Đến ngày định mệnh ấy tôi mới òa khóc vì biết sự thật về khoản tiền gần 11 tỷ của chồng
Tôi nghĩ chắc chắn chồng tôi sẽ giấu thứ gì đó trong ngăn kéo. Cũng may là tối nay tôi đã lấy trộm được chìa khóa. Khi tôi mở ngăn kéo ra, quả nhiên tôi thấy cuốn sổ tiết kiệm với khoản tiền lên đến gần 11 tỷ đồng.
Khoảng mấy năm trở lại đây, chồng tôi thay đổi tính nết một cách chóng mặt. Nếu như trước đây, anh thường xuyên trò chuyện với tôi, về sớm chơi với con thì khoảng thời gian này, chồng tôi ít nói và thường xuyên về trễ. Chồng tôi là trưởng phòng kinh doanh của một doanh nghiệp nhập khẩu khá lớn, lương cũng khá, trước kia dù bận rộn bao nhiêu thì anh cũng dành thời gian về ăn cơm với tôi và con, nhưng giờ thì anh toàn kiếm cớ bận công việc.
Tôi nhận ra sự thay đổi của chồng, bởi tôi và anh ấy khá hiểu nhau. Tôi cũng là một người phụ nữ nhạy cảm. Tôi buồn lắm, có hôm thấy chồng về nhà trong tình trạng mệt mỏi, cáu gắt, tôi thấy tủi thân vô cùng. Tôi không hiểu tại sao anh lại phải đối xử với mẹ con tôi như thế. Trước đây, chính miệng anh từng nói với tôi rằng, tôi và con là lẽ sống của đời anh, không có hai mẹ con tôi thì anh cũng không biết phấn đấu kiếm tiền làm gì.
Hiện tại chúng tôi đã có nhà, có xe. Tôi cũng đã có một khoản tiết kiệm nho nhỏ rồi, nhưng cứ mỗi lần tôi hỏi chồng về việc anh đi sớm, về muộn thì anh chỉ nói rằng, anh bận kiếm tiền. Với lượng giờ làm thêm của chồng, tôi nghĩ tiền lương hàng tháng sẽ nhiều lắm, nào ngờ tháng nào chồng cũng đưa cho tôi được 10 triệu rồi bảo tôi tính toán cho đủ chi tiêu. Anh cũng không đưa thẻ ngân hàng cho tôi như trước nữa.
(Ảnh minh họa)
Hành động của chồng khiến tôi nghi ngờ. Tôi nghĩ anh đang giấu tôi để lập quỹ đen nhằm nuôi bồ bên ngoài. Ngoài lý do ấy ra thì không còn lý do nào cả, bởi chúng tôi đã có đầy đủ mọi thứ rồi. Tôi tra hỏi chồng, khóc lóc, thậm chí đòi ly hôn. Chồng tôi những lúc đấy chỉ biết im lặng nhìn tôi với ánh mắt buồn bã. Anh bảo rằng anh không có đủ thời gian cho những việc làm vô bổ đó, mong tôi đừng làm khổ anh nữa.
Video đang HOT
Thế mà một buổi chiều nọ, rõ ràng tôi thấy chồng mình đèo cô nhân viên cùng phòng đi vào khách sạn. Thấy cảnh đó, tôi nhanh chóng lôi điện thoại ra chụp để làm bằng chứng. Tôi nghĩ, giờ thì chồng tôi không có cách nào để chối cãi nữa vì bằng chứng đã rõ mồn một rồi. Tối đến, tôi đợi chồng về rồi ném tấm ảnh trước mặt anh, xong đâu đấy, tôi ngồi xuống bàn viết đơn ly hôn.
Chồng tôi lao tới, giật tờ đơn ly hôn trên tay tôi rồi xé vụn. Anh bảo tôi đừng có suy nghĩ vớ vẩn, anh chở cô nhân viên kia đến khách sạn là để lo công việc với khách hàng chứ không phải làm việc gì mờ ám như tôi nghĩ. Tối đó, vợ chồng tôi cãi nhau to, tôi bỏ qua phòng con gái ngủ.
