Đêm tân hôn mẹ chồng ngỏ ý giữ vàng cưới, tôi đưa ra lý do này khiến bà ‘chịu thua’ luôn
Tốn bao công sức tôi mới tán tỉnh được Minh và có một đám cưới hoành tráng với anh. Vậy nhưng hành động của mẹ chồng trong đêm tân hôn là điều mà tôi không ngờ tới.
Tôi là cô gái tỉnh lẻ lên thành phố học tập rồi ở lại làm việc luôn. Tôi đã tự nhủ với bản thân rằng nhất định phải bám trụ lại thành phố để có cuộc sống tốt hơn, chỉ khi tôi có điều kiện kinh tế tốt thì mới hỗ trợ được bố mẹ và các em ở quê.
Bố tôi bị tai biến mấy năm nay, giờ chỉ nằm một chỗ, mẹ gồng gánh nuôi 3 chị em tôi ăn học với gánh hàng xáo. Có những lần về thăm bố mẹ, nhìn mâm cơm mẹ bưng dưới bếp lên rồi quay sang nhìn hai đứa em đen nhẻm, gầy nhẳng mà tôi không cầm được nước mắt. Từ đó, tôi lại càng quyết tâm phải ở lại thành phố và lấy được người chồng có điều kiện.
Thế rồi, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ngắm được Minh là chàng trai Hà Nội gốc, lại là con một trong gia đình khá giả. Nếu cưới được Minh làm chồng thì tôi nghiễm nhiên trở thành dâu nhà giàu và chẳng cần phải sống những ngày ở trọ nay chỗ này, mai chỗ kia nữa.
Tôi đã lên kế hoạch để tán tỉnh Minh, từng bước có được lòng tin và thiện cảm của anh. Sau đó, thấy Minh đã đổ rạp thì tôi nảy ra ý định có bầu với anh.
Video đang HOT
Ngày dẫn Minh về ra mắt, bố mẹ tôi khóc cạn nước mắt vì thấy con rể tương lai sống trong gia đình có điều kiện nên sợ sau này tôi sẽ thiệt thòi, sẽ khổ vì bị nhà chồng khinh nghèo. Tuy nhiên, thấy tôi cương quyết đòi cưới Minh, bố mẹ tôi cũng đành gật đầu.
Mẹ Minh kinh doanh các mặt hàng nhập khẩu. Cả khu phố ai cũng phải công nhận bà tháo vát, giỏi giang. Trong mắt Minh và bố, không có mẹ là cả nhà… đi đứt.
Khi tôi ra mắt nhà Minh, nhìn bà bận rộn luôn tay luôn chân, tôi cũng muốn phụ nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu nên cứ lúng ta lúng túng. Thế là bà lập tức chỉ đạo vanh vách tôi vào bếp nấu ăn trong lúc bà đang dở việc quầy hàng. Tôi bước vào với đống nồi niêu xoong chảo mà chẳng nén nổi tiếng thở dài.
Vậy mà cuối cùng tôi vẫn kết hôn với Minh, có một đám cưới hoành tráng hơn cả trong tưởng tượng của tôi.
Trong ngày cưới mẹ tôi vừa căn dặn tôi ít điều vừa đeo cho tôi chiếc kiềng vàng. Tất cả chỗ vàng đó là số tiền tiết kiệm cuối cùng bố mẹ cho tôi. Trong khi đó nhà chồng cũng trao cho tôi số vàng không ít.
Đám cưới xong xuôi, hai vợ chồng tôi rục rịch chuẩn bị đồ dùng để hôm sau đi trăng mật ngay. Thấy thế, ngay tối tân hôn mẹ chồng đã vào phòng tôi và bảo có chuyện muốn nói.
Tôi đoán với tính chi ly của mẹ chồng thì còn chuyện gì ngoài chuyện đòi giữ số vàng cưới của tôi. Thế nên khi bà mới hỏi tới số vàng cưới thì tôi đã vờ nói với bà về kế hoạch kinh doanh sắp tới của mình, tôi còn bảo rằng khi nào mở hàng kinh doanh sẽ mượn bà thêm một số tiền để làm vốn. Nghe tới đây, mẹ chồng tôi ậm ừ rồi đi về phòng.
Từ đó, tôi không thấy mẹ chồng hỏi gì về của hồi môn hay vàng cưới nữa. Bà cũng không hỏi về kế hoạch kinh doanh của tôi mà mặc kệ cho hai vợ chồng tôi tính toán. Tôi nghĩ rằng tiền vàng cứ phải tự mình giữ để khi có việc cần dùng là có ngay, chứ nhất quyết không đưa cho mẹ chồng giữ hộ.
Đêm tân hôn, tôi phải nhường chồng cho người đàn bà khác mà không dám ghen
Vậy là vợ chồng tôi mất đêm tân hôn, đó là một ngày thật nhiều cảm xúc, ngột ngạt đến khó tả.
