Đêm nằm lắng nghe câu chuyện của mẹ
“Mẹ cần thời gian để vượt qua điều đó. Con thấy đấy, giờ mẹ đã ổn rồi. “
“Mẹ cùng 2 đứa đã tự xây được nhà ở dưới ngoại để ở, em gái con cũng đã lấy chồng và bắt đầu cuộc sống mới. Mẹ tin đứng trước đổ vỡ, con người ta sẽ biết các để không khiến nó lặp lại, con sẽ tự tìm ra cách thôi. Trên hết tất cả, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc, nhưng nếu hôn nhân mệt mỏi quá, hãy về nhà với mẹ.” – Mẹ nói với tôi.
Câu chuyện của mẹ bắt đầu từ 25 năm trước, khi 18 tuổi, bố mẹ tôi kết hôn. Mẹ tôi vốn là người thông minh, nhanh nhẹn, sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo ngoại thành Hà Nội. Trong gia đình đông con, nhất là con gái, nên việc học hành của mẹ bị bỏ dở khi hết cấp 2. Ước mơ của mẹ là được đi học, nên sau này dù có khó khăn thế nào mẹ cũng cố gắng để các con được học hành tử tế.
Gia đình bố tôi cũng ở cùng làng, ông nội mất sớm vì chiến tranh, một tay bà nội nuôi nấng 4 người con, trong đó, bố tôi là cả. Tôi từng hỏi mẹ: Khi quyết định kết hôn, bố mẹ có yêu nhau không? Vì sao bố mẹ lấy nhau? Mẹ trả lời: Vì có tôi.
Và rồi đám cưới diễn ra khi bố mẹ mới 18 tuổi, không đăng ký kết hôn, chỉ một đám cưới nhỏ trong làng rồi về ở cùng nhau. Mẹ tôi trở thành vợ, thành mẹ, thành con dâu như vậy.
Người ta thường nói: “Ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng” nên khi tôi sinh ra là con gái, cả gia đình nội ngoại mừng vui, bố mẹ tôi cũng gắn kết hơn. Nhưng cuộc sống bắt đầu sóng gió khi em gái tôi ra đời sau đó 2 năm. Bố mẹ tôi thường xuyên cãi nhau rồi bố nhậu nhẹt, cờ bạc, kinh tế gia đình ngày càng khó khăn. Khi ấy bố mẹ tôi mới chỉ 21 tuổi thôi, lứa tuổi mà nếu như sống ở thời bây giờ mấy ai phải gánh trên vai cơm áo gạo tiền, mẹ già con nhỏ. Mẹ tôi quyết định ly thân, mang em gái tôi về nhà ngoại, sống 2 năm đến khi bố thay đổi mới trở về.
Những ký ức của tôi trong 2 năm đó chỉ là những trận đòn roi khi khóc đòi mẹ và trốn xuống nhà ngoại ở với mẹ. Thương tôi mẹ lại về cùng bố dọn ra ở riêng ở trong một căn nhà nhỏ 20m2.
“Mẹ có hối hận vì trở về không, nếu có cơ hội quyết định lại, mẹ có muốn sống tiếp cùng bố lúc đấy không?” – Tôi hỏi mẹ. Mẹ vẫn sẽ về, để 2 đứa có tuổi thơ hạnh phúc trong tình yêu thương của cả bố và mẹ. Nhờ quyết định khi ấy, chúng tôi có thêm 20 năm sống trong gia đình yên ấm và được học hành. Những cuộc cãi vã ít dần, bố dần cũng đã bớt đi vài tật xấu, còn mẹ thì ngày càng cam chịu và khéo léo hơn. Con người ai cũng sẽ trưởng thành theo thời gian.
Video đang HOT
Cuộc sống thay đổi khi có tiền, cơn sốt nhà đất những năm 2009 – 2010 mang đến cho gia đình tôi một khoản tiền từ việc đền bù đất ruộng dự án và bà nội bán một phần mảnh vườn để cho bố tôi và chú xây nhà cửa khang trang hơn. Tôi chưa từng nhìn khoản tiền đó, cũng không biết nó bao nhiêu, tôi chỉ nhìn thấy bố tôi thay đổi. Càng ngày càng đi xa, lao vào những cuộc chơi, chi tiêu bạt mạng, khoe khoang như mình là đại gia, mua xe ô tô rồi lại bán. Số lần bố đổi xe có lẽ còn nhiều hơn số lần tôi ngồi trên đó, càng về sau càng tồi tàn và rẻ hơn. Đứng trước sự gia trưởng của bố, mẹ chẳng thể làm gì.
