị sẽ không nhận được sự đồng cảm từ phía gia đình, bạn bè và đồng nghiệp. Mọi người có thể không hiểu cho nỗi khổ của chị, nhưng chị đã sống với nó 10 năm trời và tôi nghĩ giờ là lúc chị xứng đáng được hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn hơn.
Người ta nói rằng "trong chăn mới biết chăn có rận", người ngoài nhìn vào có thể sẽ thấy gia đình chị thật êm ấm, viên mãn nhưng chỉ chị mới thấm thía nỗi khổ không thể thổ lộ cùng ai của mình. Theo tôi, một cuộc hôn nhân hạnh phúc không chỉ là cuộc hôn nhân hòa hợp về suy nghĩ, lối sống mà còn phải hòa hợp cả về tình dục. Chuyện chăn gối vợ chồng có thể coi là chuyện tế nhị, nhưng không vì thế mà có thể phủ nhận tầm quan trọng của nó trong cuộc sống gia đình.
Chị có một bản năng phụ nữ mạnh mẽ, thật bất hạnh nếu phải chung sống với một người chồng yếu sinh lý cả đời. 10 năm qua, chị đã không thực sự hạnh phúc, chị có nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục chịu đựng được cuộc sống ấy trong nhiều năm tiếp theo? Nếu chị thật sự tìm thấy hạnh phúc với người đàn ông kia, chị nên dũng cảm để nắm lấy cơ hội này".
"Chồng chị có thể sẽ buồn, nhưng nỗi buồn ấy rồi sẽ qua. Nếu chị cứ tiếp tục lừa dối anh, và nếu biết chuyện, anh có thể sẽ đau khổ hơn nữa và sẽ rất khó để tha thứ cho chị. Chúc chị hạnh phúc với lựa chọn của mình!".
Nên cân nhắc được - mất
Trần Hà Anh (36 tuổi, kỹ sư, Đà Nẵng): "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng có nỗi khổ riêng của mình. Nếu rơi vào hoàn cảnh của bạn, tôi không chắc mình sẽ không có những phút lầm lỡ, những cuộc tình ngoài vợ ngoài chồng. Những cuộc tình ấy có thể sẽ mang đến cho bạn sự thăng hoa mà người chồng đã không thể dành cho bạn, điều đó có thể sẽ rất tuyệt vời".
"Nhưng theo tôi, bạn cũng cần xem xét lại, cân nhắc được - mất rõ ràng để đưa ra quyết định đúng đắn. Nếu bạn ngoại tình trong khi vẫn chưa chấm dứt hẳn với chồng, bạn đã lừa dối anh ấy, không người đàn ông nào có thể chịu đựng được sự lừa dối, coi thường dù có yêu bạn đến đâu đi chăng nữa. Nếu còn yêu chồng, còn muốn níu giữ gia đình, bạn nên chấm dứt ngay việc làm có lỗi này khi chưa quá muộn".
"Cuộc tình 6 tháng của bạn có lẽ chưa đến mức sâu sắc như bạn nghĩ, phải chăng sự thiếu thốn về nhu cầu giường chiếu đã khiến bạn lầm tưởng rằng mối quân hệ đó là quan trọng với bạn. Bạn đang băn khoăn lựa chọn giữa ân nghĩa vợ chồng trong suốt 10 năm và cuộc tình rực lửa trong 6 tháng?".
"Nếu đặt hai thứ ấy lên bàn cần, tôi nghĩ bạn sẽ có câu trả lời cho riêng mình. Theo lời kể của bạn, chồng bạn thực sự là người đàn ông tốt, hết lòng vì gia đình, một người như vậy không dễ tìm. Còn người tình của bạn, bạn chưa có thời gian để tìm hiểu kĩ về anh ta thì đừng vội đánh đổi tất cả để chạy theo con người đó. Chúc bạn có quyết định đúng đắn!".
Nhờ đến sự giúp đỡ của khoa học
Ngô Thu Anh (35 tuổi, kế toán, thành phố Hồ Chí Minh): "Vợ chồng không hòa hợp về tình dục là một trong những lý do phổ biến dẫn đến đổ vỡ trong hôn nhân. Nhiều gia đình vì những mối ràng buộc không thể giải quyết đã chọn cách sống ly thân hoặc chung nhà, nhưng mạnh ai nấy sống, ông ăn chả, bà ăn nem. Trong trường hợp của chị, chồng chị vẫn rất chung thủy với vợ và có nhiều cố gắng để làm chị vui lòng cũng như thỏa mãn trong chuyện ấy, đó là điều mà không phải ai cũng may mắn có được".
