Đen đủi như lấy chồng… chưa lớn
Không biết cô có vô lý không nhưng cô mong thà chồng hư hỏng, đàn đúm bạn bè, rượu chè… cô còn thấy vui hơn…
Quyên và Khôi kết hôn được một năm, mỗi lần Khôi giận vợ, anh lại chạy sang phòng mẹ để than phiền. Những lúc thế, mẹ chồng lại ngọt nhạt trách Quyên: “Con chăm chồng chứ chăm ai mà phải tính toán. Mẹ lo cho nó từ bé đến lúc lấy con không bao giờ để nó phải thiếu thốn. Mà mẹ cũng phải đi làm, cũng phải lo đủ thứ chuyện trên đời”.
Nghe mẹ chồng nói thế, Quyên tức sôi má.u, chỉ muốn cãi lại. Nhưng nghĩ chẳng giải quyết được vấn đề gì nên Quyên lại thôi. Cô tự nhủ: “Ờ thì cứ coi như nuôi một thằng con trai cũng được”.
Nhà Khôi không giàu lắm nhưng anh là con một. Hồi Khôi đưa Quyên về nhà ra mắt, cô đã suýt chế.t sặc trong bữa cơm khi thấy mẹ chồng ngồi gắp thức ăn đưa lên miệng cho Khôi.
Rồi trong bữa ăn, Khôi làm rớt hạt cơm, mẹ anh cũng chăm chăm nhặt để vào mâm. Bà cứ ngồi trực để gắp miếng ngon và ý từng li từng tý “canh” cho Khôi ăn đủ 3 bát cơm thì mới thỏa mãn ra mặt.
Một người ở tuổ.i 30 như Khôi mà vẫn không hơn một đứ.a tr.ẻ bám váy mẹ làm Quyên thấy kinh hãi (Ảnh minh họa).
Lúc lấy nhau về, Quyên tâm sự với Khôi, tỏ ý là anh giờ đã có vợ, người lớn rồi thì đừng để mẹ chăm chút quá, phải biết tự lo cho mình. Khôi xua đi, bảo mẹ thích làm thế để thể hiện sự quan tâm. Quyên nghĩ qua loa: “Thôi thì mẹ nào chả nghĩ con trai là nhất”. Hơn nữa mẹ Khôi cũng chẳng có ai khác để chăm lo ngoài cậu quý tử của bà.
Quyên cứ nghĩ người đàn ông khi đã có vợ sẽ tự biết mà trưởng thành hơn. Nhưng từ ngày cưới nhau, Quyên nghiễm nhiên đóng vai trò… vú em cho Khôi.
Video đang HOT
Khôi đi làm về, vứt giầy, vứt tất, Quyên phải đi sau dọn ngay. Anh nằm vật ra, sai Quyên lấy nước. Có hôm anh cắm mặt vào chơi game, bảo Quyên lấy hoa quả cho anh ta ăn, Quyên bận việc, mang chậm một chút mà anh trút cả đĩa hoa xuống đất và bỏ cả cơm làm mẹ chồng cô khóc lóc và trách cô suốt.
Một lần Khôi đi công tác, Quyên mải làm báo cáo tháng không chuẩn bị đồ đạc cho chồng, anh dỗi chạy sang phòng mẹ như một đứ.a tr.ẻ con. Anh ngủ luôn bên đó cùng mẹ và nói rằng Quyên không làm tròn bổn phận làm vợ với anh.
Quyên không thể hiểu nổi chồng mình thế nào nữa. Anh “mỏng manh” đến đáng sợ. Nhiều lúc trước mọi người Quyên thấy xấu hổ vô cùng. Anh cư xử cứ như cô luôn sẵn sàng… bắt nạt anh.
Hồi chưa lấy nhau, Quyên thấy Khôi không đàn đúm bạn bè, đi làm về nhà đúng giờ như một học sinh tiểu học. Ai cũng bảo Quyên lấy Khôi sẽ sướng vì đó là mẫu đàn ông lý tưởng, sẽ không làm mệt óc phụ nữ.
Cô cũng mừng thầm và tự hào về người yêu khi ấy. Cô đã hi vọng một cuộc sống vợ chồng đầy hạnh phúc với một ông chồng không bỏ bê vợ con.