Nhớ lại khi ấy, tôi học lớp 12, mong muốn duy nhất của tôi là đỗ đại học để được ra khỏi nhà một cách chính đáng. Dù sống chết thế nào tôi cũng phải học để không phải chịu đựng thêm nữa. Tôi đã từng nghĩ, nếu như mình đỗ đại học, liệu rằng mình nói bố có thay đổi, có nghe mình không. Không có chuyện đó đâu, bản tính con người không dễ dàng thay đổi. Ngày ngày nhìn bố ngủ tới 12 giờ trưa đợi mẹ đi làm quần quật cả sáng hoặc chúng tôi đi học về nấu cơm cho ăn rồi lại ngủ tới chiều, tối ăn cơm xong đi chơi 1,2 giờ đêm mới về. Tôi trở lên lạnh nhạt và cũng chẳng còn muốn nói chuyện gì với bố. Chỉ nghĩ đến việc phải chịu đựng cuộc sống ngột ngạt ở nhà là tôi lại muốn xách ba lô lên đi ra Hà Nội. Mẹ nói khi ấy mẹ rất sợ tôi gặp chuyện gì, vì mẹ biết bố làm tôi trở lên nóng tính hơn, dễ cáu gắt, 2 người gần như không thể thở chung một bầu không khí.
Đến khi đỗ đại học, sống xa ra đình ở ngoài Hà Nội, tôi mới dần trở lại bình thường. Em gái tôi cũng bị như vậy khi học lớp 12, áp lực thi cử cùng với gia đình lục đục khiến nó mất phương hướng. Một gia đình đổ vỡ không đáng sợ bằng khoảng thời gian chịu đựng trước đó, nó thật khủng khiếp với những đứa con.
Tôi ra trường sớm sau 3 năm học đại học, đi làm, cảm giác thật hạnh phúc khi có thể kiếm tiền đỡ đần cuộc sống gia đình. Tôi gần như lao vào công việc để kiếm thật nhiều tiền cho mẹ và em gái có cuộc sống tốt hơn, lo cho em học xong. Khoảng thời gian đó, khi chúng tôi xa nhà, là lúc mẹ phải một mình đối diện với tất cả. Bố tôi có bồ. Bố đi tìm kiếm đứa con trai với cô gái kém tôi 1 tuổi. Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được tại sao con người ta mong muốn một đứa con trai đến vậy.
Tôi chỉ là người chứng kiến trong chuyện này, tôi hiểu mẹ tôi đau khổ, khi mất đi tất cả những điều mẹ cố gắng vun đắp trong 25 năm, mẹ tổn thương trước những lời nói phũ phàng, hắt hủi của bà nội và bố, mẹ trắng tay khi cũng không được pháp luật bảo vệ vì không có giấy đăng ký kết hôn. Thứ còn lại duy nhất của mẹ là tôi và em gái.
“Mẹ cần thời gian để vượt qua điều đó. Con thấy đấy, giờ mẹ đã ổn rồi. Mẹ cùng 2 đứa đã tự xây được nhà ở dưới ngoại để ở, em gái con cũng đã lấy chồng và bắt đầu cuộc sống mới. Mẹ tin đứng trước đổ vỡ, con người ta sẽ biết các để không khiến nó lặp lại, con sẽ tự tìm ra cách thôi. Trên hết tất cả, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc, nhưng nếu hôn nhân mệt mỏi quá, hãy về nhà với mẹ.” – Mẹ nói với tôi.
Câu chuyện đêm đó kết thúc khi mẹ tôi chìm vào giấc ngủ với giọt nước mắt còn chưa khô. Còn tôi thì thao thức với suy nghĩ trong lòng, trong cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi, không thể nói hoàn toàn ai đúng, ai sai. Bố có lựa chọn cuộc sống của mình, bố sẽ phải tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn đấy, bố sai ở cách giải quyết khi vấn đề phát sinh. Mẹ bị tổn thương cũng xuất phát từ những lựa chọn của mẹ, khó trách được khi một người phụ nữ truyền thống quen cam chịu như mẹ phải trải qua những chuyện như vậy. Điều bố mẹ tôi cần là ngồi lại giải quyết dứt điểm với nhau, kết thúc tất cả.
