Đêm tân hôn nhớ đời ở… bụi tre
Nhà vệ sinh của nhà Vinh vẫn còn mang đậm phong vị hương đồng gió nội. Tức là nó được đặt ở nơi thiên nhiên hữu tình: Bụi tre.
Linh được lũ bạn mệnh danh là người phụ nữ dũng cảm nhất Vịnh bắc bộ khi quyết tâm yêu và lấy Vinh – chàng trai quê chính hiệu, trong khi Linh là tiểu thư thành phố.
Tình yêu của Linh và Vinh bị gia đình Linh phản đồi kịch liệt, họ không muốn con gái họ phải chịu khổ. Nhưng Linh cá tính mạnh mẽ, một khi đã quyết làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản. Bố mẹ Linh cũng đành ngậm ngùi chấp nhận. Hơn nữa, sau khi kết hôn, vợ chồng Linh sẽ vẫn sống trên thành phố vì công việc của cả hai đều ở trên này nên bố mẹ Linh cũng yên tâm phần nào.
Linh là cô gái ưa khám phá, thích những thứ mới lạ nên lần đầu về quê Vinh, thứ gì với Linh cũng lạ lẫm. Linh hào hứng lắm, không như mấy cô gái khác không thích về quê, Linh luôn chân luôn tay với mọi thứ. Người nhà Vinh ai cũng quý mến tính cách hồn hậu của Linh. Mọi thứ ở nhà Vinh, cái gì cũng tốt, trừ cái nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh có vẻ đã trở thành câu chuyện, đề tài muôn thuở của những vùng quê. Nhà vệ sinh của nhà Vinh vẫn còn mang đậm phong vị hương đồng gió nội. Tức là nó được đặt ở nơi thiên nhiên hữu tình: Bụi tre.
Linh được lũ bạn mệnh danh là người phụ nữ dũng cảm nhất Vịnh bắc bộ. (Ảnh minh họa)
Linh đã ngỏ ý với Vinh, nhắc bố mẹ xây lại nhà vệ sinh trong nhà hoặc ít ra cũng phải có một cái nhà vệ sinh cho đàng hoàng, tử tế. Vì ít ra cũng đã xây được cái nhà to đẹp gần như nhất làng thế kia rồi cơ mà. Vinh gật gù, ra ý tâm đắc lắm với lời Linh nói. Linh cứ chắc mẩm điều mình mong muốn sẽ trơ thành sự thật. Cho tới tận hôm kết hôn.
Mải làm cô dâu xinh đẹp, rạng rỡ nên hôm đó Linh đã gần như nhịn đi vệ sinh để hoàn tất mọi thủ tục. Mà nhịn một chút cũng có sao , cả ngày Linh có được gì bỏ bụng đâu cơ chứ. Ai cũng muốn chụp ảnh cùng, rồi thủ tục, nghi lễ. Ở quê mọi người tổ chức hôn lễ rườm rà hơn trên thành phố rất nhiều. Mãi tới chập choạng tối, Linh mới cởi được chiếc váy cô dâu ra khỏi người mình. Khắp người ê ẩm. Bố mẹ chồng Linh cũng biết ý nên sau khi khách khứa, họ hàng ra về hết, ông bà đã giục Linh đi nghỉ sớm vì vất vả cả ngày rồi. Nhưng Linh vào được phòng cũng gần 10 giờ tối rồi. Đúng lúc này thì cái bụng bắt đầu biểu tình. Linh luống cuống chạy quanh nhà tìm cái nhà vệ sinh. Vinh thì hồn nhiên trả lời:
Video đang HOT
- Bụi tre ấy! Bố mẹ bận rộn với việc cưới xin nên kế hoạch xây nhà vệ sinh bị hoãn lại. Em chịu khó ra ngoài ấy đi.
