Đêm tân hôn, tôi đã làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy!
Sau đêm tân hôn ấy, tôi luôn day dứt, ân hận. Bí mật ấy tôi muốn chôn vùi mãi mãi, vậy mà không ngờ có ngày lại bị lật lên.
Tôi đã kết hôn 9 năm, con trai tròn 8 tuổi. Tôi là kế toán một công ty nhà nước. Còn chồng làm chủ một công ty xây dựng. Gia đình tôi trước giờ vẫn êm ấm, hạnh phúc. Tôi có một người chồng thành đạt, yêu thương vợ con hết mực. Có thể nói, bất cứ ai nhìn vào gia đình tôi đều thấy ghen tị.
Hai vợ chồng đều làm ra tiền, con trai ngoan ngoãn, học giỏi. Phải nói thêm rằng, trước khi kết hôn với chồng, tôi đã trải qua mối tình đầu sâu nặng với một người bạn cùng học phổ thông với cả hai vợ chồng. Chồng tôi biết tất cả và anh chấp nhận tha thứ, vẫn đón nhận tôi, yêu thương tôi vô điều kiện.
Người yêu trước đã phụ bạc tôi để chạy theo người con gái có điều kiện hơn. Ngày ấy, tôi tưởng chừng mình đau khổ, không sống nổi nhưng rất may có Tuấn, chồng hiện tại của tôi, động viên, chia sẻ, luôn bên cạnh tôi. Sau 1 năm kiên trì bên cạnh, chăm lo, quan tâm thì tôi cũng động lòng với anh. Chúng tôi tổ chức đám cưới trong niềm vui và hy vọng.
Trong đám cưới của chúng tôi thì Nam, người yêu cũ của tôi, cũng đến dự. Vợ chồng tôi vẫn vui vẻ chào đón vì như chồng tôi nói: ‘Mọi chuyện đã là quá khứ. Nam vẫn là bạn học của chúng mình’.
Đám cưới đã xong, chồng tôi mải mê chúc tụng với bạn bè nên say mềm, không biết trời đất là gì. Phải nhờ bạn bè dìu về phòng. Và người dìu chồng tôi về không ai khác chính là Nam.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Thực lòng dù bị Nam phụ tình nhưng khi ấy tôi vẫn còn yêu anh ta rất nhiều. Sau khi đưa chồng tôi về phòng ngủ, Nam nói muốn gặp riêng tôi một lúc để xin lỗi trước khi tôi trở thành vợ Tuấn mãi mãi. Lúc đó, do cảm xúc dâng trào, lại thêm chút say say của men rượu nên tôi đồng ý gặp riêng Nam.
Chẳng ngờ, sau khi thêm mắm dặm muối giãi bày mọi chuyện, Nam chủ động vuốt ve tôi. Còn tôi thì tin rằng Nam có nỗi khổ tâm, đã yếu mềm ngả vào vòng tay anh ta. Chính trong đêm tân hôn của đời mình, tôi lại phản bội chồng và làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy.
Hai tháng sau tôi phát hiện mình có thai. Chồng tôi rất vui mừng, còn tôi thì hoang mang không biết đứa con đó là của chồng mình hay của Nam. Những ngày tôi mang thai và sau này, khi con tôi lên 8 tuổi, chồng tôi luôn yêu thương hai mẹ con tôi hết mực. Tôi cũng không gặp lại Nam sau đêm tân hôn ấy nhưng trong lòng tôi thì luôn day dứt, ân hận về những gì mình đã làm.
Mới gần đây tôi mới biết, chồng tôi và Nam vẫn qua lại, là đối tác làm ăn của nhau. Mọi chuyện có lẽ tôi sẽ chôn dấu trong lòng nếu như không có chuyện tày đình xảy ra. Con trai tôi bị tai nạn trên đường đi học thêm về. Cháu được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, mất máu nhiều. Nhưng cháu thuộc nhóm máu hiếm mà bệnh viện không còn đủ, buộc lòng phải lấy máu người nhà. Tôi và chồng cùng mấy người em bên chồng vào xét nghiệm nhưng không ai có chung nhóm máu với con trai tôi.
Trời đất như sụp đổ, mọi người chạy đi khắp nơi tìm người cho máu, liên hệ với các bệnh viện khác. Nếu không có đủ máu để phẫu thuật chắc con trai tôi sẽ không qua nổi. Trong cơn hoảng loạn của mình, tôi chợt nhớ đến Nam, tôi gọi điện cho anh đến xét nghiệm trong sự ngỡ ngàng của chồng. Nam nghe thông tin tôi nói qua điện thoại nên cũng lờ mờ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nam vào làm xét nghiệm và quả thực nhóm máu của anh phù hợp. Cô ý tá mang kết quả ra và vui mừng reo lên: ‘Đây rồi, may quá bác sĩ ơi. Bố cháu về kịp, có máu rồi’.
