Đêm tân hôn ‘bầm dập’ của cô gái hơn 30 tuổi mới lấy chồng
Đêm tân hôn, tôi đã bị chồng hành hạ đến mức bầm dập, khắp người đau nhức. Đêm tân hôn kinh hoàng đó đến chết tôi cũng không thể nào quên.
Tôi lấy chồng khi đã bước sang tuổi 34. Tôi không xấu, không kiêu, có học thức, gia đình căn bản. Nhưng có lẽ do tính cách hơi trầm lặng, ít nói mà tôi bị ế.
Ở cơ quan, tôi luôn bị cô lập. Những chị hoặc bạn cùng lứa tuổi thì suốt ngày họp nhau kể chuyện chồng con, các em trẻ tuổi thì tôi nói chuyện không hợp. Những đứa bạn của tôi đều đã lấy chồng hết, bận rộn nên cũng chẳng chơi bời, trò chuyện được cùng tôi.
Khi về nhà, tôi bị bố mẹ thúc giục lấy chồng. Thậm chí, mẹ tôi đi khắp nơi cắt duyên âm, tà âm cho con gái.
30 tuổi tôi vẫn là gái ế (Ảnh minh họa)
Tôi dần cảm nhận được nỗi cô đơn và chán ngấy cuộc sống độc thân. Tôi khao khát muốn có một bờ vai để dựa vào những lúc yếu lòng. Bởi vậy, ai giới thiệu mối nào tôi cũng vội vã đi gặp. Nhưng mãi mà vẫn chẳng ai thèm rước tôi đi cả. Vì thế, khi được chồng tôi bây giờ ngỏ ý, tôi vui sướng đồng ý ngay mà chẳng cần điều tra, tìm hiểu sâu về nhà anh.
Anh làm ở ngân hàng, ngoại hình điển trai và đã từng có một đời vợ. Lúc mới gặp gỡ, tôi không hiểu tại sao một người như anh lại bị vợ bỏ. Đến khi lấy nhau về tôi mới hiểu được, chị ấy không chịu nổi sự hành hạ trên giường của anh.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức đơn giản và ấm cúng. Khoảnh khắc hạnh phúc được anh đeo nhẫn cưới vào tay trước sự chứng kiến của người thân và bạn bè tôi sẽ không bao giờ quên được. Ngày chính thức được trở thành người phụ nữ của anh, tôi không giấu được sự hồi hộp. Ngày hôm đó, tôi đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng để có một đêm tân hôn ngọt ngào với chồng.
Nhưng mọi thứ diễn ra không như tôi vẫn tưởng tượng. Đêm tân hôn hôm ấy, chồng tôi đẩy cửa lảo đảo bước vào. Không nói không rằng, anh bế thốc tôi lên và ném xuống giường. Như con sói đói, anh điên cuồng lao đến giật tung và xé tan tành bộ váy ngủ tôi đang mặc. Tôi đã trở thành đàn bà như thế với những vết cào cấu, cắn xé của chồng. Hành hạ vợ xong, anh hồn nhiên lăn ra ngủ, ngáy vang nhà. Nhìn những mảnh áo lót rách tả tơi, tôi khóc nức nở cùng sự hoảng loạn, đớn đau.
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy trong vòng tay của chồng. Anh dịu dàng gọi tôi dậy, nói rằng tôi cứ ngủ tiếp nếu quá mệt. Tôi đã không thể tin được đây chính là người đã hành hạ mình đêm hôm qua. Khi tỉnh dậy, người tôi đầy vết cào cấu của chồng. Thân thể bầm dập, tàn tạ đến mức mà khi nhìn vào gương tôi không thể nhận ra mình nữa.
Đêm đến, chồng tôi như một kẻ điên, đôi mắt lúc nào cũng đỏ sọc. Anh đối xử với tôi thô bạo lắm. Có khi cào cấu, cắn xé vợ chưa đủ, anh ấy còn nắm tóc, đánh tôi.