Lại là bụi tre – cái thiên đường thần thánh ấy sao cứ đeo bám Linh mãi không buông vậy. (Ảnh minh họa)
Lại là bụi tre – cái thiên đường thần thánh ấy sao cứ đeo bám Linh mãi không buông vậy. Nhưng bây giờ có không muốn, Linh cũng không có quyền được lựa chọn. Nhìn Vinh với ánh mắt đầy oán hận, Linh hậm hực lao nhanh ra ngoài. Trời tối đen như mực, mọi nhà xung quanh đều đã tắt đèn say giấc từ lâu. Cầm đèn pin, Linh rón rén từng bước đến “thiên đường”. Tiếng muỗi vo ve, tiếng côn trùng kêu rả rích tạo nên một giàn nhạc giao hưởng đồng quê kì diệu. Linh nghe mà bao nhiêu da gà, da vịt cứ đua nhau nổi hết cả lên. Cuối cùng thì Linh cũng giải quyết xong nhu cầu cấp bách. Lúc đi ra thì không gặp họa nhưng lúc đi vào thì…Rầm…
Linh vấp phải cục đá, ngã lăn ra đất. Đau điếng, Linh kêu không nổi. Mà bây giờ có kêu thì xấu hổ lắm. Linh không nhấc nổi người dậy. Đen đủi cho Linh quá, điện thoại không mang theo chứ nếu không Linh đã gọi điện cho Vinh ra chịu khổ cùng Linh rồi.
Lại nói về Vinh, đợi mãi không thấy Linh vào, Vinh lo lắng nên cầm đèn đi tìm. Dưới ánh trăng mờ ảo, Vinh thấy có cái bóng cứ nhấp nha nhấp nhổm dưới nền đất. Hốt hoảng, Vinh chạy nhanh đến.
Vinh đỡ Linh dậy mà Linh đ.ấm Vinh thùm thụp vì ấm ức. Sau một ngày khá mệt mỏi, Vinh cũng gần như đuối sức nên phải loay hoay mãi, Vinh mới đỡ được Linh vào nhà. Lúc này thì cũng quá nửa đêm rồi. Cả hai mệt rã rời nên mạnh ai người ấy ngủ, chẳng còn thiết tha gì hơn nữa. Vinh và Linh đã có một đêm tân hôn nhớ đời tại bụi tre như thế đấy. Tuy có chút nuối tiếc nhưng đó cũng là một kỉ niệm đẹp đáng được trân trọng, giữ gìn phải không?
Theo Một Thế Giới
Sau cú phốt nhớ đời ở nhà bạn trai, tôi phải hầu hạ bố anh chuyện tế nhị mỗi ngày
Giờ đây làm những việc tế nhị kia với bố Đức mỗi ngày, Hiền không còn sợ và ngượng nữa. Cú phốt để đời hôm đó là sợ điều bắt ép Hiền phải làm chuyện này cho bố Đức.
Yêu nhau từ hồi đại học đến giờ cũng được 4 năm rồi. Đức nghĩ cũng đã đến lúc đưa Hiền về ra mắt bố mẹ mình. Nếu như được sự đồng thuận của cả nhà thì không có gì thay đổi anh sẽ xin cưới Hiền vào giữa năm nay.
Theo chân bạn trai về quê ra mắt mọi người, Hiền lo lắng và hơi sợ hãi không biết bố mẹ Đức có dễ tính không? Hiền nghe mấy bà chị kể chuyện mẹ chồng - nàng dâu mà xanh lè mắt sợ. Cô vốn dĩ được nuông chiều từ bé, cái khoản hậu đậu thì không ai bằng rồi, liệu về nhà Đức bố mẹ anh ấy có chê bai cấm cản gì không?
Hiền lo là lo vậy, nhưng cô vẫn hí hửng về nhà Đức lắm. 4 năm yêu nhau Đức chẳng chịu đưa cô về nhà mình chơi, đến giờ xác định cưới rồi anh mới chịu. Hôm về nhà Đức Hiền ăn mặc như một học sinh, Đức nhìn thấy bộ dạng của Hiền cũng phải ngỡ ngàng.
Liệu về nhà Đức bố mẹ anh ấy có chê bai cấm cản gì không? (ảnh minh họa)
Vừa đặt chân xuống xe vào nhà Đức, Hiền choáng với vườn trái cây trĩu quả nhà anh. Nhà Đức không khá giả là mấy, nhưng bố mẹ Đức khá thân thiện và cởi mở. Ông bà đon đả mời Hiền vào nhà và giúp cô cất đồ, đến gần trưa Đức đi ra ngoài mua ít đồ, Hiền ở nhà lại thèm ăn quả ổi trên cây. Cô hí hửng chạy ra vườn cầm cây gỗ thật to đ.ập quả ổi trên cao rơi xuống. Chẳng hiểu Hiền đ.ập kiểu gì mà lại trúng người bố Đức ở gần đó khiến ông ngất lịm và chảy rất nhiều m.áu.
