Đêm tân hôn của tôi kéo dài suốt cả 3 tiếng đồng hồ
Đêm tân hôn của vợ chồng tôi kéo dài 3 tiếng đồng hồ thật sôi nổi và hoành tráng. Đến nỗi ba mẹ tôi không ngủ được vì tưởng chuột kêu “chít chít”. Sáng ngày hôm sau, ba nhìn tôi mỉm cười vì cứ tưởng tôi mới cưới vợ nên “sung”.
Đêm tân hôn của vợ chồng tôi kéo dài 3 tiếng đồng hồ thật sôi nổi và hoành tráng. Đến nỗi ba mẹ tôi không ngủ được vì tưởng chuột kêu “chít chít”.
Tôi năm nay 30 tuổi, vợ tôi lớn hơn tôi 2 tuổi nhưng cô ấy còn khá trẻ so với tôi. Chúng tôi yêu nhau 10 năm và cưới nhau được 4 năm. Vợ chồng cũng có với nhau 1 bé trai.
Từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi vốn thích cưa gái lớn tuổi hơn mình. Bởi vì ham muốn tình dục của tôi cực kỳ cao. Một ngày tôi “hoạt động” tệ nhất là 2 lần, mà lần nào cũng “chất lượng” và liên tục như thế trong suốt thời sinh viên.
Vì vậy, tôi đã trải qua hơn chục đời người yêu, người nào cũng lớn hơn tôi ít nhất 2 tuổi. Vì sao tôi lại có nhiều mối tình như vậy? Vì tôi có ham muốn cao quá nên các em ấy không thể chiều chuộng nổi tôi trong “chuyện ấy” nên đòi chia tay.
Dĩ nhiên là khi yêu, em nào cũng “lỗ nặng” dưới tay tôi. Trang sử tình yêu của tôi xem ra khá phong phú vì có quá nhiều mối tình thời học sinh và sinh viên.
Còn vợ tôi bây giờ cũng là người yêu của tôi trước đây. Tôi học lớp 10, em lớp 12. Vì ngay từ khi quen em, tôi ngầm chọn em để tính chuyện lâu dài, nên suốt thời gian quen nhau tôi không động đến cô ấy dù chỉ cọng tóc.
Video đang HOT
Khi biết tin chúng tôi chuẩn bị cưới nhau, ba mẹ và gia đình nội ngoại của tôi phản đối quyết liệt. Nhưng tôi đã quyết thì cũng không ai dám “liệt” với tôi. Bởi tôi là con út trong gia đình mà lại giỏi giang nữa chứ.
Cuối cùng chúng tôi cũng cưới nhau. Đêm tân hôn của vợ chồng tôi kéo dài 3 tiếng đồng hồ thật sôi nổi và hoành tráng. Đến nỗi ba mẹ tôi không ngủ được vì tưởng chuột kêu “chít chít”. Sáng ngày hôm sau, ba nhìn tôi mỉm cười vì cứ tưởng tôi mới cưới vợ nên “sung”.
Vợ chồng chúng tôi sống với nhau khá hạnh phúc. Và khi vợ tôi mang bầu, chúng tôi lại càng hạnh phúc hơn. Rồi, đùng một cái sau khi sinh em bé, vợ tôi “tắt ngủm” không còn ham muốn yêu nữa. Trong khi tôi thì càng ngày càng “sung” dữ dội. Vợ không “chiều” chồng được, nên tôi đành tìm đến những mối tình cũ, những cô người tình xưa còn lưu luyến tôi.
Rồi vợ tôi phát hiện làm rùm beng lên, dọn đồ về nhà mẹ ruột ở. Cưới vợ gần nhà cũng khổ, cứ hễ gây gổ là cô ấy dọn đồ về nhà mẹ đẻ làm tôi phải một phen năn nỉ quỳ gối đi từ cổng ngõ vào trong phòng dưới sự chứng kiến của gia đình bên vợ và bà con lối xóm. Cuối cùng, cô ấy cũng chịu tha lỗi cho tôi. Tôi bị một phen vô cùng mắc cỡ. Từ đó về sau tôi chả dám làm vợ giận thêm một lần nào nữa.
