Đêm tân hôn, chồng tôi muốn tôi giả làm bạn gái cũ
Tôi là một người phụ nữ khá hiếu thắng, chỉ cần là thứ tôi thích thì sẽ nghị mọi cách để có được nó. Trong tình yêu, tôi cũng luôn giữ quan điểm này. Lần đầu tiên quen bạn trai, tôi cảm thấy anh chính là mẫu người mà tôi thích nhất, thế là nhiều năm nay, tôi luôn giữ chặt lấy anh ấy.
Trong lòng tôi biết rõ một điều, anh chần chừ không muốn kết hôn với tôi, là vì anh không thể quên được bạn gái cũ. Hồi học Đại học, anh yêu một cô gái học ngành Mỹ thuật ba năm liền, kết quả cô gái kia tốt nghiệp xong lại làm người tình của một đại gia nào đó. Chồng tôi là người rất si tình và chung thủy, cho dù cô gái kia tuyệt tình như vậy, anh cũng không thể quên được cô ta. Mấy năm nay, tuy chúng tôi yêu nhau nhưng trong lòng anh chỉ có hình bóng của cô gái kia.
Trong lòng anh luôn có hình bóng bạn gái cũ
Biết là mình không thể thay thế được cô gái kia thì chi bằng từ bỏ mối tình này, nhưng tôi thật sự rất yêu anh, nhiều lúc, tôi tình nguyện làm thế thân cho bạn gái cũ để anh được vui lòng. Tuy chồng tôi không thể quên được bạn gãi cũ, nhưng anh vẫn rất thương tôi, vì vậy tôi lại càng yêu anh hơn. Tôi nghĩ, trên đời này hiếm có một người đàn ông si tình như anh,
Có những lúc, chồng tôi uống say liên tục gọi tên bạn gái cũ, tôi vô cùng đau lòng. Thế là, tôi lén đọc nhật ký của anh, bắt chước y hệt ngoại hình bạn gái cũ của anh, chỉ vì tôi không muốn anh phải chịu sự đau khổ như vậy nữa. Sau đó, anh biết được sự khổ tâm và mục đích thay đổi của tôi, cuối cùng cũng đồng ý cưới tôi làm vợ.
Video đang HOT
Vì cảm động mà anh đồng ý cưới tôi làm vợ
Nhà chồng tôi cũng khá giả, bố mẹ chồng đều kinh doanh, anh đã mua nhà riêng từ lâu. Để tỏ rõ thành ý, chồng tôi đã tổ chức một lễ cưới rất linh đình và sang trọng, hôm đó, tôi chẳng khác gì một nàng công chúa, sự hi sinh và cố gắng mấy năm nay cuối cùng đã có kết quả. Lễ cưới diễn ra tốt đẹp, buổi tối, mọi người về hết, vì muốn làm một cô dâu mới e thẹn, tôi luôn ngồi trong phòng ngủ chờ anh. Tôi chờ anh đến khoảng 1 giờ, anh hình như đã uống say, khi về đến phòng, anh nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh khác thường.
Đó là đêm tân hôn của chúng tôi, anh nhìn chữ hỉ màu đỏ dán khắp phòng, có vẻ rất vui mừng, ôm chặt lấy tôi, tôi cũng muốn cùng anh hưởng trọn đêm tân hôn hạnh phúc. Không ngờ, anh lại lấy ra một sợi dây màu đỏ, trói tay tôi lại. Lúc đó tôi cảm thấy rất sợ hãi, tưởng anh là kẻ biến thái, nhưng anh chỉ đề nghị tôi chơi với anh một trò chơi, vì anh và bạn gái cũ thường chơi trò này. Không hiểu sao tôi lại đồng ý. Tuy đêm động phòng đó khiến tôi rất thỏa mãn, nhưng cứ nghĩ đến lời đề nghị của anh, trong lòng tôi lại cảm thấy sợ hãi.
Tôi sợ sẽ đánh mất anh
Hiện nay, cuộc sống của hai vợ chồng tôi rất hạnh phúc, từ sau đêm tân hôn đó, anh không hề nhắc tới bạn gái cũ nữa, giống như đã hoàn toàn quên cô ấy. Nhưng gần đây tôi phát hiện anh và bạn gái cũ vẫn liên lạc với nhau. Tôi lại cảm thấy sợ mất anh, tôi không biết phải làm gì bây giờ.
Theo VNE
Chồng vừa lười vừa gia trưởng
Mọi người cứ nói tôi sinh ra không đúng tuổi nên số khổ. Bản thân tôi thì chẳng tin vào số má gì, căn bản vẫn chỉ do tôi đã chọn sai chồng mà thôi.
Tôi quen anh ấy khi vẫn đang còn là sinh viên đại học. Anh ấy học trên tôi một khóa, ra trường rồi đi làm trước tôi một năm. Bố mẹ chồng tôi lớn tuổi, nên tôi vừa ra trường là các cụ giục cưới. Vì nghĩ anh ấy đã đi làm trước ổn định rồi, nên tôi cũng thuận theo, thôi thì cưới sớm có cháu sớm cho các cụ bế. Tại tôi đã không tìm hiểu kỹ, cho tới khi làm vợ, làm dâu tôi mới hiểu "thân gái mười hai bến nước" nó là như thế nào.
