Đến khi mẹ chồng dặn dò: “Đợi chồng con ngấm thuốc thì hãy vào tân hôn nhé” tôi mới hiểu vì sao mình được chọn vào làm dâu nhà giàu
Nghe mẹ chồng nói vậy tôi đứng trơ ra như khúc gỗ. Đêm tân hôn chồng nằm ngủ ngon lành trên giường còn tôi chỉ biết ôm gối ngồi dưới góc nhà để khóc.
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo, ngày tôi nhận giấy báo đỗ đại học cũng là ngày bố tôi phát bệnh phải đi viện. Chi phí rất tốn kém vì bố tôi không có bảo hiểm y tế. Nhà tôi nghèo, sau tôi còn có 3 em đang tuổi ăn tuổi lớn. Tôi giấu giấy báo và đành gác ước mơ vào giảng đường đại học qua 1 bên để đi làm thuê giúp bố mẹ trang trải cuộc sống nuôi các em.
Cuộc sống mưu sinh chưa bao giờ là dễ dàng, khi đó tôi chỉ ước sau này lấy được người chồng có điều kiện để không phải lo ăn từng bữa như nhà mình bây giờ. Đi làm thuê mấy năm nhưng tôi vẫn không dám mở lòng với ai vì tôi mặc cảm bởi cái nghèo, trên vai tôi còn gánh nặng phải lo tôi không được phép nghĩ nhiều cho bản thân.
Rồi đợt vừa rồi bố tôi ốm nặng hơn, mẹ bảo tôi về quê chơi nhân tiện chăm bố. Tôi hiểu ý mẹ, bà sợ bố tôi mất khi tôi còn chưa về thì bố con sẽ không nhìn thấy mặt nhau lần cuối. Tôi nghỉ việc gói gém đồ đạc nhanh chóng về nhà. Ai có cảm giác sắp mất người thân như tôi thì sẽ hiểu nó đáng sợ đến thế nào.
(Ảnh minh họa)
Về nhà được 2 tuần, 1 hôm bố nắm lấy tay tôi rồi nói: “Con à, hay con lấy chồng đi cho đỡ khổ. Bố biết con đã vì cái gia đình này rất nhiều, 4 năm qua con hi sinh cả ước mơ để giúp bố mẹ lo toan cho gia đình. Bố sợ bố sống không được lâu nữa, hay là con lấy chồng đi cho bố yên tâm”.
Video đang HOT
Nghe bố nó vậy tôi chỉ biết khóc, tôi lắc đầu không chịu nhưng nhiều đêm nằm trằn trọc tôi cứ nghĩ đến câu nói của bố. Rồi 1 thời gian ngắn sau tôi thấy bà Dì về thăm, mai mối cho tôi 1 anh sinh năm 87, ở xã bên nhà rất giàu có. Tôi không chịu gặp nhưng mọi người cứ bàn mãi cuối cùng tôi cũng miễn cưỡng đi gặp.
Minh có hình thức bình thường không có gì nổi bật, hơi đậm người, ít nói và có vẻ hiền lành. Anh cũng hay hỏi han đến sức khỏe của bố tôi. Qua tin nhắn tôi thấy anh có vẻ biết quan tâm đến phụ nữ. Tôi thực sự không thích lắm nhưng bố mẹ nói đó là mối tốt, gia đình họ lại có điều kiện, gia giáo nên bố mẹ rất ưng.
Sau nhiều ngày được vun vén như vậy cuối cùng tôi cũng tặc lưỡi đồng ý làm đám cưới. Ở quê việc cưới xin qua mai mối khá nhiều, tôi cũng chẳng biết thế nào gọi là tình yêu nữa. Tôi nhanh chóng làm cô dâu của Minh để bố mẹ được vui lòng.
Đám cưới diễn ra khá hoành tráng, hầu hết mọi chi phí đều do nhà chồng lo. Bố mẹ Minh cũng hiểu hoàn cảnh của gia đình tôi nên không có đòi hỏi gì nhiều. Nhìn họ hào phóng lại đối xử tốt với nhà vợ tôi cũng vui lây.
Vậy là tôi đã là gái đã có chồng, ngày chia tay bố mẹ, con cái ôm lấy nhau khóc bịn rịn mãi. Mẹ chồng nói sẽ cho tôi về thăm nhà thường xuyên, lấy Minh về tôi chỉ việc ở nhà bán quán không phải lam lũ gì cả. Tôi cũng mừng thầm vì cuộc đời mình có khi sẽ thay đổi từ đây.
Nhưng rồi mọi ý nghĩ tốt đẹp đã vỡ tan tành vào đúng đêm tân hôn. Khi tôi định lên phòng tắm rửa thì bỗng dưng chồng tôi lăn đùng ra giữa phòng khách sùi bọt mép mắt trợn ngược lên, người co giật rồi cứng đơ ra, ngất lịm.
Theo Phunutoday
Làm dâu nhà giàu: Chồng níu áo mẹ xin tiền, vợ con không có 1 xu
Chồng em không chịu làm ăn, sống kiểu công tử, suốt ngày bạn bè, quán bar, ghẹo gái. Tiền sinh hoạt cha mẹ cho hằng tháng, anh xài cho bản thân không đủ, thỉnh thoảng níu áo mẹ moi tiền, chẳng một xu lọt đến tay vợ con.