Nhưng nửa đêm rồi mà tôi vẫn thao thức. Tôi lại ngồi dậy lò dò đi lên phòng làm việc của chồng. Tôi nghĩ chắc chắn chồng tôi sẽ giấu thứ gì đó trong ngăn kéo. Cũng may là tối nay tôi đã lấy trộm được chìa khóa. Khi tôi mở ngăn kéo ra, quả nhiên tôi thấy cuốn sổ tiết kiệm với khoản tiền lên đến gần 11 tỷ đồng.
Phải nói là tôi choáng váng trước khoản tiền quá lớn này. Chồng tôi giấu tôi lập quỹ đen lớn như thế này mà còn chối đây đẩy chuyện ngoại tình ư? Tôi nước mắt ngắn dài, cầm cuốn sổ tiết kiệm trên tay mà thấy lòng đau như cắt. Vì tôi nghĩ, cuộc hôn nhân của chúng tôi sắp chấm dứt rồi.
(Ảnh minh họa)
Thế nhưng khi tôi chưa kịp làm gì thì nhận được tin chồng tôi bị ngất, phải nhập viện cấp cứu. Tôi lật đật chạy vào, thấy chồng nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bác sỹ thông báo rằng, chồng tôi đang trải qua những ngày cuối cùng vì căn bệnh ung thư dạ dày. Tôi cũng được thông báo rằng, chồng tôi đã đến đây điều trị mấy năm nay và thường xuyên đi một mình.
Tin này giống như sét đánh ngang tai tôi vậy. Tại sao chồng tôi lại giấu tôi việc hệ trọng như thế cơ chứ? Tại sao anh lại chịu đựng một mình mà không cho tôi biết. Đến khi chồng tỉnh lại, tôi ngồi bên giường anh ấy, nước mắt ngắn dài. Thấy tôi như vậy, chồng tôi mỉm cười: “Em đừng khóc, dù sao thì anh cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mình rồi. Có chết cũng không hối tiếc”.
Thì ra chồng tôi đã biết mình bị bệnh đã mấy năm và trong khoảng thời gian đó, anh dã dồn hết công sức để kiếm tiền, lập một tài khoản tiết kiệm để cho mẹ con tôi có một số tiền sinh sống sau khi anh qua đời. Vậy mà tôi còn nghi ngờ, làm khổ anh suốt thời gian ấy. Tôi nắm lấy tay chồng, khóc như mưa. Sao tôi lại trở thành bà vợ vô tâm thế này cơ chứ? Tại sao anh không chia sẻ để tôi và con giúp anh vượt qua nỗi đau về bệnh tật. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với gia đình tôi như vậy? Bao nhiêu câu hỏi cứ bủa vây lấy tôi khiến tôi buồn khổ vô cùng.
Thế rồi chồng tôi cũng ra đi mãi mãi. Khoảnh khắc ấy đối với tôi giống như bị ai đó cầm dao đâm vào tim. Tôi đã có một người chồng hoàn hảo, độ lượng vô cùng, thế mà tôi đã không nhận ra. Tôi chỉ ước thời gian quay trở lại để tôi có thể chăm sóc và tận hưởng khoảng thời gian quý giá bên chồng nhưng có lẽ, điều ước này sẽ không bao giờ được thành hiện thực.
Theo Blogtamsu
Hạnh phúc gia đình thật sự là như thế nào?
Tôi rất thích đọc những bài tâm sự của mọi người, tôi cũng muốn đôi lời tâm sự chuyện gia đình mình cùng mọi người.
Chúng tôi lấy nhau đã 24 năm, có một con trai, hiện cháu đã đi làm và còn có một cô con gái, đang học trung học.