Video đang HOT
Tôi không thể nào quên được đêm tân hôn kinh hoàng đó (Ảnh minh họa)
Tôi sợ hãi những khi gần chồng, nhưng không thể từ chối. Anh ấy mạnh gấp trăm lần tôi. Xấu hổ, tủi nhục nhưng tôi cũng chẳng dám nói cùng ai. Trước mặt mọi người, tôi là đứa may mắn khi lấy được chồng “ngon nghẻ”, nhưng ai biết đằng sau cuộc hôn nhân của tôi là bóng ma đáng sợ. Tôi luôn phải mặc áo sơ mi cao cổ, dài tay dù là trong mùa hè nóng nực để che đi những vết xước, vết bầm tím do chồng tạo ra.
Sau những lần vợ chồng ân ái, tôi hoảng loạn và gần như kiệt sức. Biết không thể chịu đựng lâu hơn được nữa, tôi thẳng thắn nói chuyện với anh. Ban đầu anh thề thốt sẽ không như vậy nữa nhưng về sau mọi chuyện vẫn tái diễn như cũ. Nhiều đêm bị chồng hành hạ ở trên giường tôi chỉ biết khóc. Không biết cuộc sống đầy bi kịch này sẽ kéo dài bao lâu nữa. Liệu rằng tôi có nên ly hôn khi mới chỉ lấy chồng được 2 tháng?
Theo Ngoisao
Đòi chia tay, bạn trai cho tôi câu trả lời ngoài sức tưởng tượng
Ngần ngừ một lúc lâu cả hai không nói gì với nhau. Tôi thực sự sợ mỗi lần bạn trai mình im lặng. Lát sau đó anh bật dậy lôi tôi đi...
Tôi và anh yêu nhau cũng được gần 2 năm. Anh là một người đàn ông trưởng thành biết suy nghĩ cho tương lai và yêu chiều tôi hết cỡ, mỗi tội tính anh rất gia trưởng nên nhiều khi tôi cảm thấy khó thở về những quy luật anh đưa ra bắt tôi làm theo. Vì yêu, nên tôi cố gắng mỗi ngày chiều lòng anh, làm theo những gì anh nói. Nhưng có vẻ càng được đà anh càng lấn tới. Chẳng để tôi có chút riêng tư, hay ý kiến gì về tình yêu của hai đứa.
Anh bảo tôi bây giờ vẫn yêu thì tập làm quen dần đi, anh còn dễ tính chán. Không mai kia lấy về bố mẹ anh còn khó tính hơn. Nghe anh nói vậy mà tôi nản, cứ nghĩ đến chuyện về làm dâu nhà anh là tôi thấy sợ. Nhưng vì yêu anh nhiều quá nên tôi chấp nhận, và tập làm quen dần với tính gia trưởng của anh.
Tôi rất sợ mỗi khi anh bực tức chuyện gì là anh lại lôi tôi ra chì chiết, nói này nói kia khiến tôi hoảng sợ. Những lúc như vậy tôi chỉ biết câm lặng nghe anh mắng chửi không dám lên tiếng sợ anh lại dùng bạo lực. Nhiều đứa bạn tôi thấy như vậy cũng khuyên tôi nên bỏ anh mà đi tìm người nào đó mà yêu. Chứ yêu anh mà cứ tình trạng thế này chỉ có khổ với tính gia trưởng ấy thôi. Tôi cũng biết ừ cho qua, nhưng thực lòng chẳng muốn rời xa anh chút nào cả.
Vì yêu anh nhiều quá nên tôi chấp nhận, và tập làm quen dần với tính gia trưởng của anh (ảnh minh họa)
Nhưng cuối cùng cũng đến một ngày tôi không thể chịu nổi tính khí ấy của anh, tôi quyết định nói lời chia tay với anh. Dù trong lòng không hề muốn chút nào. Nếu như có thể chỉ mong khi anh nghe lời chia tay từ tôi, anh sẽ thay đổi, bỏ đi cái tính xấu ấy mà yêu thương trân trọng tôi thôi. Nhưng mọi chuyện không êm đẹp như tôi ngờ.
Tối hôm ấy tôi hẹn anh ra quán café nói chuyện. Rất lâu sau tôi có thể mở lời nói hai từ chia tay với anh. Tôi thực sự không muốn điều đó, dù tim rất đau.