Kính gửi chị Hạnh Dung,
Thời con gái, em luôn mơ ước lấy được chồng giàu, có một đám cưới người khác nhìn vào phải thèm thuồng và một cuộc sống vật chất thoải mái. May mắn, qua mai mối, em gặp chồng em bây giờ. Cha mẹ anh là doanh nhân, anh chẳng cần làm gì, chỉ tùy hứng phụ chút việc cho gia đình là tiền xài thoải mái. Em bỏ phế chuyện học hành, bỏ định hướng ra trường tự lập, dồn sức làm đẹp, bám chặt lấy anh.
Thực tế đã không như em mơ mộng. Nhìn bề ngoài, em lên xe xuống ngựa, nhà cao cửa rộng, chải chuốt sang trọng, không cần làm việc kiếm tiền, nhưng bên trong lại là một cuộc sống tù túng, quẫn bách, lệ thuộc. Chồng em không chịu làm ăn, sống kiểu công tử, suốt ngày bạn bè, quán bar, ghẹo gái. Tiền sinh hoạt cha mẹ cho hằng tháng, anh xài cho bản thân không đủ, thỉnh thoảng lại níu áo mẹ moi tiền, chẳng một xu lọt đến tay vợ con. Em than thở, trách móc, anh thản nhiên: "Em ở nhà mọi thứ đã có mẹ lo, còn cần tiền làm gì?". Em sinh con, mọi chi tiêu cho con đều phải ngửa tay xin mẹ chồng. Vì thế, mang tiếng dâu nhà giàu nhưng cứ về thăm nhà mình là em phải muối mặt xin mẹ ruột tiền tiêu vặt.
Ảo vọng của em thật sự sụp đổ. Em đã thấm thía, phải sống bằng những gì tự mình tạo ra mới đúng là cuộc sống. Nhưng chồng đã lấy, con quá nhỏ, mình thì hai bàn tay trắng, cái ăn hàng ngày đang dựa vào người khác ban phát, nên em cứ loay hoay, bế tắc không tìm được lối thoát. Rồi con em sau này sẽ hình thành nhân cách thế nào trước tấm gương mẹ cha đều là những kẻ ăn bám, sống dựa? Em cần làm gì để cứu lại đời mình và con? Chẳng lẽ phải phá vỡ hôn nhân, ôm con làm lại từ đầu?
Hiền (Q.10, TP.HCM)
Ảnh mang tính minh họa: Internet
Em Hiền mến,
Thật ra, trong cái rủi vẫn còn cái may, em đừng vội thất vọng. Lối đi bao giờ cũng hiện hữu ngay dưới chân mình. Quan trọng là từ chính những trải nghiệm chua chát, em đã thoát được ảo tưởng, nhận ra ý nghĩa của sự tự lập và giá trị bản thân. Việc chấm dứt cảnh sống dựa, tự đứng bằng chính đôi chân của mình không bao giờ là muộn. Tuy nhiên, em cần quyết tâm và thật kiên trì vì đây là đoạn đường không phải một sớm một chiều là vượt qua ngay được.
Trước hết, với bản thân, em hãy tập trung củng cố những kỹ năng đã được học, lưu tâm đến những kỹ năng có thể đáp ứng cho các yêu cầu tuyển dụng hiện tại, tìm kiếm một công việc thích hợp, chuẩn bị lý lẽ để thuyết phục nhà chồng cho em ra ngoài làm việc. Con nhỏ có thể gửi đến trường hoặc thuê người chăm sóc. Với điều kiện của nhà chồng em, việc này không khó.
Cũng có thể, bằng vào những kiến thức đã có, vợ chồng cùng tính chuyện làm ăn, hoặc dựa vào nhà chồng để tạo lập dần chỗ đứng riêng cho mình. Ở đây, em cần ý thức rõ, mình là một phụ nữ đã có gia đình. Muốn thay đổi cuộc sống thì không riêng bản thân đổi thay là được mà cần có sự đồng vợ đồng chồng, nếu không muốn gia đình tan vỡ. Hãy khéo léo khuyên nhủ chồng vì vợ con, vì tương lai độc lập của chính anh ấy mà bớt vui chơi, vợ chồng cùng gầy dựng sự nghiệp.
Hãy cùng chồng bắt đầu như thế, từng bước em sẽ thấy mọi thứ sáng tỏ dần, không còn quẩn quanh, bế tắc nữa. Hãy tin vào bản thân, tin vào người chồng mình đã chọn; cũng đừng ngần ngại dựa vào những điều kiện sẵn có từ nhà chồng trong bước khởi đầu. Là những doanh nhân thành công, cha mẹ chồng em hẳn không hẹp hòi khi thấy con cái biết tự nỗ lực. Hai người cũng có thể sẽ rất vui lòng hướng dẫn, hỗ trợ khi thấy cậu quý tử của mình đã thật sự trở thành một người đàn ông biết sống có trách nhiệm. Em hãy hết lòng hết sức từ những gì đang có. Chỉ khi nào xác định chắc chắn chồng mình chỉ là một cậu bé quen bám váy mẹ, không chịu trưởng thành, mới phải tính đến giải pháp tiêu cực cuối cùng là buông tay bước khỏi hôn nhân, tìm lối thoát riêng cho hai mẹ con.
Theo Afamily
Chồng quỳ xuống xin mẹ: 'Con xin mẹ đừng miệt thị vợ con nữa, cô ấy là người đã nuôi cả gia đình mình đấy!' Tương la gia đinh minh đươc nhơ cây tư câu con trai gioi giang, ba Hăng luc nao cung coi thương cô con dâu cho đên ngay hôm đo... Trươc nay, ba Hăng luc nao cung tư hao lăm vê câu con trai gioi giang cua gia đinh minh. Kê ra, ba tư hao thê cung đung thôi, con trai va vưa gioi...