Tôi ra trường, kết hôn rồi sinh con gần như liền tù tì trong một khoảng thời gian ngắn nên chưa thể kiếm được việc làm. Cho đến khi con ra đời rồi mất một năm ở nhà chăm bẵm nó tôi lại càng thấy tìm được một công việc đối với hoàn cảnh của mình bây giờ mới khó làm sao. Sinh viên vừa ra trường còn chẳng ăn ai, nói gì như tôi đã treo bằng vài năm mà kinh nghiệm làm việc chưa có. Chồng tôi lại không ủng hộ tôi đi làm. Nói đúng hơn, tôi rơi vào cảnh này là do anh ấy luôn có lý do lần lữa, ngăn cản vợ kiếm việc.
Mới kết hôn thì anh bảo em sinh con cho... bố mẹ đi đã rồi làm đâu thì làm. Tôi sinh con xong thì anh bảo con còn non lắm, nên có mẹ chăm sóc. Rõ ràng tôi được giao "trọng trách" sinh con cho bố mẹ chồng, nhưng đến khi cần hỗ trợ chăm nuôi cháu cho mẹ nó đi làm thì ông bà không giúp được tôi. Bố nó đi làm cả ngày, mẹ con tôi ở nhà với ông bà nhưng đến thời gian đi tắm giặt tôi cũng cảm thấy thiếu, vì ông bà không bao giờ chơi với cháu được quá 15 phút. Nó mới chỉ hơi khóc thôi đã thấy ông bà vác về "trả mẹ nó này".
Tôi nhận ra rằng trong mọi việc, dù lớn dù nhỏ, liên quan hay không đến tôi, tôi đều không có quyền quyết định. Cũng vì tôi không đi làm, không ra thu nhập nên tiếng nói của tôi không có giá trị trong gia đình. Dù tôi làm việc quần quật cả ngày, hết lau dọn, nấu cơm, chăm con, giặt giũ... (toàn việc không tên có kể ra cũng chẳng ai bảo đấy là "việc") cũng chẳng ai ghi nhận.
Trong mắt gia đình hay trong mắt cả những người ngoài, tôi là đứa ăn bám, chả biết làm gì ngoài việc đẻ. Họ không hiểu đóng cửa bước vào nhà thì người làm việc cật lực là tôi. Chồng tôi ngoài 8 tiếng ra ngoài làm việc "kiếm tiền nuôi vợ con" thì về nhà anh thực sự rất lười, không giúp đỡ gì cho tôi cả. Tôi không biết người ta chia sẻ công việc nhà, san sẻ gánh nặng, thể hiện tình yêu thương vợ chồng ở đâu chứ trong nhà tôi hoàn toàn không có.
Không phải nói quá chứ ăn cơm xong đến cái tăm tôi cũng phải lấy cho anh vì anh chẳng muốn nhúc nhắc chân tay làm việc gì. Anh nằm dài xem TV trong khi tôi dọn dẹp rửa bát. Nếu may thì con tôi chạy ra chỗ ông bà một lúc ông bà sẽ trông cho, chứ phải ngày nó tự nhiên bám mẹ chạy ra chỗ tôi thì hai mẹ con cứ thế mà lủi thủi trong bếp.
Gần đây ước muốn đi làm trở lại, giải phóng bản thân của tôi trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi sục sạo tìm việc qua mạng internet, cũng có mấy chỗ có hy vọng, nhưng tôi phải đến gặp họ để phỏng vấn, song tôi lại không còn quần áo để mặc ra đường, đi giao tiếp xã hội. Tôi muốn mua đồ mới, nhưng bạn hiểu mua bằng tiền ngửa tay xin chồng thì khốn khổ thế nào không? Anh căn vặn, can thiệp rất thô vào cả lựa chọn áo quần của tôi chỉ vì anh là người chi ngân sách.
Anh vẫn rót vào tai tôi những câu nói tỏ ý anh không tán thành cho tôi đi làm. Anh xót bố mẹ anh ở nhà trông cháu thì vất vả. Sao anh không hề nghĩ tôi ở nhà cũng vất vả ra sao? Tôi được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng, đi lấy chồng để thành ra thế này sao? Tôi chẳng biết mình nên hy sinh thêm đến bao giờ nữa, hay cứ làm căng rồi nếu có ra sao thì bỏ chồng quách đi cho rồi? Chứ chồng người ta thì tâm lý, động viên, hậu thuận vợ đủ điều, còn ngẫm đến chồng mình tôi chán quá...
Theo VNE
Cứ ngỡ là tình yêu Ngày chia tay, anh bảo anh mắc nợ chị, rồi anh sẽ trả bằng cách yêu thương vợ mình sau này. Chị nghe, lòng tan nát, lại lẩn thẩn nghĩ phải chăng kiếp trước nợ nần gì anh nên kiếp này phải trả chừng ấy năm tháng con gái như thế. Với chị, anh có lẽ là cơn bão, một cơn bão lớn...