Chồng tôi nghe mồn một những lời nói của cô y tá, nhìn tôi trân trân với khuôn mặt thất thần. Anh cười chua chát, ngồi sụp xuống ghế, tuyệt vọng. Suốt mấy tiếng con trai làm phẫu thuật, anh không nói, cũng không nhìn tôi lấy một lần. Ngày hôm sau, khi con trai được chuyển qua phòng hồi sức thì anh nói sẽ đi công tác một thời gian.
Một tuần vừa rồi, anh vẫn gọi điện hỏi thăm sức khỏe của con qua bác sĩ điều trị, tuyệt nhiên không hỏi tôi một lời. Tôi ngầm hiểu anh đã biết sự việc nhưng tôi không đủ dũng cảm để gọi điện cho anh thú nhận mọi chuyện. Liệu chồng tôi có tha thứ cho tôi không? Tôi đã định mang theo bí mật đó mãi mãi nhưng giờ mọi chuyện đã lộ. Tôi sợ phải đối mặt với chồng mình, với Nam và hơn tất cả là đối mặt với con trai tôi. Liệu cháu có thể vượt qua và chấp nhận cú sốc này không? Xin mọi người hãy giúp đỡ và cho tôi lời khuyên?
Theo Tinngan
Yêu nhau nhưng tôi luôn là người sợ mất anh
Lý trí khiến anh làm đúng nghĩa vụ của người yêu, chăm lo cho tôi, không phản bội tôi nhưng trái tim anh nguội ngắt lâu rồi.
ảnh minh họa
Tôi và anh quen biết từ lúc anh và người yêu cũ còn bên nhau rất hạnh phúc. Tôi là đàn em khóa dưới và đồng hương với anh trong trường đại học, mối quan hệ chỉ dừng lại ở mức xã giao. Lúc đầu, tôi chưa biết anh đã có người yêu nên rất có cảm tình sau vài sự kiện nhỏ. Khoảng một năm sau tôi và anh có dịp đi ăn cùng nhau, khi ấy mới biết anh đã có người yêu và anh yêu chị rất nhiều. Qua vài câu nói anh vô tình đề cập đến chị đủ để tôi hiểu tình cảm của anh sâu nặng đến thế nào, tôi giữ kín tình cảm trong lòng và cũng quên nó đi. Suốt hai năm sau đó tôi và anh chưa nói chuyện trở lại nhưng tôi thường xuyên theo dõi anh trên Facebook như một thói quen, thỉnh thoảng like hoặc comment một vài status hay hình ảnh như những người bạn bình thường.
Anh hơn tôi 4 tuổi, sau khi tốt nghiệp anh ở lại thành phố làm việc, một năm sau đó quyết định về quê vì ở đó có công việc phù hợp hơn, có thể chăm lo tốt cho gia đình. Chính vì quyết định này của anh mà anh và chị rạn nứt bởi lúc đó chị không thể về quê với anh được, hai người quyết định chia tay vì không có tương lai. Thời điểm này anh vô cùng buồn và khá suy sụp. Sau đó vì tình cờ mà anh đọc một bài viết tôi post khá khuya, có lẽ vì thấy thú vị nên anh đã vào comment (lần đầu tiên anh comment ở Facebook tôi trong 3 năm).
Lúc ấy tôi đánh liều quyết định inbox nói chuyện với anh. Sau đó cả hai phát hiện khá hợp nhau về quan điểm sống, cách nhìn nhận và đánh giá vấn đề .... Vì lúc trước tôi đã có sẵn tình cảm với anh nên khi biết anh đã chia tay chị, tình cảm trong tôi càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không hiểu sao, hôm đó trời xui đất khiến thế nào, tôi lại tỏ tình với anh, thật bất ngờ anh đồng ý. Chúng tôi hẹn gặp mặt nhau vào kỳ nghỉ để xác định mối quan hệ chính thức, không ngờ chỉ một ngày sau gia đình anh có việc không may xảy ra. Tôi vội vàng bỏ hết, chạy về bên anh. Thật ra tôi chẳng giúp được gì, làm anh thêm phiền phức nhưng có lẽ tình cảm của tôi làm cho anh cảm động nên anh mới quyết định gắn bó lâu dài với tôi.
Anh và người yêu cũ cùng tuổi, chị và anh học ở hai thành phố cách nhau hơn 1000km, anh mất gần 3 năm để theo đuổi chị và từng ấy thời gian để yêu chị. Anh là một chàng trai tuyệt vời, tốt bụng. Tôi biết lúc anh yêu chị có bao nhiêu phần lãng mạn, làm bao nhiêu việc điên rồ. Những lần chị giận anh, anh đau khổ buồn phiền và suy sụp thế nào tôi đều biết. Dù xa xôi cách trở như thế nhưng anh luôn cố gắng thu xếp đi thăm chị bất cứ khi nào có thể, luôn bao dung, nhường nhịn mọi điều, chẳng bao giờ giận trách gì chị cả. Tất nhiên chị cũng là một cô gái giỏi giang và tốt bụng, xứng đáng với tình cảm anh dành cho.