6 tháng sau khi vợ chồng hòa hợp lại, tôi lại “tắt ngủm”, ham muốn của tôi giảm dần. Trong khi vợ thì “sung sức” đến nỗi tôi không thể tưởng tượng được. Cô ấy đòi hỏi tôi bất kể giờ giấc ngày hay đêm, trong phòng hay ngoài bếp. Cứ hễ đi làm về là phải làm một “ván”. Tối ngủ, khuya 2-3 giờ, rạng sáng, ăn sáng xong chuẩn bị đi làm… tất cả đều làm một “ván”.
Tôi bảo mệt, hoặc trong khi “lâm trận” mà lơ đãng không tập trung thì cô ấy khóc lóc nói tôi có bồ bịch không yêu vợ nữa… rồi đủ thứ chuyện. Thế là tôi phải cắn răng chịu đựng mà chiều vợ không dám cãi. Nếu không, tôi lại có nguy cơ phải về nhà vợ quỳ gối năn nỉ thêm một lần nữa.
Vợ đòi hỏi tôi bất kể giờ giấc ngày hay đêm, trong phòng hay ngoài bếp. Cứ hễ đi làm về là phải làm một “ván”. Tối ngủ, khuya 2-3 giờ, rạng sáng, ăn sáng xong chuẩn bị đi làm… tất cả đều làm một “ván”.
Sức khoẻ của tôi ngày càng giảm dần, tôi ngày càng tiều tuỵ và yếu dần đi. Còn vợ thì cứ hừng hực. Có lúc tôi phải ngủ gục ngay tại phòng làm việc của mình vì mệt mỏi. Tôi làm việc không còn chất lượng và sáng tạo nữa, không còn đứng bàn hội nghị nói năng hoạt bát chỉ đạo này nọ nữa. Thậm chí là tôi không biết gì để mà phát biểu nữa, đầu óc nó nghĩ vẩn vơ đủ thứ chuyện.
Rồi ứng cử viên cho cái ghế phó chủ tịch huyện dành cho tôi trước đó giờ cũng phải chuyển qua người khác. Tôi thì bị chuyển công tác về làm giám đốc một ngân hàng nhỏ gần nhà.
Về công việc, giấc mộng làm “lớn” của tôi coi như chấm dứt. Về gia đình, tình trạng này cứ kéo dài thêm 2 năm nữa chắc tôi chết mất. Tôi ân hận với quãng thời trai trẻ của mình rồi. Tôi biết là tôi đáng đời nữa. Nhưng có ai biết thuốc gì cho vợ tôi uống cho cô ấy cũng “tắt ngủm” ít phần để tôi sống yên với không. Tôi hứa sẽ hậu tạ thật hậu hĩnh.
Theo VNE
Người yêu em còn tốt hơn Kim Tan
Phẩm chất của người đàn ông tôi yêu còn tốt hơn anh chàng Kim Tan bội phần.
Một buổi tối thứ bẩy như thường lệ, anh hẹn tôi ở một quán cà phê quen thuộc. Đang nói chuyện vui vẻ, anh bỗng hỏi tôi: "Các cô gái đều thích anh chàng Kim Tan, em có thích anh giống như thế không?". Mặc dù rất mê anh chàng si tình, lãng mạn trong phim "Những người thừa kế" nhưng tôi vẫn khéo léo trả lời: "Không! Em chả thích tẹo nào. Em chỉ thích cái anh hiền lành, mộc mạc, giàu tình cảm ngồi ngay trước mặt em thôi". Anh mỉm cười mãn nguyện, ôm tôi vào lòng và tự cao: "Em đúng là có con mắt nhìn người".
Chẳng hiểu từ bao giờ tôi đã yêu chàng trai hiền lành nhưng lại có vẻ ngoài vô cùng lạnh lùng như anh. Anh thích tôi từ những năm đầu đại học nhưng anh chẳng dám thổ lộ. Anh lạnh lùng, kín đáo, chỉ biết ngày ngày vác sách lên thư viện học bài, gặp tôi mà hai tai ửng đỏ, lắp bắp không thành lời. Thế mà chỉ chưa đầy một năm, chàng trai rụt rè, nhút nhát ngày nào đã nói lời tỏ tình với tôi trước mặt bao người.