"Chung sống với nhau đã 10 năm nhưng anh chị vẫn chưa có con, đó có thể là khuyết điểm lớn nhất khiến cho cuộc sống vợ chồng chị chưa thật sự trọn vẹn. Tôi nghĩ chị nên nói chuyện thẳng thắn với chồng, lắng nghe những tâm tư của anh, có lẽ anh còn rất nhiều khổ tâm không kém gì chị. Đàn ông có tự ái rất lớn, họ rất khó nói ra suy nghĩ của mình, đặc biệt là khi họ tư ti về bản thân, do đó, tôi nghĩ chị cần cho anh cơ hội để thổ lộ. Có thể anh cũng giống chị, rất mong muốn có một đứa con".
Việc có một đứa trẻ trong nhà sẽ thay đổi hoàn toàn không khí gia đình và chị sẽ thấy nó không còn ảm đạm, lạnh lẽo như trước. Đứa con sẽ là sự gắn kết chặt chẽ hai người. Nếu không thể sinh con theo cách tự nhiên, anh chị có thể nhờ đến sự can thiệp của khoa học. Như người bạn là bác sĩ của chị đã nói, điều đó là hoàn toàn có thể. Đốu với người phụ nữ, không gì quan trọng hơn gia đình. Chị đã may mắn có được một người chồng thương yêu vợ, đừng để mất điều đó. Hãy lạc quan và tin tưởng để nắm giữ hạnh phúc của mình!".
Hãy đặt mình vào vị trí của người chồng
"Đã bao giờ bạn tự hỏi rằng nếu mình là người yếu sinh lý, không thỏa mãn được những nhu cầu của chồng và chồng bạn muốn lên giường với người khác, bạn sẽ có cảm giác như thế nào? Không ai hoàn hảo cả, nếu đã yêu, bạn nên yêu cả phần không hoàn hảo của người bạn đời của mình và cố gắng bù đắp cho nhau để cả hai cùng toàn vẹn hơn".
"Trước khi làm một việc gì đó, hãy đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ. Tôi nghĩ rằng, bạn chưa bao giờ thật sự nghĩ cho người đàn ông của minh. Bạn đã bao giờ nghĩ đến tương lai, khi bạn không còn ham muốn nhiều về thể xác, liệu người đàn ông ngoại quốc kia có thể là chỗ dựa tinh thần cho bạn không? Anh ta có sẵn sàng chăm lo cho bạn như người chồng của bạn hiện giờ?".
"Người ta nói rằng vợ chồng nếu hết tình thì vẫn còn nghĩa. 10 năm chung sống là quãng thời gian quá dài để có thể đánh đổi. Bạn cũng chẳng còn trẻ trung để mạo hiểm, liều lĩnh nữa, đừng nên vì những ham muốn nhất thời mà đánh mất điều quý gí mình đang nắm giữ. Trong lúc này, bạn cần rất tỉnh táo để suy nghĩ và đưa ra quyết định đúng đắn. Hãy bằng lòng với những gì mình đang có!", Đặng Thị Lan Anh (40 tuổi, nhân viên văn phòng, Hà Nội).
Sự thăng hoa phụ thuộc nhiều vào tình cảm
"Nếu chị Thương đã không còn tình cảm với chồng nữa, chị nên chia tay để giải thoát cho cả hai, chấm dứt sự lừa dối. Nếu chị vẫn còn yêu chồng, vẫn muốn sống bên anh và những đam mê kia chỉ thuần túy thuộc về thể xác, chị cần dứt khoát với người tình. Nếu chồng yếu sinh lý chị có thể giúp đỡ anh bằng cách chăm sóc chồng chu đáo hơn, tạo tâm lí thoải mái cho anh bởi nhiều khi áp lực phải hoàn thành nghĩa vụ với vợ cũng khiến anh căng thẳng và làm mọi chuyện tồi tệ hơn".
"Thực tế cho thấy, sự thỏa mãn về tình dục phụ thuộc vào nhiều yếu tố, cả sức khỏe và tình cảm. tình yêu, sự động viên, khuyến khích của chị sẽ làm anh tự tin vào bản năng đàn ông của mình và có thể khắc phục chuyện chă gối. Y học ngày nay rất hiện đại, chị có thể nhờ đến sự giúp đỡ của các bác sĩ nam khoa để khiến chồng mình mạnh mẽ hơn, đàn ông hơn", Tô Hương (27 tuổi, dược sĩ, Hải Phòng).
Theo Người đưa tin
"Lên giường với anh em sẽ có 100 triệu" "Lên giường với anh em sẽ có ngay 100 triệu trả nợ", nói xong những lời trơ trẽn đó lão sếp già hơn tôi gần 20 tuổi không ngại những người có mặt trong quán cà phê sỗ sàng vuốt nhẹ lên đôi chân đang tê dại của tôi. Tốt nghiệp đại học tôi không ở lại Thủ đô để lập nghiệp như...