Đêm tân hôn mẹ chồng sang phòng đòi giữ hết vàng cưới, tôi trách bà rồi sáng hôm sau nói lời cảm ơn
Dù không muốn nhưng sau đó vợ chồng tôi đành phải đưa hết tiền và vàng cưới cho mẹ chồng.
Tôi và Huy yêu nhau 3 năm mới tiến tới hôn nhân, vì nhà anh ở thành phố nơi tôi đang làm việc nên tôi thường xuyên ghé qua chơi. Bố mẹ anh đều đã về hưu, không chỉ hiền lành mà còn là người thấu tình đạt lý, tư tưởng tân tiến lắm. Hơn nữa bố mẹ Huy còn rất yêu thương tôi, luôn bênh vực con dâu tương lai trước mặt con trai nên mỗi lần sang đây tôi đều thấy rất thoải mái.
Thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi, tôi còn đưa mẹ Huy đi uống cà phê, mua sắm, tình cảm vô cùng thắm thiết. Thậm chí đôi khi đi dạo phố, có người còn nhận nhầm chúng tôi là mẹ con ruột khiến tôi không khỏi bật cười. Cho nên tôi hoàn toàn không lo lắng gì khi cưới Huy, thậm chí cảm thấy có phần may mắn khi được làm con dâu của mẹ.
Tôi tin rằng mẹ chồng nàng dâu sẽ không có mâu thuẫn gì mà tình cảm mẹ con sẽ ngày càng gắn kết khi sống chung dưới một mái nhà. Nhưng không ngờ, tôi và mẹ chồng lại xảy ra xích mích ngay ngày đầu tiên qua cửa.
Hôm đó đám cưới diễn ra vô cùng suôn sẻ. Đêm tân hôn hai vợ chồng ngồi trong phòng đếm tiền mừng cưới và số vàng hai bên ngoại cho cho, tổng cộng được 4 cây vàng. Chồng muốn giữ hết vàng và số tiền mừng cưới để khi nào có nhiều tiền sẽ mang đi đầu tư kinh doanh, nhưng tôi không chịu. Tôi muốn mình là “tay hòm chìa khóa” trong nhà, khi nào chồng cần thì tôi sẽ đưa.
Khi vợ chồng tôi đang tranh cãi việc ai sẽ giữ tiền và vàng cưới thì mẹ chồng vào đòi lấy hết để trả nợ. (Ảnh minh họa)
Hai vợ chồng đang cãi qua cãi lại trong phòng thì mẹ chồng liền gõ cửa đi vào, yêu cầu vợ chồng tôi đưa hết vàng và tiền mừng cưới cho bà trả nợ.
- Bố mẹ tuy có lương hưu nhưng mấy năm nay ốm đau nên tiền tiết kiệm đổ vào thuốc men hết rồi. Tiền mua vàng trao cho hai đứa là bố mẹ đi vay nặng lãi đấy, còn tiền cỗ rạp tốn mấy trăm triệu nữa. Nên bây giờ hai đứa hãy đưa vàng cưới, tiền mừng cưới cho bố mẹ để trả nợ. Chứ không trả sớm, mẹ sợ lãi mẹ đẻ lãi con rồi bán nhà đi mà trả nợ mất.
Hai vợ chồng nghe mẹ nói mà ngây ngốc cả người, tôi và anh lập tức phản đối. Trước khi cưới, tôi từng nghe nhiều người kêu than chuyện mẹ chồng đòi lấy hết vàng cưới, không ngờ tôi cũng có ngày lâm vào cảnh này. Chồng tôi phân bua:
Video đang HOT
- Sao mẹ lại đi vay nặng lãi như thế? Số vàng mẹ đã trao trước mặt họ hàng hai bên, bố mẹ được mát mặt rồi bây giờ đòi lại. Tiền mừng cưới của bạn bè bố mẹ, họ hàng chúng con đã đưa hết cho bố mẹ rồi, chỉ giữ lại phong bì của bạn bè chúng con, chẳng nhẽ với số đó vẫn không đủ cho mẹ trả nợ à?
- Không đủ, vẫn còn thiếu nhiều lắm. Mẹ mua vàng cho các con khi giá vàng đang lên cao, giờ giá xuống thấp quá nên bán ra bị lỗ, mà chưa kể khoản tiền lãi nữa.
Dù không muốn nhưng sau đó vợ chồng tôi đành phải đưa hết tiền và vàng cưới cho mẹ chồng. (Ảnh minh họa)
Dù không muốn nhưng sau đó vợ chồng tôi đành phải đưa hết tiền và vàng cưới cho mẹ chồng. Bây giờ bố mẹ già rồi, mỗi tháng chỉ có một khoản tiền lương hưu ít ỏi thì đến bao giờ mới trả hết nợ. Làm con cái chúng tôi cần có trách nhiệm trả nợ giúp bố mẹ.
