Đêm Valentine oan nghiệt của cô học trò xinh đẹp và bài học cảnh giác cho phái yếu
Trong một phút giây bất cẩn, cô học trò xinh đẹp, giỏi giang đã bị hai gã trai đồi bại thay nhau cưỡng đoạt giữa chốn đồng không mông quạnh.
Đêm Valentine bi thảm của thiếu nữ ngoan hiền
Là con một trong gia đình khá giả, Ng.C.L. (SN 1994) được cha mẹ hết mực thương yêu và cưng chiều ngay ừ bé nhưng L. không kênh kiệu mà rất ngoan hiền nên cô bé được nhiều người yêu mến. Thuộc hàng có nhan sắc nên vào tuổi 17, L. được nhiều bạn khác phái bày tỏ tình cảm nhưng cô học trò lớp 11 đều từ chối để tập trung học hành nhằm thực hiện ước mơ trở thành cô giáo nuôi dạy trẻ trong tương lai.
Biết tự kiểm soát bản thân trong tình yêu nam nữ là vậy nhưng thật không may, bất hạnh đã ập xuống đầu L. trong đêm Valentine 14/2/2011, đúng vào thời khắc ngọt ngào, hạnh phúc cho những đôi lứa yêu nhau.
Hồ sơ vụ án thể hiện: Tối muộn hôm đó, L. cùng cô bạn thân V.T.Y.N. (SN 1995) chở nhau trên xe đạp đi tìm Trần Quang Ngân (SN 1992) – bạn trai của N. Khoảng 22h, hai cô gái tìm thấy Ngân khi nam thanh niên này đang đi bộ cùng Nguyễn Văn Mười (SN 13/8/1992), Trần Quốc An (SN 1990, đều ở ấp 6, xã Phú An, huyện Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang) trên đường lộ ấp 6, xã Phú An (huyện Cai lậy, tỉnh Tiền Giang), cả ba đều say rượu. Chờ N. tâm sự với Ngân khoảng 15 phút, L. giục bạn ra về vì đã khuya.
Các bị cáo tại tòa.
Video đang HOT
Tuy vậy, 3 gã trai đã giữ xe đạp, không cho hai cô gái đi khỏi đó. Nhận thấy dấu hiệu nguy hiểm từ 3 gã say rượu, L. lập tức đi bộ về nhà. Linh cảm của L. đã đúng vì vẻ đẹp của cô đã khiến dục vọng trong Mười, An trỗi dậy và chúng ra hiệu cho nhau hành động.
Khi L. đi được khoảng 50 mét, Mười và An đuổi theo rồi ôm cô bé hất vào bãi đất trống ven đường. Thiếu nữ vùng dậy cố sức chạy được 10 mét thì lại bị An đuổi kịp, đẩy vào bờ ruộng rồi xé tan nát y phục. Sau đó, hai gã trai đồi bại thay nhau kẻ giữ tay, đứa giở trò thú tính với L., bất chấp việc nạn nhân van xin, kêu khóc thảm thiết. Đáng lên án hơn, lúc đó Ngân chứng kiến sự việc nhưng đã không ngăn cản.
Ngay sáng hôm sau, Nguyễn Văn Mười bị Cơ quan CSĐT Công an huyện Cai Lậy bắt khẩn cấp. Từ lời khai của Mười, công an bắt tiếp An. Về phần Ngân, dù đã bỏ trốn lên TP.Hồ Chí Minh nhưng thanh niên này vẫn không thoát được “ lưới trời”. Sau đó, An và Mười bị truy cứu trách nhiệm hính sự về tội “Hiếp dâm”, còn Ngân bị truy cứu tội “ Không tố giác tội phạm”.
“Yêu râu xanh” trả giá
Mới đây, 3 bị cáo An, Mười, Ngân đã bị đưa ra xét xử trong phiên tòa lưu động mở tại hội trường UBND xã Phú An (huyện Cai Lậy). Hôm đó, người bị hại cũng đến tòa để chứng kiến thời khắc bọn “yêu râu xanh” trả giá. Sau biến cố cuộc đời, nhìn Ng.C.L vẫn trẻ trung, khả ái nhưng khuôn mặt cô bé thật buồn bã, hai hàng lệ chảy dài trên má, đôi mắt lộ vẻ căm hận các bị cáo.