Từng là bạn Đại học với nhau, thậm chí trước đây chúng tôi rất ghét nhau, vậy mà sau khi ra trường tôi và Long lại bén duyên, yêu nhau đến cả hai còn ngỡ ngàng. Hai đứa trái tính cách nhưng lại yêu được nhau. Tôi thì trầm tính, nhẹ nhàng, còn Long thì hoạt ngôn, nhanh nhẹn, ga lăng. Có lẽ chúng tôi là sự bù trừ cho nhau nên mới hấp dẫn đối phương đến vậy.
Cả tôi với Long đều là người ở quê ra thành phố học và làm việc. Gia đình hai bên đều trung bình, không khá giả lắm nên cả hai phải cố gắng rất nhiều. Vì điều này mà mãi đến năm 30 tuổi, khi sự nghiệp ổn định hai đứa mới kết hôn. Gia đình hai bên không phản đối gì, mọi người đều tác thành hôn lễ cho chúng tôi.
Nhưng riêng nhà Long tôi có phần hơi e ngại, bố Long khó tính, mặc lúc nào cũng nặng nề, ông chẳng hợp với ai trong nhà mà hay gắt gỏng, thậm chí Long và bố thi thoảng lại cãi vã. Anh nói tôi cố chịu vài bữa, cưới xong hai vợ chồng lên thành phố ở không va chạm sẽ đỡ hơn, anh không hợp bố, chẳng thể ở chung được. Biết vậy nên tôi đều nín nhịn tất cả.
Nhà Long ở dưới quê hơi chật, cưới về chúng tôi được bố mẹ dọn cho căn phòng nhỏ trên tầng 2 để sinh hoạt. Nhà anh có 2 chị gái đi lấy chồng rồi nên cũng đỡ. Chị chồng em dâu ít va chạm sẽ tốt hơn, chứ tôi sợ phải ở chung với nhiều người phức tạp lắm.
Mong chờ bao lâu, hôn lễ của chúng tôi cũng tới. Nhà Long làm cỗ linh đình những gần 100 mâm nên chiều cưới xong, tôi được một phen dọn nhà mệt nghỉ. Mẹ Long thì hiền lắm, mẹ nhẹ nhàng, ân cần bảo ban và rất yêu thương tôi. Đây có lẽ là người duy nhất cho tôi cảm giác là người thân, thoải mái chia sẻ khi ở nhà chồng. Thế nhưng gương mặt mẹ đượm buồn, nhiều tâm sự. Mẹ rất sợ bố, chẳng bao giờ dám nhìn thẳng vào bố nói chuyện cả.
Vất vả cả ngày cưới cũng đến lúc vợ chồng tôi được nghỉ ngơi, đêm tân hôn chúng tôi chỉ muốn đi ngủ cho lại sức. Vậy mà vừa lim dim ngủ được một lát, tiếng đồ đạc loảng xoảng, tiếng bố chồng khiến vợ chồng tôi giật mình tỉnh giấc. Hình như bố lớn tiếng với ai đó, ông chắc lại say rượu rồi nóng tính chăng? Xuống dưới nhà uống nước, tôi khựng người khi thấy mẹ chồng ngồi ngoài sân khóc. Chồng tôi biết chuyện, tức giận định vào đôi co với bố nhưng mẹ van xin anh đừng làm thế. Hoá ra vừa nãy bố mắng chửi mẹ, đuổi mẹ ra khỏi nhà.
Mẹ xin lỗi chúng tôi vì để chúng tôi chứng kiến cảnh không hay, bà tâm sự rằng đã quen với việc này, đợi bố nguôi giận vài hôm là lại bình thường. Nhìn mẹ, tôi vừa thương vừa thấy lo lắng khi gia đình nhà chồng thật bất ổn. Thương mẹ, tôi bảo bà lên phòng chúng tôi nghỉ ngơi qua đêm, đêm hôm mẹ có tuổi rồi ở ngoài này một mình không ổn. Thuyết phục mãi mẹ mới chịu. Vậy là vợ chồng tôi mất đêm tân hôn, một ngày thật nhiều cảm xúc, ngột ngạt đến khó tả.
Cả đêm, mẹ cứ khóc, còn chồng thì thuyết phục mẹ lên thành phố ở với vợ chồng tôi, rời xa bố cho đỡ khổ. Ông nghiện rượu, cục tính, không thương vợ nên chồng không yên tâm để mẹ ở đây. Mẹ ậm ừ không nói gì, còn tôi chỉ biết thở dài nhiều tâm tư. Tôi sợ chồng sau này sẽ giống bố, làm khổ vợ con thì thế nào, rồi mẹ chồng lên sống cùng nữa. Tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi phải làm gì đây?
(Xin giấu tên)
Sau đêm nay tôi sẽ nói chuyện cùng anh trên tòa Tôi nghĩ về chuyện rời xa anh từ rất lâu rồi, tiếc rằng con tôi còn quá nhỏ, tiếc rằng con không được sống trong gia đình trọn vẹn... Hai giờ sáng, anh mở cửa vào nhà sau cuộc nhậu say rã rời. Dưới phòng khách, tôi nghe loáng thoáng lời cằn nhằn. Là tiếng mẹ chồng tôi đang mắng con trai, nhưng...