Thế nhưng ngay sáng hôm sau, khi chồng vừa đi làm (công ty tôi vào làm muộn hơn nên thường đi sau chồng), mẹ chồng đã gọi tôi vào phòng bà và đưa lại toàn bộ tiền và vàng cưới khiến tôi ngơ ngác. Mẹ ôn tồn nói:
- Thằng Huy tính tình bốc đồng, thích làm ăn lớn nhưng đầu óc không biết tính toán lại hay cả thèm chóng chán. Mẹ sợ nó ôm tiền đi đầu tư rồi lại mất trắng nên hôm qua mới phải viện cái cớ đó để đòi giữ vàng cưới của các con.
Còn giao cho con giữ, mẹ yên tâm. Con hãy cất số tiền đó làm quỹ riêng để dùng khi có việc cấp bách, có quỹ riêng con cũng thoải mái hơn khi lo cho bố mẹ con ở quê, không cần thông qua chồng. Bố mẹ còn có lương hưu chứ ông bà thông gia chỉ có mỗi con, làm gì có cái gì mà trông vào đâu. Mà con tuyệt đối đừng cho chồng con biết nhé, không nó lại làm lớn chuyện lên.
Lời nói của mẹ chồng khiến tôi xúc động tới bật khóc, tôi không ngờ bà lại tâm lý đến như vậy. Thế mà tối qua tôi còn thầm trách móc bà nữa chứ, hóa ra là tôi đã hiểu lầm mẹ chồng mất rồi. Tôi ôm mẹ chồng nói lời cảm ơn, trong lòng tự nhủ sau này phải đối xử thật tốt với bố mẹ chồng.
Đêm tân hôn mẹ chồng gặp con dâu ra yêu cầu cổ hủ, bị từ chối thẳng thừng
"Khi Giang cảm thấy cuộc sống mới tràn trề hy vọng đang sắp bắt đầu thì mẹ chồng vào gặp cô đúng đêm tân hôn...".
Giang và Chung đã hẹn hò được 4 năm nên quyết định tiến tới hôn nhân. Chung là con trai duy nhất trong gia đình, cũng là "niềm tự hào" lớn nhất của cha mẹ và dòng họ.
Khi hẹn hò, Chung nói với Giang rằng bố mẹ anh có phần gia trưởng. Giang không mấy bận tâm, cô hiểu một số suy nghĩ của thế hệ cũ và cảm thấy rằng cha mẹ của Chung có thể chỉ là yêu con trai hơn con dâu, điều đó cũng không có gì phải lạ.
Cha mẹ của Giang khá hài lòng với Chung, nhưng cha mẹ của Chung lại không hài lòng với Giang. Lần đầu ra mắt, mẹ Chung đã chê Giang "quá gầy, khó cho sinh nở". Giang cảm thấy ớn lạnh khi nghe điều này, nhưng Chung đã kịp thời ngăn mẹ anh lại và bảo Giang đừng bận tâm. Giang cố gắng đặt câu chuyện đó xuống vì tin vào tình yêu với người mình đã chọn.
Mẹ của Chung vẫn chê con dâu tương lai nhiều điều, như không đủ cao, sẽ thế nào nếu cháu trai của bà sau này lại lùn như mẹ, hay mẹ gầy quá thế này nuôi con dễ bị suy dinh dưỡng. Giang nghe rất khó chịu, muốn phản bác mấy lần nhưng đều cố gắng nhịn. Chung luôn tìm cách an ủi vợ, nói mẹ mình như vậy chẳng qua vì bà nóng lòng mong có cháu bế mà thôi.
Hai người chọn ngày lành tháng tốt để đăng ký kết hôn rồi lên kế hoạch làm đám cưới. Chuyện sính lễ mẹ Chung cũng khiến Giang buồn lòng nhưng vì thực sự yêu Chung nên cô đều bỏ qua, không bàn cãi về tiền dẫn cưới và lễ hỏi.
Nhưng điều khiến Giang rất mệt mỏi là từ khi xong đăng ký kết hôn, mẹ chồng nói nhiều hơn đến chuyện sinh con trai, càng ngày càng thẳng thắn. Có lúc bà còn tuyên bố thẳng, nhiệm vụ của con dâu sau khi kết hôn là sinh con trai cho nhà chồng. Giang thỉnh thoảng không thể chịu đựng được và sẽ nói vài lời với mẹ chồng, nhưng hầu hết thời gian, cô chọn cách phớt lờ, vì Chung.