- Anh à. Mình chia tay anh nhé.
- Chia tay. Em đùa à?
- Không. Em nói thật, em đã suy nghĩ rất nhiều khi quyết định chia tay anh.
- Tại sao?
- Vì em không thể chịu được tính gia trưởng của anh.
- Có thế thôi mà em đã đòi chia tay. Anh không ngờ đấy.
- Em xin lỗi.
Ngần ngừ một lúc lâu cả hai không nói gì với nhau. Tôi thực sự sợ mỗi lần anh im lặng. Lát sau đó anh bật dậy lôi tôi đi.
- Thôi được rồi. Nếu em muốn chia tay anh thì đi đến đây cùng anh, anh sẽ đồng ý chia tay với em.
- Đi đâu?
- Cứ theo anh rồi em sẽ rõ.
Cứ thế anh lôi tôi ra ngoài quán rồi chở tôi đến một con hẻm, anh dừng xe trước cửa một nhà nghỉ. Tôi giật mình sợ hãi vội bảo anh.
- Anh đưa em đến đây làm gì? Không lẽ...
- Làm gì rồi vào đây em sẽ rõ. Không lẽ anh đưa em đến nhà nghỉ ngồi chơi sao?
- Anh...anh...Anh buông ra, em muốn về nhà.
- Anh sẽ không để cho em tự ý quyết định điều đó. Em muốn chia tay anh cũng chiều em thôi, nhưng trước khi chia tay em phải là của anh. Anh không thể để thằng khác có cơ hội là người đầu tiên của em được.
Anh không thể để thằng khác có cơ hội là người đầu tiên của em được (ảnh minh họa)
Thế rồi, anh lôi tôi lên trên phòng mặc cho tôi có van xin anh đừng làm như vậy. Nhưng càng van xin anh, thì càng lại càng làm cho tôi đau đớn tuyệt vọng hơn. Tôi thấy sợ anh, anh quá ghê tởm so với sự tưởng tượng của tôi. Tại sao anh lại làm thế với người con gái anh yêu. Chẳng lẽ anh lại là người đàn ông ham mê tình dục hơn tình yêu. Điều mà trước kia anh không hề yêu cầu tôi dâng hiến cho anh.
Sau khi thỏa mãn với ham muốn của mình anh lấy tiền đưa cho tôi, như kiểu tôi là gái làng chơi vậy. Anh chẳng thèm xót thương, an ủi mà đáp luôn vào tôi câu.
- Em về đi. Từ bây giờ chúng ta chia tay, nhưng sau này em có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì đừng đến gặp tôi. Tôi không muốn nhìn thấy em nữa.
Nhục nhã ê chề khi vừa bị anh cưỡng hiếp như vậy, lại còn bị anh đối xử như một đứa con gái hư hỏng đang van xin anh bố thí tình cảm. Tôi nhìn anh mà chỉ muốn đứng dậy cho anh cái tát. Người đàn ông tôi yêu hết mình, yêu đến điên dại đây ư? Anh đã làm gì tôi khi tôi nói lời chia tay với anh. Tôi căm giận anh.
Bước ra từ căn phòng của nhà nghỉ tôi như một đứa mất hồn. Tôi cứ suy nghĩ về người đàn ông đó - bạn trai tôi mà lại làm những trò hèn hạ, và đối xử với tôi như vậy sao? Tại sao thấy tôi nói lời chia tay mà anh không cầu xin tôi, anh không níu giữ tôi? Sao tôi lại yêu phải một người như vậy? Tôi muốn mình chết đi để không phải suy nghĩ, không phải nhớ đến một người bạn trai như anh.
Theo blogtamsu
Vượt ngưỡng ghen Chị còn làm nhiều chuyện điên rồ, chị cũng nhận thấy điều đó nhưng không nhịn được. Yêu hai năm, cưới một năm, chị thường bị chồng phàn nàn về "thói quen" ghen tuông của mình. Chị thừa nhận chị hay ghen, đôi khi suy nghĩ viển vông mà bản thân cố gắng kiềm kéo lại cũng không được. Chị vẫn còn giữ...