Cả 3 bị cáo đều có trình độ học vấn thấp (học từ lớp 5 đến lớp 9), đều xuất thân trong gia đình nông dân nghèo khổ. Tuy vậy, trước lúc phạm tội, cả ba đều là những chàng trai lương thiện, chăm chỉ lao động. Trong đó, Mười làm bảo vệ cho một trường tiểu học, An làm công nhân, còn Ngân làm ruộng. Thế nên, khi nghe tin 3 thanh niên này dính dáng đến vụ án hiếp dâm, gia đình làng xóm ai nấy đều giật mình vì bất ngờ.
Vị chủ tọa phiên tòa hỏi An và Mười vì sao thực hiện hành vi sai trái như vậy? Hai bị cáo đều trả lời rằng bữa đó do uống nhiều rượu quá nên khi nhìn thấy L. trẻ đẹp, trong đầu các bị cáo chỉ còn có ý nghĩ là phải hiếp dâm cô gái, dù biết làm như vậy là phạm tội.
Vị Hội thẩm nhân dân hỏi bị cáo Ngân vì sao nhìn thấy An và Mười thực hiện hành vi phạm tội mà không ngăn cản, sau đó lại không trình báo cơ quan chức năng, Ngân cãi cùn khiến ai nấy đều lắc đầu ngán ngẩm: “Bị cáo nghĩ chuyện quan hệ tình dục là chuyện bình thường, không có sao cả”.
Được nói lời nói sau cùng, An và Mười tỏ ra ăn năn hối hận, quay xuống xin lỗi người bị hại. Ngoài ra, hai bị cáo còn xin tự nguyện bồi thường cho bị hại 30 triệu đồng.
Về phía bị hại, L. vẫn rất căm hờn những kẻ đã hại đời mình. Cô nghiêm giọng đề nghị Hội đồng xét xử xử lý nghiêm khắc các bị cáo.
Sau khi xem xét toàn bộ các tình tiết của vụ án, Hội đồng xét xử tuyên phạt Trần Quốc An, Nguyễn Văn Mười mỗi bị cáo 9 năm tù giam về tội “Hiếp dâm”, phạt Trần Quang Ngân 1 năm tù giam về tội “Không tố giác tội phạm”.
Các án phạt nghiêm khắc nêu trên đã có tác dụng răn đe, phòng ngừa tội phạm. Mặt khác, vụ án còn là bài học cảnh tỉnh chị em phụ nữ cần phải biết tự bảo vệ mình, không nên đi chơi khuya, uống bia, uống rượu vì như vậy là vô tình tạo điều kiện cho kẻ phạm tội có cơ hội thực hiện ý đồ xấu xa.
Theo PLVN
Kì 2: "Bản án tử hình" oan nghiệt
Có lẽ ông trời đã không nghe thấy lời khẩn cầu của anh. Anh đã không thể gượng đứng dậy khi cái tin sét đánh ấy vọng lại, cả chị và đứa con gái mới gần 4 tuổi đều bị nhiễm H.
Đó là ngày mà đứa con gái bé nhỏ của anh chị quá ốm phải vào nhập viện tại Bệnh viện Nhi Trung ương. Tại đó, các bác sỹ đã làm xét nghiệm cho đứa nhỏ, khi trả kết quả, "bác sỹ đã hỏi tôi xem hai vợ chồng tôi có bị bệnh gì không? Tôi trả lời không. Sau đó bác sỹ lại hỏi bố cháu có nghiện ma túy không? Lúc đó, tôi thực sự bàng hoàng và không nói lên được một lời gì chỉ khóc và xin bác sỹ không cần báo kết quả."
