Đêm tân hôn, tôi phải mặc váy cô dâu hát ru cho chồng ngủ
Sẽ chẳng có tân nương nào thê thảm như tôi đâu, đêm tân hôn phải mặc váy cô dâu và hát ru cho chồng ngủ.
Mọi người ai cũng khen chúng tôi là một cặp “thanh mai trúc mã”. Công việc đã sớm ổn định nên chúng tôi quyết định kết hôn vào cuối năm. Mọi chuyện sẽ cứ thế mà êm đẹp trôi đi nếu như không có cái ngày định mệnh ấy,…
Ngày chúng tôi đi chụp ảnh cưới, xe bất ngờ gặp t.ai n.ạn. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong viện với cài vết xây xước nhỏ. Tôi hốt hoảng tìm gọi tên anh thì mới biết vì anh dùng thân mình che chở cho tôi nên đầu bị va đ.ập mạnh và đang hôn mê. Tôi như phát điên khi biết tin dữ ấy. Những tháng ngày sau đó, tôi luôn túc trực bên cạnh anh, trò chuyện với anh dù sức khỏe vẫn chưa tốt hơn. Nhưng tôi biết anh đang rất cần tôi lúc này.
Và anh tỉnh lại, bác sĩ nói đó là một kì tích. Niềm vui còn chưa được mở hết thì tôi lại tiếp tục nghe tin sét đ.ánh – anh dù tỉnh lại nhưng trí nhớ sẽ bị ảnh hưởng và thần kinh nhiều lúc sẽ không được tỉnh táo.
Tôi đ.au đ.ớn tưởng như c.hết đi, nhưng cứ nghĩ đến anh, tôi lại không cho phép bản thân mình gục gã. Anh đã hy sinh quá nhiều vì tôi nên mặc dù gia đình hai bên không đồng ý, tôi vẫn quyết lấy anh. Tôi tin tình yêu và sự chăm sóc, quan tâm của tôi sẽ giúp anh hồi phục.
Ngày cưới, anh làm chú rể nhưng lại không được đi đón dâu do cả nhà lo lắng cho bệnh tình của anh. Anh thì lúc tỉnh lúc mê, cứ thấy ồn ào là kêu đau đầu rồi la hét. Phải rất cố gắng, mọi thủ tục trong lễ cưới mới được hoàn thành.
Video đang HOT
Nhưng cơn ác mộng của tôi mới chính thức bắt đầu vào đêm tân hôn ấy…
Đêm tân hôn tôi phải mặc váy cô dâu và hát ru cho chồng ngủ. (Ảnh minh họa)
Bước ra từ phòng tắm, tôi hốt hoảng khi không thấy anh đâu. Vội mặc quần áo chỉnh tề, tôi lo lắng chạy khắp nhà tìm anh. Cả nhà náo loạn, hớt hải đổ ra đường tìm anh. Tôi vừa chạy vừa khóc vừa gọi tên anh. Tôi chỉ lo anh có chuyện. Và rồi cả nhà bắt gặp anh trên con đường tới nhà tôi. Hóa ra anh muốn đi đón dâu, anh muốn đón tôi về làm vợ. Phải rất vất vả, cả nhà mới thuyết phục được anh về nhà. Và đêm đó, tôi phải mặc váy cưới để ru anh ngủ vì anh muốn được nhìn thấy tôi mặc váy cô dâu. Nhìn anh say giấc, nét mặt thoáng chút mệt mỏi, thỉnh thoảng lại giật mình tôi đ.au x.ót vô cùng. Càng thương anh, tôi lại càng tủi thân cho số phận của mình. Sẽ chẳng có tân nương nào thê thảm như tôi đâu, đêm tân hôn tôi phải mặc váy cô dâu và hát ru cho chồng ngủ.
Những tưởng chuyện này sẽ chỉ xảy ra một lần nhưng không ngờ nó thường xuyên tới mức liên tục. Đêm nào anh cũng đòi đi đón dâu nên bất đắc dĩ quá, cả nhà phải khóa cổng, khóa cửa thật chặt từ khi trời vừa sập tối. Sinh hoạt trong nhà cũng náo loạn lên vì anh. Đêm nào tôi cũng không được yên giấc vì phải trông chừng anh. Tôi sợ nếu tôi ngủ say giấc, anh sẽ biến mất.