Hoảng loạn trước cảnh đó Hiền hét ầm lên, mẹ Đức chạy ra thấy chồng như vậy hốt hoảng gọi xe cấp cứu vào viện. Vào viện cấp cứu xong, bác sĩ nói bố Đức bị va đ.ập mạnh lên vẫn hôn mê chưa biết khi nào tỉnh lại. Nghe tin đó mẹ Đức ngất luôn, Hiền luống cuống sợ hãi vô cùng còn Đức thì bực dọc ra mặt.
Từ hôm đấy trở đi ngày nào Hiền cũng vào viện chăm bố Đức, mẹ Đức thì già yếu lại cộng thêm bệnh xương khớp nên khó đi lại vào viện lại tổ sinh bệnh thêm. Một mình Hiền chăm bố chồng tương lai như để tạ tội với ông, thỉnh thoảng Đức qua nhưng lại vội đi vì công việc.
Cứ thế mọi chuyện tế nhị như thay đồ hay giúp bố Đức đi vệ sinh đều do một tay Hiền đảm đương hết. Lúc ban đầu cô ngại đỏ mặt vì làm chuyện tế nhị này, khi đấy chính là bố chồng tương lai của mình. Định thuê người vào chăm ông nhưng nghĩ lại thôi. Mấy hôm sau bố Đức tỉnh lại, cả nhà chưa kịp mừng vui thì biết ông không nhận ra ai cả. Vậy là bố Đức đã mất trí nhớ. Nỗi buồn lại nhân nỗi buồn.
Giờ đây Hiền chỉ biết lặng lẽ giúp mẹ Đức chăm sóc ông mỗi ngày và làm những việc tế nhị kia (ảnh minh họa)
Cứ thế mọi chuyện tế nhị như thay đồ hay giúp bố Đức đi vệ sinh đều do một tay Hiền đảm đương hết. Lúc ban đầu cô ngại đỏ mặt vì làm chuyện tế nhị này, khi đấy chính là bố chồng tương lai của mình. Định thuê người vào chăm ông nhưng nghĩ lại thôi. Mấy hôm sau bố Đức tỉnh lại, cả nhà chưa kịp mừng vui thì biết ông không nhận ra ai cả. Vậy là bố Đức đã mất trí nhớ. Nỗi buồn lại nhân nỗi buồn.
Nhìn vẻ mặt u sầu của mẹ con Đức mà Hiền giận mình bao nhiêu. Cả hai đều không trách phạt cô điều gì, nhưng Hiền luôn cảm thấy sự im lặng của họ là cách trừng phạt kinh khủng nhất mà cô phải chịu đựng. Giờ đây Hiền chỉ biết lặng lẽ giúp mẹ Đức chăm sóc ông mỗi ngày và làm những việc tế nhị kia.
Mỗi ngày chạm mặt Đức là cô lại thấy giận mình bao nhiêu. Tại tính hậu đậu của cô mà gia đình Đức buồn thương thế này. Có lẽ cô phải dùng cả cuộc đời này chăm sóc cho gia đình Đức để tạ tội và trả nợ ân tình.
Chưa bao giờ cô nghĩ cú phốt để đời ở nhà bạn trai, lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng thế này. Giờ đây làm những việc tế nhị kia với bố Đức mỗi ngày, Hiền không còn sợ và ngượng nữa. Nhìn thấy ông nằm trên giường bệnh, mẹ con Đức gầy đi mỗi ngày Hiền lại tự trách bản thân mình.
Theo Một Thế Giới
Đòi quay lại khi thấy tôi giàu sang, tôi đã cho chồng cũ vố đau nhớ đời Ngày tôi nuốt nước mắt bế con đi giữa đêm, tôi đã tự dặn lòng không bao giờ để mình phải khổ thêm nữa. Người đã từng đầu ấp tay gối với tôi 3 năm trời, ngày ấy đã xem tôi như của bỏ đi không thèm nhặt lại. Ngày tôi nuốt nước mắt bế con đi giữa đêm, tôi đã tự dặn...