Chị kể rằng, lúc đó "mọi vật quanh tôi như sụp đổ, bao mong ước, bao hi vọng về cái ngày đầu tiên đưa con đến lớp, rồi nhìn thấy con trưởng thành, rồi chúng tôi sẽ cùng nhau định hướng công việc cho con và rất nhiều điều mà vợ chồng tôi mong muốn đứa con gái của tôi lúc trưởng thành... Trước mắt tôi chỉ là chuỗi ngày đen tối và những cái chết, những bản án tử hình sắp sửa ập đến với gia đình của chúng tôi".
Chị bảo, chị không hề giận anh mà chỉ thương cho đứa con gái bé nhỏ, tội nghiệp. "Con gái tôi còn quá nhỏ, nó đâu có tội tình gì, sao phải chịu đau quá lớn này." Và lúc đó "tôi chỉ biết động viên chồng để cho anh bớt đi cảm giác tội lỗi với vợ, với con" nhưng quả thực chị cũng không biết phải làm thế nào.
Tôi và anh cũng tự quyết định cái gì sẽ đến thì phải đến. Chúng tôi chỉ biết động viên nhau và cùng nhau suy nghĩ là gia đình chúng tôi sẽ chẳng ai có thể thoát khỏi cái chết đang chờ đón. Chỉ một điều duy nhất chúng tôi cảm thấy nuối tiếc là cuộc sống hạnh phúc gia đình với chúng tôi quá ngắn ngủi và thương thay cho đứa con thơ phải chịu khổ đau do bố mẹ mạng đến.
Rồi sự nghiệt ngã cũng đã ập đến. Chồng tôi ốm phải nằm điều trị tại nhà, con gái phải nhập viện nhi để theo dõi. Bản thân chị phải điều trị tại Bệnh viện Đống Đa. Cả nhà chị ly tán mỗi người một nơi. Chị bảo "thà chịu những cơn đau về thể xác còn hơn là về tinh thần". Vợ chồng chị và cả đứa con gái bé nhỏ đã không được ở gần bên nhau cho đến lúc rời xa. "Tôi đau đớn vô cùng, tôi cũng không biết phải làm gì, chỉ ước mong có một điều ước để tôi ước gia đình tôi vượt qua được cơn hoạn nạn".
Nhưng sự thật thì không bao giờ như mình mong muốn. Đứa con gái bé bỏng của chị sức đề kháng quá yếu. "Khi điều trị thuốc kháng ARV ( thuốc điều trị chống lại vi rút HIV - pv) được 15 ngày thì con tôi bỏ tôi mà đi", vừa nói chị vừa nức nở. Còn chồng chị thì CD4 còn dưới 50 ( CD4 là số lượng tế bào này trong 1 mm3 máu. Chỉ số CD4 trung bình của một người HIV âm tính thường dao động trong khoảng 500 đến 1200tế bào/mm3 - pv) và bị nhiều vết lở loét, nhiễm trùng hành hạ. Lúc bấy giờ, bản thân chị CD4 cũng chỉ còn có 32 và thật sự "không muốn sống khi đứa con thân yêu của tôi đã bỏ chúng tôi ra đi."
Cả anh và chị không thể khóc được nữa bởi "nỗi đau đớn đã khiến cho chúng tôi suy sụp hoàn toàn", chỉ mong ước "cả gia đình chúng tôi sẽ đoàn tụ nơi suối vàng để cùng xây đắp một mái ấm gia đình hạnh phúc mới."
Khoảng 3 tuần sau khi đứa con thân yêu ra đi thì anh cũng bỏ chị đi "tôi như một người hoàn toàn khác lạ, không khóc, không cười, không lo lắng, không cảm xúc." Chị bảo chị đã hoàn toàn vô vọng và chị chỉ còn biết ngồi chờ đến ngày được "đoàn tụ cùng chồng con".
Theo ANTD
Oan nghiệt: Con trai lái công nông đè chết mẹ Vì muốn tạo công ăn việc làm cho con, bà Đỗ Thị Bông (49 tuổi), trú ở thôn Hòa Đa, xã An Mỹ (huyện Tuy An) mua một chiếc xe công nông để cho con làm ăn. Người con trai chưa biết lái xe nhưng vẫn muốn khẳng định tài năng với mẹ, không may trên đường chở mẹ đi lấy củi do...