Trước đây anh hay cáu gắt
Tôi đã trải qua rất nhiều vất vả, khó khăn để lo cho chồng, cho con mà quên đi chính mình, vì luôn nghĩ chỉ cần hết mình với gia đình là được. Nhưng các bạn ạ, đừng dại như tôi và tôi nghĩ sau này không để con dâu, con gái khổ như mình nữa. Cho đến lúc này, tôi rất vui vì mọi vấn đề với cuộc sống đã ổn hơn rất nhiều nhất là với đức ông chồng của tôi. Chồng và tôi, hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau: tôi nhanh nhẹn, hay nói, không nề hà việc gì, nhưng quá thẳng thắn, vì tính này nên đôi lúc làm chồng khó chịu, nhưng biết làm sao. Chồng tôi, lúc yêu và mấy năm đầu mới lấy nhau, hiền lành và chịu khó, ai cũng nói tôi bắt nạt chồng, có lẽ do tôi hay nói to (giống nhà tôi) chứ tôi chưa bao giờ và không bao giờ thô lỗ với chồng dù chồng có thế nào. Lấy nhau khoảng chục năm, khi có hai con, chồng đi học, tôi buôn bán nhỏ tại nhà và chăm hai con. Kinh tế khó khăn mọi mặt, đôi lúc các chị gái tôi đã giúp. Nhưng cái tôi muốn nói chính là từ lúc chồng đi học, tính tình dần thay đổi. Anh hay cáu hơn, hay đi hơn, và đặc biệt luôn làm bài rồi cho các cô mượn chép lại, có lẽ vì vậy có cô rất quý, luôn rủ chồng tôi lên nhà học cùng. Thấy vậy, tôi nhắc khéo chồng và chồng đã lưu ý hơn. Rồi chồng học xong, chuyển công việc loanh quanh vài năm, chồng lại ngày ngày làm việc cùng cô này, và họ rất thân nhau mà tôi không biết đã bao năm nay. Tôi luôn tất bật vì vừa làm kinh tế, vừa việc nhà, cùng quản hai con. Được cái hai cháu cũng được về mọi mặt nói chung nên cũng đỡ. Còn chồng tôi, anh đi làm cả ngày, lương cơ bản không cao vì chồng rất lành lên không có khoản thêm. Như vậy cũng không sao, tôi chỉ mong chồng về giúp tôi và vợ chồng luôn vui vẻ là đủ. Nhưng, từ lúc chồng chuyển công tác là tính ngày một thay đổi, về nhà hay cáu gắt, sinh sự rất vô lý tôi góp ý rất nhiều mà không được. Mọi việc, mọi vấn đề to nhỏ trong nhà chủ yếu là tôi chứ chờ chồng thì... Nhưng, cũng không sao, tôi quen rồi, bực nhất là đã không làm lại hay chê, để cho làm thì không làm được. Chỉ mua quần áo giầy dép cho chồng cũng vất vả, tôi mượn về đổi đi đổi lại mãi mà nói đi cùng không đi, tự đi mà mua không đi. Tôi rất cẩn thận, chăm chồng con trong các bữa ăn, với tôi sức khỏe là nhất, nhưng chồng cứ cau có chê đồ ăn rất nhiều lần làm tôi luôn ấm ức. Trước kia, không thế đâu, có gì cũng ăn, vậy mà giờ đây... Có lúc chê thế này: món thịt kho tàu thiếu chua, tôi tức quá, nửa đêm ngồi đốt hết quyển sách day 500 món ăn (vì sách không dạy tôi là kho tàu cho chua). Còn rất nhiều bữa chê có hai con cùng ngồi biết cả. Cứ mỗi lần vợ chồng bất đồng ý kiến là anh văng ra những lời thô tục, không xấu hổ với hai con đã lớn. Có lần, có cả bạn chồng hay khách hàng nhưng anh cũng văng ra hết. Tôi không bao giờ trả miếng mà hầu như im lặng, sau chồng bình tĩnh tôi mới phân tích phải trái ra sao. Bao năm nay, tôi luôn thế và chồng, sau những lần như vậy, cũng chịu nghe và hiểu ra, có điều được vài bữa là lại thế. Vì cứ thế kéo dài bao năm, tôi thấy mệt mỏi, chán ngán và đúng lúc này tôi được nghe là chồng ở cơ quan rất thân với cô cùng làm (tôi nói lúc đầu). Hai người luôn gần gũi, tâm sự rất vui vẻ. Tôi hỏi chồng với cô ta có vấn đề gì mà luôn tâm sự với nhau, chồng nói không có gì, chỉ là chuyện trên trời dưới biển... Và vẫn luôn như thế, cô kia còn hay nhắn tin cho chồng tôi, tất nhiên là công việc nhưng có lần tôi đọc được là "anh ơi, tí lên em ăn quà nhé!" và tôi trêu chồng là: "em gọi ăn gì mà ngọt thế?". Chồng cười nói quà đi Móng Cái về, thế đấy. Mọi chuyện tôi không để tâm nếu ở nhà anh không sinh sự vô lý với tôi thường xuyên.
