Đêm tân hôn, tôi hoảng loạn khi thấy chồng như ‘người lạ’ trên giường, rồi lặng người…
Anh biết bệnh của mình nên đã cố gắng kiềm chế suốt quãng thời gian yêu nhau. Tôi thì cứ ngỡ anh thuộc tuýp đàn ông cổ điển, đến khi vỡ lẽ, tôi khóc hết không biết bao nhiêu là nước mắt.
ảnh minh họa
Đêm tân hôn, khi quần áo trên người tôi rơi xuống, bàn tay anh đột nhiên mạnh bạo khác thường. Anh ném tôi lên giường, kéo phăng dây nịt đang mang ra trói hai tay tôi lại. Anh như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Trong khi còn hốt hoảng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, anh nhảy xộc lên người tôi, tát nhiều cái vào mặt, vào mông. Anh thậm chí còn thô bạo xộc cả bàn tay vào giữa hai chân khiến tôi hét toáng lên vì quá đau.
Nghe tiếng hét, anh càng điên tiết, anh tát tôi thêm nhiều bạt tay, rồi điên cuồn cắn khắp người tôi như con thú đói. Một bàn tay anh bịt chặt lấy miệng tôi. Anh còn nắm tóc và kéo tôi rơi từ trên giường xuống sàn rồi quan hệ ngay trên nền nhà. Đau và sợ đến mức tôi tưởng mình sẽ chết.
Khi đã thỏa cơn dục tính, anh bật khóc và rúc vào lòng tôi. Anh van lơn, xin lỗi vì đã giấu tôi căn bệnh quái gỡ này. Anh nhận ra mình mắc bệnh từ năm 17 tuổi nhưng không biết phải làm thế nào. Anh nói anh yêu tôi thật lòng nên đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân khi gần gũi tôi. Anh sợ tôi sẽ không lấy anh nếu biết sự thật.
Video đang HOT
Còn tôi, như vừa thoát chết khỏi địa ngục nhưng lại không dám chạy ra khỏi phòng. Tôi sợ cả nhà chồng sẽ nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình. Đêm đó, mặc anh muốn nói, muốn khóc, muốn làm bất cứ điều gì tôi cũng không thể nói nổi dù chỉ một lời. Tôi đã từng nghe nhiều về bạo dâm, nhưng tôi không thể nào ngờ cuộc đời lại ép tôi vào tình thế éo leo, đau đớn như thế này!
Sau khi tỉnh táo, anh tỏ vẻ ăn năn và chăm sóc tôi hết mức. Nhưng tôi không thể nào chấp nhận được khi nỗi đau và nỗi sợ quá lớn. Tôi tìm gặp bác sĩ tâm lý, đó cũng là một người bạn thân nên tôi cảm thấy an tâm hơn. Cô ấy khuyên tôi nên khuyên chồng đi điều trị ở khoa thần kinh.
Tôi xin phép gia đình chồng về ở với mẹ 1 tuần ngay sau khi cưới. Hình như mẹ chồng tôi cũng biết lý do nên bà không hề ngăn cản. Chồng tôi đưa tôi về, ngày nào anh cũng ghé sang thăm và cố gắng trò chuyện với tôi. Như vậy càng làm tôi vừa thương lại vừa sợ. Tôi giấu mẹ lý do, chỉ nói là mẹ chồng thấy tôi khóc nhiều nên khuyên về nhà chơi ít ngày.
Người bạn bác sĩ còn khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ, nếu cảm thấy tình yêu đủ lớn để cùng chồng vượt qua khó khăn bệnh tật thì hãy can đảm đi tiếp. Nhưng nếu tâm lý thật sự không thể đối mặt với chấn động này thì nên dứt khoác để không gây khổ cho cả hai quá lâu.
Nghĩ đi nghĩ lại, tình yêu tôi dành cho anh thật sự rất nhiều, nhưng càng yêu nhiều tôi càng giận anh. Tại sao anh che giấu căn bệnh với tôi? Sao không cho tôi biết từ sớm đề cùng tìm hướng giải quyết. Nếu anh can đảm và thành thật với tôi hơn, đêm tân hôn của tôi đâu bi kịch như vậy? Nếu anh can đảm hơn, có lẽ, tôi cũng đã can đảm hơn.
Theo Webtretho
Thất vọng khi biết bạn trai đã 30 tuổi vẫn còn "son"
Chuyện chăn gối với anh như một đứa trẻ học vỡ lòng và tôi trở thành "giáo viên" bất đắc dĩ...
Tôi và bạn trai quen nhau đã hai năm, đó là trong một lần gặp gỡ với bạn bè. Tôi biết anh có tình cảm với mình nhưng vì thời điểm đó anh chuẩn bị bảo vệ luận văn tiến sĩ nên không có thời gian dành cho chuyện yêu đương.