Cho tới ngày cưới, trái tim của Giang cuối cùng cũng nhẹ nhõm, vì vợ chồng cô đã thống nhất với nhau rằng họ sẽ ra ở riêng ngay. Khi Giang cảm thấy cuộc sống mới tràn trề hy vọng đang sắp bắt đầu thì mẹ chồng vào gặp cô đúng đêm tân hôn.
Bà bảo: "Con ạ, trước đây mẹ có nói gì con cũng không hiểu, nhưng bây giờ mẹ nói thẳng nhé. Sau khi cưới, nhiệm vụ của con là sinh con trai, sinh được thì dễ bề ăn nói với nhà chồng, không sinh được thì đừng mong nhận tiền hồi môn".
Giang nóng bừng mặt trước sự thẳng thắn của mẹ chồng. Người cô run lên không hiểu ở thời đại nào rồi mà mẹ chồng còn cổ hủ và nặng nề chuyện phải có cháu trai như vậy. Vì bà đã không nể nang mà nói thẳng, nên Giang nghĩ mình cũng không thể lờ đi như thường ngày.
Cô nhẹ nhàng đáp lời mẹ chồng: "Mẹ, nhà mình có phải dòng dõi vua chúa gì đâu mà nhất định phải có con trai. Thời này, có con trai hay con gái gì cũng đáng quý".
Mẹ chồng liền quát: "Mày vô lý quá con ạ! Không đẻ được con trai là có lỗi với nhà chồng đấy, còn dám ăn nói lung tung như thế à!".
Giang mất bình tĩnh trả lời: "Mẹ đừng lo chuyện vợ chồng con sẽ sinh trai hay gái nữa. Trai hay gái gì cũng là con của chúng con và con sẽ yêu thương nó. Mẹ muốn phải là trai thì mẹ tự đẻ đi".
Hai người gay gắt đến mức Chung nghe tiếng phải chạy vào kéo mẹ ra. Biết được lý do, Chung bảo mẹ: "Mẹ đừng nhắc lại chuyện này thêm, nếu không, sau khi ra ở riêng, vợ chồng con không về nhà này nữa".
Nhìn vẻ mặt tức giận của con trai, bà mẹ nhất thời cảm thấy đau lòng. Nhưng Chung không thỏa hiệp. Thay vào đó, anh bảo vệ vợ và bày tỏ quan điểm rõ ràng về chuyện sinh con.
Khi Giang có thai, Chung liên tục nói trong suốt thai kỳ rằng dù là con trai hay gái cũng sẽ đều yêu thương chúng như nhau và không cho phép ông bà can thiệp.
Gặp phải mẹ chồng như nhà Giang - Chung trong thời đại này có lẽ đã là chuyện hiếm nhưng thực tế vẫn còn tồn tại trong một số gia đình mang nặng tư tưởng phong kiến cổ hủ, nhất nhất phải có cháu trai vì những lý do/ lợi ích rất khó cảm nhận được như "nối dõi tông đường", "một mụn con trai cũng là có, mười đứa con gái cũng như không".
Những tư tưởng này cho rằng con gái là con người ta, con trai mới là con mình, thuộc về dòng họ mình và những đứa con trai đó sẽ phụng dưỡng cha mẹ, hương khói cho ông bà tổ tiên, bất chấp một thực tế rằng nhiều nhà coi trọng con trai lại khốn khổ vì con trai, có khi chỉ được nhờ vào con gái.
Tình yêu của chúng ta dành cho các con không nên và không thể chỉ vì giới tính. Đứa trẻ nào sinh ra cũng cần được yêu thương, chăm sóc như nhau, và bảo bọc bằng yêu thương sẽ tạo ra những đứa trẻ hạnh phúc, những đứa con có hiếu với cha mẹ sau này.
Đã đến lúc cần xóa bỏ triệt để tư tưởng cổ hủ trọng nam khinh nữ, là nguyên nhân gây mất cân bằng giới tính, gây bất công cho phụ nữ và trẻ em gái trong xã hội. Sự xuất hiện của mỗi đứa trẻ là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho một gia đình. Bọn trẻ không thể quyết định giới tính của mình, bởi vậy người lớn cũng đừng quyết định dành tình cảm của mình cho bọn trẻ chỉ dựa trên giới tính của chúng.
Đêm tân hôn mẹ chồng gõ cửa đưa cho một món đồ, tôi xách hành lý về luôn nhà đẻ Quang bảo tôi ra mở cửa, chắc chỉ có mẹ chồng thôi. Quả nhiên là bà, tôi tự hỏi đêm tân hôn của các con, lẽ nào mẹ chồng có chuyện gì không thể đợi đến hôm sau rồi nói? Tôi và Quang đến với nhau khi cả hai đều từng có một cuộc hôn nhân cũ. Đã trải qua đổ vỡ, hai...