Bây giờ cuộc sống của chúng tôi đã ổn hơn rồi
Sau bao năm chịu đựng nhịn chồng mà chồng không thay đổi, tôi quyết định nói cho rõ mọi vấn đề từ trước đến nay mà chồng thiếu sót, nếu chồng không nhận ra mà cứ khăng khăng mình hơn khối người khác thì cứ thế mà sống. Còn với tôi, hai con đã lớn, con trai tự lập được rồi, con gái luôn thấy bố &'tuyệt vời' ra sao nên đã nói với mẹ là "chúng con của mẹ lớn cả rồi, bố có thế nào mẹ chỉ cần lo cho mẹ thôi, không phải lo cho chúng con". Có câu này của con gái, cộng với sự trưởng thành của con trai, tôi bắt đầu sống cho mình.
Cũng từ lúc nói rõ với chồng và tỏ thái độ kiên quyết nếu chồng không khác thì tôi không cần chồng nữa, tôi thấy chồng đã thay đổi rất nhiều, đỡ cau có, biết quan tâm đến vợ hơn. Vợ ốm là anh làm hết mọi việc, dù chậm và vụng. Như trước kia thì anh mặc kệ, vợ nấu gì thì ăn đó, bây giờ, nếu có chê thì nhẹ nhàng hơn.
Với 24 năm, tôi không thể nói ra hết được các bạn ạ. Điều tôi muốn nói là sau bao bực bội và ấm ức, có lần tôi nói với chồng chia tay, chồng không chịu vậy là giờ đây gia đình tôi đã ổn rất nhiều. Tôi luôn vui vẻ, chồng cũng vậy, tuy đôi lúc chồng vẫn cáu nhưng đấy là bình thường mà. Những bạn gặp phải người chồng (hay vợ) ngang một chút như chồng tôi thì hãy kiên trì tâm sự, nếu còn có khả năng thì hãy giữ tổ ấm của mình nhé! Đừng vì chuyện say nắng mà hỏng cả đời sau các bạn ạ!
Khi Báo Hạnh phúc gia đình online đăng bài này, tôi sẽ cho chồng tôi đọc, vì tôi nói với chồng em viết chuyện nhà mình để mọi người đọc nhé. Chồng cười nói "vớ vẩn!". Con gái nói mẹ viết đi. Chồng tôi đang ngáy khò khò, tôi toàn mất ngủ vì chồng ngáy thôi... Thôi, chào tất các bạn!
Theo Hanhphucgiadinh
Chồng không có trách nhiệm với gia đình và tổ ấm Cuộc hôn nhân của tôi đã được 16 năm, hiện chúng tôi đang có 2 cháu trai: đứa lớn lớp 9 và đứa nhỏ lớp 6, các cháu đều thông minh học giỏi. Tôi là một giáo viên còn chồng tôi làm công ty ngoài, mỗi tháng anh ấy đưa tôi 8 triệu để phụ thêm việc chi tiêu, đối nội, đối ngoại,...