Công việc của tôi cũng bị ảnh hưởng vì anh luôn theo sát tôi ban ngày. Chỉ cần không thấy tôi là anh sẽ la toáng lên rồi gào khóc. Anh luôn miệng nói anh sợ mất tôi vì anh là kẻ ngốc. Anh càng như vậy, tôi càng đau khổ hơn. Đã có lúc tôi muốn buông tay anh nhưng cứ nhìn thấy ánh mắt lo sợ và đôi bàn ty run rẩy của anh, tôi lại không thể. Bản thân mệt mỏi vì phải chăm sóc anh quá nhiều mà không được nghỉ ngơi nên tôi suy sụp trông thấy.
Tôi lo sợ bản thân sẽ không thể chịu đựng việc này quá lâu. Tôi không biết bao giờ anh mới có thể trở lại như xưa. Vài tháng, vài năm và có thể sẽ là mãi mãi. Thấy tôi vất vả, đau khổ trong khi t.uổi xuân còn quá trẻ nên bố mẹ anh khuyên tôi từ bỏ anh để ông bà chăm sóc cho anh, còn tôi sẽ đi tìm hạnh phúc mới. Nhưng gia đình anh đối xử với tôi quá tốt, hơn thế, anh trở thành như vậy là vì bảo vệ tôi. Tôi làm sao có thể trở thành một kẻ bội bạc như vậy. Tận sâu trong trái tim, tôi vẫn còn thương anh rất nhiều. Nhưng cuộc sống hiện tại khiến tôi quá mệt mỏi. Tôi sợ tôi sắp không còn đủ sức lực và sự kiên nhẫn để chăm sóc cho anh nữa. Giờ tôi phải làm sao đây?
Theo Phununews
Muốn bỏ quách cô vợ lẳng lơ hết chỗ nói ngay đêm tân hôn
Đêm tân hôn, vợ tôi chẳng khác nào một ả gái làng chơi sành sỏi và ham hố. Tôi quá khiếp đảm.
Đã hơn 2 tuần trôi qua kể từ ngày cưới, tôi không muốn động đến người vợ. Tôi nằm riêng một góc. Cái cảm giác trong tôi dành cho người vợ mới cưới mà tôi theo đuổi bao năm qua là một sự ghê tởm. Ngay từ cái đêm tân hôn ấy, tình yêu trong tôi đã vỡ vụn. Tôi không thể nào tin được rằng vợ mình là một người con gái chính chuyên, tốt nết. Cô ấy chẳng khác nào một ả gái làng chơi sành sỏi và ham hố.
Không thể nào nói hết nỗi đ.au đ.ớn của tôi trong những ngày này. Cái cảm giác mình bỏ bao công sức để chinh phục và theo đuổi, có được thành quả hôm nay còn chưa kịp tận hưởng thì như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt. Tôi không chỉ bất ngờ, thất vọng và còn sốc vì con người thật của cô ấy. Và ngay trong đêm ấy, giữa lúc cuộc ân ái nồng nàn nhất, tôi đã nghĩ về việc... l.y h.ôn!
Tôi không phải là một người đàn ông bảo thủ hay gia trưởng. Nếu có tính cách đó thì bao năm qua tôi đã không theo đuổi cô ấy dù biết là cô ấy đã có người yêu. Cô ấy không chỉ yêu một người mà yêu tới vài người nhưng tôi cũng không quá nặng nề. Tôi yêu cô ấy và nghĩ chuyện quá khứ không hề quan trọng. Thời điểm đó, tôi cũng xác định ngay cả việc cô ấy không còn trong trắng cũng là điều bình thường vì dù sao cô ấy cũng đã yêu thật lòng nên khó tránh khỏi chuyện nhẹ dạ cả tin.