Sau khi chị tốt nghiệp có nguyện vọng xây dựng sự nghiệp ở thành phố này, nơi anh và tôi học tập, nhưng khi đó anh lại quyết định trở về quê. Nếu chị theo anh về thì phải bỏ đi mất cơ hội thăng tiến và phát triển nên lúc đó chị không đồng ý về cùng anh, dẫn tới rạn nứt. Thật ra vì anh học một trường top đầu cả nước nên cho dù có về quê thì vẫn có một công việc tốt với mức thu nhập khá, đủ lo cho cuộc sống gia đình đầy đủ.
Chị đã tốt nghiệp thạc sĩ nên vẫn có cơ hội làm việc tốt ở quê (nói thêm quê chúng tôi là một thành phố biển xinh đẹp và thanh bình). Cuối cùng chị vẫn chọn buông tay anh. Đến lúc chị suy nghĩ lại, chọn quay về quê làm việc thì mới biết tin anh vừa mới nhận lời yêu tôi. Anh và chị chia tay nhau khi tình cảm còn vô cùng sâu đậm, chỉ vì khoảng cách và vì anh không nỡ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của chị nên mới rời xa nhau trong nuối tiếc. Còn tôi và anh đến với nhau như một cơ duyên, anh là người có trách nhiệm với lời nói của mình nên quyết định gắn bó với tôi.
Anh là một chàng trai vô cùng giỏi giang và tốt bụng, rất có trách nhiệm với bản thân, gia đình và xã hội. Từ lúc bắt đầu mối quan hệ với tôi, anh giúp đỡ rất nhiều trong học tập cũng như cuộc sống. Anh nghiêm túc và chung thủy nên dù yêu xa và bên cạnh anh có nhiều người có ý, công khai thể hiện tình cảm anh cũng phớt lờ hết. Ngay cả chị giờ sống ngay cạnh anh cũng không bao giờ liên lạc để tôi có thể yên tâm. Tuy nhiên tôi không cảm nhận được tình yêu nơi anh. Những lúc anh làm gì có lỗi khiến tôi buồn hay giận anh đều trách tôi không chịu hiểu, tôi quá đáng, anh có làm gì sai mà tôi lại giận. Vì quá yêu anh nên tôi quên luôn nguyên nhân anh làm tôi giận mà quay sang xin lỗi tỉ tê.
Từ khi yêu, lúc nào cũng là tôi sợ mất anh, luôn là người nhường nhịn, sợ lỡ giận dỗi làm anh phải suy nghĩ rồi sơ suất trong công việc thì sao, sợ giận anh làm anh không ăn uống ngon miệng. Cứ như vậy làm tôi chẳng bao giờ dám giận dỗi dù anh làm tổn thương tôi hay có lỗi như thế nào. Anh hờ hững và chẳng thèm quan tâm tới cảm xúc khi tôi vui buồn, mệt mỏi. Tôi muốn sao thì vậy, anh không hạnh phúc hay ghen tuông dù tôi có làm gì. Tôi mà giận ngắt máy trước thì anh tắt luôn điện thoại, làm tôi lo lắng cuống cuồng không thở được, mất ngủ suốt. Tôi cảm thấy lý trí khiến anh làm đúng nghĩa vụ của người yêu, chăm lo cho tôi, không phản bội tôi nhưng trái tim anh nguội ngắt từ lâu rồi. Anh cứ lạnh nhạt vậy khiến tôi đau khổ lắm.
Trong lòng tôi rất phân vân, liệu tôi có nên tiếp tục ở bên anh hay không? Có nên giải thoát để anh có thể tìm về tình yêu đích thực của mình? Với tính trách nhiệm cố hữu của anh, tôi không chủ động rời bỏ thì có lẽ cả đời anh ở bên tôi như kiểu vậy, một con người hoàn hảo nhưng hờ hững. Tôi yêu anh vô cùng, có thể làm mọi chuyện vì anh, từ bỏ ước mơ bay xa để ở bên chăm sóc anh nhưng tôi không muốn anh ở cạnh mình mà không hạnh phúc thế này. Tôi phải làm gì đây? Ích kỷ giữ anh lại hay buông tay cho cả hai một cơ hội mới? Anh bảo yêu tôi, sẽ cùng tôi kết hôn nhưng sao anh chẳng thể dành cho tôi sự quan tâm và tình cảm như anh từng dành cho chị. Lòng tôi giờ rối bời, xin mọi người cho lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Tôi phải cắn răng đỡ người tình của chồng đi đẻ Chồng tôi đi công tác thường xuyên, vậy nên thời gian cô người tình có bầu, không ai khác, ngoài tôi tới chăm nom, săn sóc cô ta chờ đến ngày sinh đẻ Phận đàn bà, chẳng gì khổ hơn là chồng không chung thủy. Vậy mà tôi, hơn 1 năm qua lao tâm khổ tứ chăm lo cho bồ nhí của chồng....