Hơn nữa, anh thuộc tuýp người khô khan, kém lãng mạn. Quan sát cách anh đối xử với bạn khác giới cũng không khác gì với bạn trai, không chút ga lăng, thiếu ngọt ngào, ân cần. Ngoại hình của anh cũng không có gì nổi bật với chiều cao chưa đến 1m7. Trong khi tôi là cô gái có nhan sắc nổi bật, luôn thu hút rất nhiều đàn ông vây quanh mình. Chính vì thế, tôi cũng không có cảm tình hay ấn tượng đặc biệt nào về anh.
Sau này, khi công việc của anh ổn định và chuyển đến thành phố khác làm việc, lúc đó anh mới bắt đầu quan tâm và có ý theo đuổi tôi. Trước sự kiên nhẫn và thành ý của anh, cuối cùng trái tim tôi cũng yếu mềm.
Khi mới yêu nhau, bố mẹ tôi phản đối vì nghĩ anh không xứng với tôi nhưng bản thân tôi cảm thấy anh hiền lành, tốt tính, mang lại cho tôi cảm giác bình an, thoải mái. Những lúc bên nhau, chúng tôi luôn vui vẻ, hòa hợp, cuộc sống tràn ngập tiếng cười. Tôi luôn tìm cách nói những lời tốt đẹp về anh với bố mẹ và cuối cùng, họ cũng ủng hộ chúng tôi.
Chuyện không có gì phải nghĩ khi tôi phát hiện ra năm nay 30 tuổi, anh vẫn là trai tân đúng nghĩa. Xưa nay anh chỉ biết vùi đầu vào sách vở. Sau khi chia tay mối tình đầu, anh ra nước ngoài học và cũng không yêu ai. Còn tôi đã từng trải qua vài mối tình, kinh nghiệm tình trường chắc chắn hơn anh rất nhiều. Sống ở nước ngoài mấy năm, tư tưởng của tôi cũng tương đối thoái mái. Chính vì thế, sự ngoan đạo của anh khiến tôi cảm thấy có chút lưỡng lự.
Chuyện chăn gối với anh như một đứa trẻ học vỡ lòng và tôi trở thành giáo viên bất đắc dĩ dạy anh từng ly từng tý. Nói ra tôi vừa thấy thất vọng vừa cảm thấy xấu hổ... nhưng sự thật là chưa bao giờ anh giúp tôi thoải mãn. Từ ngày yêu anh, tôi luôn phải tìm cách kiềm chế ham muốn của bản thân.
Trước đây, tôi tìm mọi cách thuyết phục bố mẹ chấp nhận anh thì giờ đây, chính tôi lại là người do dự. Tôi thật sự chưa biết giải quyết chuyện này thế nào. Nếu chỉ cần cuộc sống tinh thần, tôi không có điều gì phải phàn nàn. Nhưng nếu về đời sống tình dục thì tôi luôn phải cố gắng kiềm chế ham muốn của bản thân, âm thầm chịu đựng sự hụt hẫng. Tôi không dám thẳng thắn nói ra vì sợ anh bị tổn thương lòng tự trọng.
Tôi cũng không còn trẻ, giờ không biết nên tiếp tục hay dừng lại mối quan hệ này. Tuy cha mẹ không thúc ép chuyện cưới xin nhưng bản thân luôn khát khao có mái ấm gia đình ổn định. Mấy năm nay vất vả bôn ba ở nước ngoài cũng khiến tôi đủ mỏi mệt nên khi quen nhau, tôi đã xác định anh sẽ là bến đỗ bình an cho cuộc đời mình.
Nhưng nếu ở bên bến đỗ đời mình, tôi vẫn thấy cảm giác bất an thì thật sự rất đáng lo ngại. Nếu tôi vẫn lấy anh và chúng tôi không thể cải thiện chất lượng đời sống tình dục, tôi không thể khống chế và kiểm soát nổi ham muốn của mình... thì tương lai ai biết trước được tôi có vượt rào không?
Tôi rất muốn có một người chồng như anh, toàn tâm toàn ý bên tôi, lo cho gia đình, chia sẻ mọi điều vui buồn của cuộc sống. Nhưng tôi lại sợ bi kịch hôn nhân sẽ xảy ra ngay trong nhà mình và người phạm lỗi lại chính là tôi.
Giờ đây, tôi thật sự không biết phải quyết định thế nào?
Theo PNVN
Hoảng loạn vì vừa chia tay bạn trai nửa tháng phát hiện mang bầu? Em chia tay anh ấy được 15 ngày thì phát hiện mình có thai. Giống như một câu chuyện cười, anh ấy đã có người mới rồi... Ảnh minh hoạ Em muốn bỏ thai đi để khỏi dây dưa với họ và cũng rảnh rang để vun đắp tương lai... Nhưng em lại sợ lương tâm dằn vặt khi chính tay giết con...