Anh không phải là một người khéo ăn nói, anh luôn che giấu cảm xúc của mình trong lòng, không muốn chia sẻ với ai nhưng khi yêu tôi, anh không giấu diếm tôi bất cứ điều gì. Chỉ có điều, anh thường khiến tôi buồn lòng vì anh rất ít khi đưa tôi đi chơi, ít bày tỏ cảm xúc, anh chỉ yêu tôi theo cách riêng của mình.
Anh không nắm tay tôi đi dưới trời mưa lãng mạn, không có những điều bất ngờ để gây sự chú ý với tôi. Anh nhẹ nhàng, bình dị như chính con người anh. Thế nhưng, anh luôn dành cho tôi những cử chỉ, quan tâm, chăm sóc ân cần.
Dẫu anh không lãng mạn như trong phim ảnh nhưng anh luôn dành cho tôi những cử chỉ yêu thương chân thành (Ảnh minh họa)
Anh yêu tôi, là khi tôi bị ốm, anh ngồi chăm tôi suốt đêm trong phòng trọ, anh thay khăn liên tục để giúp tôi chóng vượt qua cơn ốm sốt mê man. Sáng ra, tôi thấy anh ngủ gục trên ghế, đôi mắt quầng đen vì thức trắng đêm chăm sóc tôi. Anh nấu cháo động viên tôi gắng ăn để mau lấy lại sức khỏe. Anh mượn vở bạn bè chép bài giúp tôi.
Anh yêu tôi, là khi tôi đi thực tập, đối diện với những áp lực công việc, anh luôn kề bên lắng nghe tôi phàn nàn cả đêm, lo cho tôi gầy yếu và hao mòn vì công việc. Anh là bờ vai vững chắc để tôi tựa vào mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, ý chí lung lay. Nếu không có anh, tôi không biết mình sẽ phải vượt qua những khó khăn trong cuộc sống này như thế nào. Chỉ biết rằng, với tôi, anh là số một, là người đàn ông duy nhất trên thế gian này mà tôi có thể tự tin dựa vào.
Tôi thấy mình thật có lỗi khi anh làm bao nhiêu việc thầm lặng như vậy để tôi có thể yên tâm công tác vậy mà lúc nào tôi cũng bắt anh phải lãng mạn, so bì anh với người này, người kia. Tôi xấu tính, tôi vô tâm, tôi luôn muốn anh được hoàn hảo nhưng thực sự bản thân tôi chưa bao giờ hoàn hảo trong mắt anh. Thế nhưng, anh chẳng bao giờ so sánh tôi với cô gái này, cô gái khác, anh chỉ âm thầm bên cạnh tôi, là bờ vai vững chắc cho tôi dựa vào và là người đàn ông để tôi có thể tin tưởng, gửi gắm suốt cuộc đời này!
Tôi nhận ra một điều khi mình so sánh người yêu chưa được mặt này, chưa được mặt kia, tốt nhất là nên nhìn lại bản thân mình. Bởi chính bản thân chúng ta đôi khi vô tình đã làm cho "một nửa" của mình bị tổn thương chỉ vì những nhận xét vô tư, không suy nghĩ. Hãy luôn để anh ấy được đẹp trong mắt bạn và trong mắt mọi người bởi khi anh ấy hạnh phúc cũng có nghĩa là bạn đã tự mang lại hạnh phúc cho chính mình.
Theo VNE
Hỡi các nàng dâu, hãy bớt tai quái đi! Đừng vội vàng kết tội tất cả những bà mẹ chồng trên thế gian này, oan cho chúng tôi lắm! Nghe các bạn than thân trách phận, kể xấu mẹ chồng mà tôi cũng cảm thấy xót lòng nhưng hãy thử hỏi chính bản thân mình và tham khảo ý kiến của những người xung quanh xem tại sao sự tình lại như...