Sau vài mối tình, cuối cùng cô ấy nhận lời yêu tôi. Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm mới cưới. Suốt thời gian yêu, cô ấy luôn giữ tìn, tỏ ra đoan trang, đúng mực. Cô ấy còn nói nếu tôi yêu và tôn trọng cô ấy thì không được phép đụng đến người cô ấy mà phải để tớiđêm tân hôn. Tất nhiên là tôi đồng ý với điều đó. Tính tôi không quen bắt ép ai bao giờ, tôi chỉ nói với cô ấy rằng tôi không phải là kẻ chấp nhặt chuyện quá khứ nhưng tuyệt đối không thích sự lừa dối nên cô ấy phải nói thật với tôi. Cô ấy nói vẫn là một cô gái còn trong trắng. Và tôi tin.
Vậy mà đêm tân hôn, nếu nhắm mắt vào tôi sẽ nghĩ mình đang được "phụ vụ" bởi một "nhân viên chuyên nghiệp" chứ không phải là người vợ non nớt, còn "trong trắng" chưa từng biết đến mùi "yêu đương" của mình. Cô ấy chủ động hoàn toàn. Cô ấy cuồng nhiệt tới mức đáng sợ. Mặc dù là đàn ông nhưng tôi còn chưa kịp thể hiện thì cô ấy đã sỗ sàng đòi thử hết kiểu này đến kiểu khác. Và rồi mặc cho tôi ngồi ngây ra vì sốc, cô ấy cứ tự mình làm hết và động tác lại rất chuyên nghiệp.
Cô ấy tỏ ra là một người quá sành sỏi, quá điêu luyện với những "ngón nghề" mà tôi cam đoan những cô gái lần đầu "nếm mùi" không thể nào biết được. Cô ấy không chỉ làm rất thành thạo mà còn bắt tôi "yêu" tới 3 lần ngay trong đêm đầu tiên vợ chồng gần gũi. Tôi biết, thời đại này không phải người phụ nữ nào cũng nằm im thin thít, mặc cho chồng xoay sở đêm tân hôn mới là phụ nữ ngoan. Thời đại bình quyền, phụ nữ hoàn toàn có thể chủ động trong chuyện chăn gối để cho cảm xúc thăng hoa hơn. Nhưng tôi cam đoan, dù có là một cô nàng táo bạo và cố gắng học hỏi qua sách báo đến đâu đi chăng nữa cũng không thể như biểu hiện của vợ tôi trong đêm ấy được.
Cái cảm giác kinh tởm bao trùm khắp suy nghĩ của tôi. Hình ảnh một cô gái ngoan hiền, luôn yêu cầu người yêu giữ gìn cho tới khi cưới và một người vợ "cuồng nhiệt" như con thú hoang trên giường làm tôi có cảm giác đó là hai người hoàn toàn khác nhau. Dù có dùi vào đầu tôi bao nhiêu lời biện minh đi chăng nữa thì tôi cũng không thể tin được rằng vợ tôi là người chưa từng trải. Cô ấy không chỉ "biết" mà còn gần như "nghiện"tình dục. Và những giọt m.áu c.hảy trên tấm ga trải giường đó rất có thể chỉ là "sản phẩm" mua được bằng vài triệu đồng mà tôi.
Kể từ hôm đó đến nay tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi vợ mình và sợ không muốn gần gũi. Còn cô ấy thì không hiểu muốn làm thân hay vì ham muốn quá nhiều không chịu nổi mà đêm nào cũng "đòi hỏi". Tôi không phải kẻ bất lực nhưng toi không có chút hứng thú nào với vợ. Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã chán nản lắm rồi. Liệu tôi có nên l.y h.ôn không? Tôi mới chỉ vừa cưới vợ chưa đầy 2 tuần thôi?
Theo ...quoc@gmail.com/Phununews
Lấy chồng thiệt mệt Thực sự lúc này tôi không biết phải làm sao nữa tôi mệt mỏi vì cuộc sống ở chung với bố mẹ và em chồng. Chúng tôi đi đến hôn nhân sau 2 năm tìm hiểu. Khi yêu anh, tôi cũng tìm hiểu gia đình anh. Thực sự lúc này tôi không biết phải làm sao nữa tôi mệt mỏi vì cuộc sống...