Quyên tâm sự với mẹ đẻ về việc của Khôi thì cũng được bà khuyên bảo là nên chịu đựng. Mẹ Quyên nói với cô: “Thiếu gì đàn ông hư hỏng. Chồng con chỉ mắc cái bệnh… chưa lớn chứ trai gái, rượu chè, cờ bạc thì con còn khổ nữa. Thôi coi như cái số con thế, liệu mà ăn ở cho êm cửa êm nhà là được”.
Quyên dở khóc dở cười. Không biết cô có vô lý không nhưng cô mong thà chồng hư hỏng, đàn đúm bạn bè, rượu chè… cô còn thấy vui hơn.
Có lần còn oái oăm đến nỗi, Khôi từ người có lỗi mà “lật lọng” hờn dỗi, trách cứ vợ ngay giữa chốn đông người.
Chẳng là hôm ấy đám cưới em gái Quyên. Biết chồng chẳng “đủ lớn” để nghĩ đến việc phải về ngoại từ sớm giúp bố mẹ và các em tiếp khách nên cô dặn dò Khôi từ mấy tháng trước rồi.
Đến ngày cưới, Quyên tiện đường từ cơ quan về nhà mẹ luôn, còn Khôi đi một mình từ nhà đến vì anh không phải làm thứ 7.
Đến nơi, thấy chồng mặc quần soóc, áo phông, Quyên lôi ngay chồng ra một góc căn vặn: “Đám cưới mà sao anh ăn mặc thế này?”. “Sao anh biết được, em dặn anh đến thì cứ đến, sao không sắp sẵn quần áo cho anh?” – Khôi nhăn mặt.
Đến nước này thì Quyên cáu quá: “Anh bao nhiêu tuổ.i rồi, đến đám cưới chứ có phải đến nhà mẹ chơi đâu mà cái đấy cũng không biết?”.
Quyên vừa dứt lời, Khôi đùng đùng bỏ ra về, đi qua cả dãy bàn ghế dài mặt xị ra, vừa đi vừa quăng quật đúng kiểu người dỗi thành ra ai cũng phải nhìn. Cô được phen ngượng chín mặt giữa đông đủ họ hàng.
Một đứ.a tr.ẻ đòi hỏi thì đó là quyền của nó. Người lớn sẽ dạy để nó trưởng thành. Nhưng một người ở tuổ.i 30 như Khôi mà vẫn không hơn một đứ.a tr.ẻ bám váy mẹ làm Quyên thấy kinh hãi.
Theo afamily
Phát ngốt vì chồng thể hiện tình yêu với vợ thái quá
Chị tâm sự: "Có chồng yêu kể cũng thích nhưng giá như chồng mình yêu trong chừng mực thì tốt hơn bao nhiêu. Chỉ mong chồng yêu ít hơn cũng được".
Chỉ mong chồng yêu ít hơn!
Ngày quen Lâm, Tú (Bắc Ninh) lâng lâng hạnh phúc khi biết chắc mình là người phụ nữ may mắn khi yêu được anh.
Không chỉ Tú mà những ai biết họ cũng nhận thấy điều này. Lâm không phải là mối tình đầu của Tú. Trước Lâm, Tú đã có vài mối tình nhưng đều không đến đầu đến đũa chỉ bởi tính đỏn.g đản.h của Tú.
Thế nhưng từ khi yêu Lâm, Tú được anh yêu chiều hết mực. Bất kỳ đòi hỏi nào của Tú, Lâm đều đáp ứng nhanh chóng và rất thoải mái.
Chuyện chờ người yêu trang điểm vài tiếng đồng hồ đối với anh đó là nhiệm vụ cao cả của người yêu; chở nàng đi hết shop này tới shop khác với anh đó là trọng trách, nghĩa vụ; nghe điện thoại thấy Tú ho hắng là 15 phút sau anh có mặt trước cửa nhà với gói thuố.c trị ho trên tay...
Lên diễn đàn đọc những tâm sự của chị em, không khó bắt gặp những tâm sự về chồng vô tâm. Chị Tú đọc mà mếu máo: "Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra" (Ảnh minh họa).
Tú hạnh phúc lắm. Sau một năm tìm hiểu nhau, Lâm và Tú nên vợ nên chồng. Càng sống với anh, Tú càng cảm thấy tình cảm vợ chồng ngày một gắn bó hơn. Thế nhưng Tú lại thấy ở anh có điều gì đó thái quá.
Tú cảm thấy nhiều khi bị chồng đán.h đồng mình như con nít, chăm sóc, nhắc nhở, quản lý quá gắt gao. Anh không biết rằng những hành động đó chỉ khiến Tú chỉ thêm ngạt thở!
