Đêm tân hôn lật chăn lên nhìn chồng tôi mới biết vì sao mình được ‘bán’ với giá cao
Đêm tân hôn chồng ôm lấy tôi rồi thủ thỉ xin lỗi vợ nhiều khi tôi còn đang ngơ ngác lật tấm chăn lên nhìn chồng tôi mới hiểu được nỗi đau đớn đó.
Tôi là cô gái xuất thân trong cái gia cảnh nghèo khó. Bố mẹ cố gắng tần tảo nuôi ăn học đàng hoàng như người ta. Nhưng học hết cấp 3 tôi xin nghỉ đi làm công nhân để đỡ đần bố mẹ nuôi các em thì tôi gặp anh, chàng trai bây giờ là chồng tôi.
Anh là giám đốc bộ phận khu công nghiệp tôi làm, ngày đầu gặp anh, tôi cứ nghĩ anh cũng là công nhân trong cái khu xí nghiệp này. Vì anh ăn mặc đơn giản, bình thường, lại còn rất cẩn thận và cùng làm việc với mọi người. Mãi sau tôi mới biết hóa ra anh là giám đốc.
Tôi nói chuyện với anh một vài lần và rất quý mến con người anh. Làm việc được ở đó gần 1 năm thì anh ngỏ lời thích tôi. Thật sự với tôi mà nói thì điều đó giống như một giấc mơ vậy. Một người đàn ông đẹp trai, tài giỏi, thành đạt như vậy ngỏ lời trước một cô công nhân khiến tôi cảm động lắm. Nhưng xét phần mình không có gì ngoài cái gương mặt cũng được xem như ưa nhìn hơn người ta thì tôi chẳng có phần nào xứng với anh cả.
Video đang HOT
Dù bị tôi từ chối nhưng anh vẫn quyết tâm theo đuổi đến tận nửa năm sau ngỏ lời lại. Đến lúc này tôi cảm nhận được sự chân thành của anh chứ không như những chàng trai khác nên tôi cũng gật đầu đồng ý yêu anh dù tôi lo sợ nhiều thứ lắm, đặc biệt là gia đình anh.
Nhưng khi về nhà ra mắt tôi, gia đình anh lại rất quý mến tôi khiến tôi cảm thấy mình thật sự đã rất may mắn. Bố mẹ anh giục anh cưới tôi, vì anh cũng không còn trẻ, còn tôi thì tuổi đời còn trẻ, nhưng hoàn cảnh khó khăn cũng cần một chỗ dựa. Anh hỏi cưới tôi cũng đồng ý sau thời gian yêu nhau hơn 1 năm.
Về nhà hỏi bố mẹ cưới, bố mẹ tôi cũng cười gật đầu đồng ý, sau đó không hiểu lúc bố mẹ anh nói chuyện gì mà bố mẹ tôi trầm ngâm. Một lúc rồi họ cũng cười với cái giá lên đến 200 triệu mà bố mẹ anh sẽ đưa cho bố mẹ tôi để lo cho cuộc sống. Với gia đình nghèo như nhà tôi thì đến vài triệu còn chẳng bao giờ có trong nhà nữa là 200 triệu. Bố mẹ tôi mừng rơi nước mắt. Nhưng nghĩ sao tôi vẫn buồn vì số tiền đó. Tôi có cảm giác như mình chẳng khác gì đang được bán đi vậy.
Tôi phải làm sao? Nên làm gì với sự lừa dối của anh, mặc dù tôi yêu anh và tin tưởng anh đến vậy.(Ảnh minh họa)
Dẫu sau thì chỉ sau 1 tháng tôi cũng lên xe hoa, ngày cưới tôi vui vẻ hạnh phúc, bố mẹ thi thoảng có nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Còn chồng thì yêu chiều tôi hết mực, bố mẹ chồng cũng quan tâm tôi nhiều.
Đến đêm tân hôn, tôi vừa tắm ra với chiếc váy anh mua. Anh ngắm nhìn tôi hài lòng rồi nằm đó. Anh ôm tôi vào lòng rồi thủ thỉ rằng:
- Anh xin lỗi em.
Khi tôi vẫn ngơ ngác anh ôm tôi vào lòng, vờ vai vững chãi ấy cho tôi niềm tin tôi không chọn lầm người cho đến khi tôi lật chăn lên. Tôi choáng nặng khi thấy “cậu nhỏ” của anh gần như không có chút phản ứng nào.
- Anh không thể làm cho em điều một người đàn ông làm được, nhưng anh sẽ dùng mọi cách để giúp em thỏa mãn….
Nước mắt tôi nhòe đi, tôi thật sự không hiểu nổi, hóa ra cái giá tôi phải trả với 200 triệu và cả tình yêu của tôi đó là đổi lại sẽ chung sống với một người đàn ông bên dưới chỉ dùng để làm cảnh chứ không thể sử dụng được.
Rồi không biết cuộc sống hôn nhân của tôi sẽ ra sao khi tôi chẳng thể trở thành một người đàn bà bởi chồng mình mà bởi những công cụ hỗ trợ khác. Rồi sau này liệu tôi có thể có con hay không với người chồng bất lực. Tôi phải làm sao? Nên làm gì với sự lừa dối của anh, mặc dù tôi yêu anh và tin tưởng anh đến vậy.
Theo Phunununews