Đêm tân hôn vợ ngồi khóc vì nhớ thương tình cũ
Em chán nản chồng em cũng mệt mỏi, cưới nhau mới được 7 tháng, chẳng lẽ chúng em lại quyết định ly hôn?
Nhưng rồi khi em cự tuyệt em nói chú già cả, chú không thể cho em một tương lai như em mong muốn, và chú đã buông tay em. Chú nói rằng em là người con gái bội bạc “ăn cháo đã bát”.
Đêm tân hôn vợ ngồi khóc vì nhớ thương tình cũ.
Bố em qua đời khi em vừa tròn một tuổi. Em sống cùng mẹ và bà ngoại, vì mẹ không có công việc ổn định nên khi em vừa tròn 3 tuổi mẹ để em ở nhà với với bà ngoại và vào Nam làm việc. Những năm tháng tuổi thơ của em cứ thế qua đi trong sự chờ đợi, vô vọng. Cho đến một ngày mẹ gọi điện báo cho em và bà vào Nam dự đám cưới của mẹ và chồng mới. Em đã khóc rất nhiều, em thương bà thương cho em, thương cho hi vọng được sống cùng mẹ bao năm qua bỗng nguội tắt.
Video đang HOT
Cũng kể từ ngày có gia đình mới, có thêm em bé, số tiền mẹ gửi về cho em và bà ngày càng ít đi. Mới lớp 12 em đã phải vừa học, vừa làm thêm để có tiền nuôi bà, lo cho bản thân em ăn học. Vốn cao ráo có hình thức em cũng có nhiều người để ý, trong đó có chú T- hàng xóm cạnh nhà em.
Chú đã ngoài 30 tuổi và làm công tác Đoàn ở xã em, chú nói để ý đến em từ lâu rồi, nhưng chưa có dịp nói chuyện, mở lời. Thấy chú hiền lành, lại có hình thức nên em cũng đem lòng cảm mến. Hiểu hoàn cảnh của em, chú không những hỗ trợ em tiền ăn học mà còn thường xuyên cho bà em tiền ăn trầu.
Thấm thoắt đã đến kỳ thi đại học. Sau bao ngày ôn thi vất vả, em đã bước vào kỳ thi lớn nhất cuộc đời với sự động viên lớn của bà và chú. Khi biết tin em đỗ Đại học chú vừa vui mừng vừa buồn vì sắp phải xa em. Để chú yên tâm hơn, chúng em đã làm lễ ăn hỏi trước khi em nhập học.
Ngày em ra Hà Nội học chú đưa em ra nhập trường và làm giấy tờ cho em vào học, hàng tháng chú gửi tiền hỗ trợ em học hành. Còn mẹ, từ ngày biết em ra Hà Nội, mẹ gửi cho em tháng vài trăm để tiêu thêm, nhưng kinh tế chủ yếu vẫn là chú lo cho em.
Do quá tham vọng mà em đã phụ lòng chú khi phải lòng một bạn trai khác cùng lớp. Bạn ấy gia đình có điều kiện, lại ga lăng, nên không ít lần em cưỡng lại được sự cám dỗ của bạn ấy. Em cũng không phủ nhận mình là kẻ hư hỏng, sống hai lòng. Một mặt em vẫn muốn được chú quan tâm yêu chiều, một mặt em vẫn muốn có người tình trẻ bằng tuổi ga lăng, lại là trai Hà Nội.
Đôi lần chú ra thăm em, em vẫn niềm nở nồng nhiệt. Tuy nhiên, dù yêu nhau đã lâu nhưng em chưa một lần để chú đi quá giới hạn với em.
Dù mới đây, em trót lỡ “nếm trái cấm” với cậu bạn cùng lớp. Em cũng không hiểu vì sao em lại từ chối những lời đề nghị “yêu” từ người đàn ông đã làm lễ ăn hỏi với mình. Thấy em viện lý do là còn đi học, chưa chuẩn bị đủ tâm lý chú lại dỗ dành em. Chú nói chú sẽ đợi em học xong ra trường, chú sẽ cố gắng xin cho em về làm việc gần nhà rồi tính chuyện cưới xin. Những lúc đó, em nhìn chú thật tội nghiệp, em cũng cảm thấy mình có lỗi vô cùng.
Thời gian cứ trôi nhanh, chú ngày càng già đi, và em cảm thấy mình là một đứa con gái ngày càng khốn nạn. Em vẫn nhận tiền chu cấp của chú hàng tháng, em vẫn chịu ơn chú vì mỗi ngày em học ở Hà Nội, chú ở quê vẫn qua lại và chăm sóc bà em chu đáo. Thế nhưng em đã sống thử với bạn trai Hà Nội suốt 1 năm qua. Ngày em ra trường, với lời mời mọc hấp hẫn từ bạn trai cùng lớp. Em nhận lời vào công ty của chú cậu ta làm việc.
Khi em về quê làm Sơ yếu lý lịch, em đã thú nhận với chú tất cả và phũ phàng nói lời chia tay chú. Chú không tin mà vẫn tìm mọi cách níu giữ em lại. Nhưng rồi khi em cứ tuyệt em nói chú già cả, chú không thể cho em một tương lai như em mong muốn, và chú đã buông tay em. Chú nói rằng em là người con gái bội bạc “ăn cháo đã bát”.
Làng xóm biết chuyện họ cũng chửi em, xỉ vả em không ra gì, nào là đứa bội tình, đứa ham giàu,… Còn bà ngoại em đã cạn khô nước mắt vì đứa cháu như em.
Từ giã cuộc sống ở quê nghèo em lột xác thành một thiếu nữ Hà Nội. Không thi cử mà em vào thẳng công ty của chú bạn trai mới làm việc. Chưa đầy một năm sau, đám cưới của chúng em diễn ra tại một nhà hàng sang trọng ở Hà Nội. Nhưng đó cũng là ngày trái tim em vụn vỡ, vì sau khi gọi điện hờn trách em được mấy phút chú bị tai nạn qua đời,…
Đêm tân hôn lẽ ra phải là giây phút ngọt ngào thiêng liêng của cặp đôi mới cưới. Nhưng em đã không kiềm chế được cảm xúc mà thú nhận với anh – chồng em về tất cả mối tình trước đó mà em tìm cách lấp liếm, dấu anh. Chồng em ngồi đầu giường đau khổ thẫn thờ, nhìn em khóc lóc xót thương về người cũ.
Những ngày sau đó, em sống vật vờ như một chiếc bóng, dù chồng em vẫn thương yêu chăm sóc. Em đã cố gắng để quên chú, quên đi những gì vừa xảy đến trong cuộc đời em, nhưng em không thể làm được. Em chán nản chồng em cũng mệt mỏi, dù dã cố gắng mang lại hạnh phúc cho nhau… Cưới nhau mới được 7 tháng, chẳng lẽ chúng em lại quyết định ly hôn?
Theo Phunutoday