Trước đây, những hành động nhắc nhở vợ kiểu như: "Đi tắm đi em, anh chuẩn bị sẵn nước nóng rồi", "Ôi, sao hôm nay em mặc váy ngắn thế, mặc váy này em này", "Tối nay em đi đâu? Sao tuần này đi nhiều thế?", Tú thấy ấm lòng vô cùng vì chị nghĩ đúng là anh yêu vợ quá nhiều nên mới vậy.
Thế nhưng khi tần suất những lời nhắc nhở, quản lý của anh dành cho vợ ngày càng nhiều đã khiến chị khó chịu vô cùng. Sáng nào anh cũng gọi điện hỏi han xem vợ ăn sáng gì rồi? Có phải đi đâu không? Trưa ăn gì? Chiều mấy giờ anh qua đón được?...
Chị chia sẻ: "Nhiều khi mình đang họp, công việc bận tối mắt tối mũi, anh cũng gọi điện hỏi han ầm ầm. Mình không nghe máy thể nào anh cũng bảo mình không coi chồng ra gì. Mà mình nghe vội nghe vàng thì anh vẫn không chịu dập máy, hỏi han đủ kiểu tới cùng mới thôi".
Lý do anh gọi điện cũng có nhiều nhặn. Lúc thì: "Chiều nay em thích ăn món gì hay vợ chồng mình ra ngoài hàng ăn". Lúc lại: "Trời rét nàng Bân đấy, em quàng khăn vào nhé!"... Chị mếu dở chẳng biết nên làm gì để tình hình thay đổi.
Lên diễn đàn đọc những tâm sự của chị em, không khó bắt gặp những tâm sự về chồng vô tâm. Chị Tú đọc mà mếu máo: "Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra".
Chị tâm sự: "Có chồng yêu kể cũng thích nhưng giá như chồng mình yêu trong chừng mực thì tốt hơn bao nhiêu. Chỉ mong chồng yêu ít hơn thì tốt biết mấy".
Xấu hổ với bố mẹ vì chồng quá yêu
Chị Mai (Khuất Duy Tiến, Hà Nội) cũng mếu máo mỗi khi nhắc tới chồng. Ai nhìn vào cũng phải khen chị số sướng khi có người chồng lúc nào cũng yêu chiều vợ.
Chị tâm sự: "Vì chồng yêu quá mà đôi khi mình khóc dở mếu dở vì những tình huống bi hài".
Chị nhớ lại, ngày đó, công ty chị tổ chức một buổi tiệc nhỏ, ai cũng đưa chồng con đi theo. Hôm đó, gia đình chị trở thành tâm điểm của mọi người. Chị em nào cũng xuýt xoa: "Nhất cô đấy, đi đâu cũng được chồng cầm tay, ôm eo, xoa mông"...
Nhưng đó cũng chưa phải là tình huống bi hài. Trước đây, có lần bố mẹ từ quê lên chơi thăm con cháu, cả nhà đang ngồi nói chuyện rôm rả đúng lúc chồng về. Sau màn chào hỏi nhạc phụ nhạc mẫu cẩn thận, anh nhấm nháy với vợ: "Vào tắm với anh đi".
Trong khi chị xấu hổ, ngại ngùng thì bố mẹ cũng chỉ biết tủm tỉm cười. Chưa hết, trong lúc ăn cơm, anh suốt ngày gắp thức ăn cho vợ rồi đá lông nheo với vợ liên tục.
Có lúc chị đang đứng rửa bát, anh còn chạy ra vuốt má, véo mông vợ. Chị mắng chồng: "Anh lạ thật, ở nhà có phải có mỗi hai vợ chồng mình đâu mà anh cứ hồn nhiên cô tiên như thế?". Anh nói lại: "Bố mẹ không để ý đâu, mà nếu có để ý thể nào bố mẹ cũng vui vì bọn mình hạnh phúc".
Biết chẳng nói được anh nên chị đành lảng đi chỗ khác.
Theo afamily
Đàn bà sinh ra để được yêu, không phải là đồ trang sức Một người lãnh phải gái "hàng lô" nên vợ chồng cứ lục đục, giày vò nhau vì chữ "trinh tiết". Người kia thì muốn làm nô lệ cho cái đẹp nên bị vợ cầm cương đến độ không phân biệt được đang làm chồng hay làm "cu li". Theo tôi đàn ông có hai loại. Một loại lấy vợ để làm bạn đời...