Hà Lan Nhi
Theo blogradio.vn
Khi trái tim không còn muốn yêu thì lý trí cũng đành chịu
Ai cũng biết và cũng hiểu rằng tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu... Và kẻ đã đi qua rất nhiều cái gọi là quá khứ, cái gọi là tình cũ như anh cũng biết nơi đâu là cuối cùng của một chuyện tình.
Dẫu hiểu được những điều như vậy, nhưng đến hôm nay anh vẫn chưa thể bỏ mọi thứ xuống được em à... Người xung quanh anh vẫn hay hỏi anh có mệt mỏi không khi cứ phải như vậy, cứ phải làm một điều không có kết quả.
Hôm nay anh ngồi đây một mình với ly cà phê xay quen thuộc.
Em ơi, thời gian đã bao lâu rồi kể từ ngày ấy, nhiều lúc anh nghĩ mình như lạc lối trong lối mòn của kỷ niệm, mỗi một lần tan vỡ là một lần cảm xúc của anh rơi xuống đáy của những ký ức. Hôm nay anh cũng vậy, nhìn mưa rơi ngoài kia, anh như đắm chìm trong những kỷ niệm đã qua của cả hai ta.
Em à! Trước khi quen em anh cũng đã đi qua vài mối tình. Ngắn ngủi có, dài lâu có, đắm say có mà hờ hững cũng vài lần... Nhưng chưa có bao giờ anh lại mệt mỏi vì một người đã ra đi như em. Anh đã từng đọc ở đâu đó rằng, ngu ngốc lớn nhất của đời người không phải là ích kỷ hay phóng túng mà là có gắng giữ chân một người mà người đó không hề yêu mình.
Nếu ngày trước tình yêu của anh và em là người kia bước một bước người còn lại sẽ bước theo... Thì giờ hôm nay người bước 99 bước đã là anh và em thì vẫn đứng đó. Anh biết chỉ có một bước nhưng sao chân anh không thể nhấc. Bởi vì có một điều anh hiểu rằng không quan trọng khoảng cách của cả hai là bao nhiêu chỉ là người ta có muốn vì bạn mà bước một bước kia hay không. Và giờ đây khi anh đã nhìn em rất gần nhưng vẫn không thể chạm đến.
Đến bây giờ anh vẫn không hiểu nổi chàng trai 25 tuổi anh đây đang đợi chờ điều gì nơi em, khi có rất nhiều ẩn số đang đợi và mong muốn có anh. Một sự nghiệp ổn định, một người đàn ông có thể đảm đương tất cả vì anh đã từng có một cuộc sống chẳng dễ dàng, và một chàng trai mà mọi người hay gọi là một gã đẹp trai vậy mà giờ anh vẫn ngồi đây và đợi chờ một điều chẳng trở về.
Ai cũng biết và cũng hiểu rằng tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu... Và kẻ đã đi qua rất nhiều cái gọi là quá khứ, cái gọi là tình cũ như anh cũng biết nơi đâu là cuối cùng của một chuyện tình. Dẫu hiểu được những điều như vậy, nhưng đến hôm nay anh vẫn chưa thể bỏ mọi thứ xuống được em à... Người xung quanh anh vẫn hay hỏi anh có mệt mỏi không khi cứ phải như vậy, cứ phải làm một điều không có kết quả.
Mệt không ư? Có chứ! Có những lúc anh tuyệt vọng và muốn dừng lại em à. Cho dù chỉ là một cái ly, trên tay cầm mãi cũng chẳng thể gượng nổi. Còn bây giờ với anh không chỉ là một cái ly mà là một mớ cảm xúc, một trang dài những cái người ta hay gọi là kỷ niệm chẳng có điểm ngừng khi người ở lại cứ mộng tưởng với những giấc mơ mà cũng khiến cho những người sống ở thực tại chẳng muốn tỉnh giấc.
Sau một ngày dài của những tan vỡ người ta hay cố gắng đi trên những con đường đã là kỷ niệm, cố gắng dừng lại những nơi mà những câu hứa vẫn còn vang vọng đâu đó, hay cố tìm chút hơi thở quen thuộc ở một chiếc bánh, một ly nước, hay một quán cà phê. Những gì phải làm để trái tim bên ngực trái thôi đau nhức anh cũng đã làm như cái cách người ta vẫn nói là uống thuốc độc giải khát.
Trượt dài trên những cảm xúc và bôi vào một thứ màu sắc giả tạo để an ủi bản thân mình rằng mọi thứ sẽ trở nên màu hồng chỉ cần là thời gian... Và rồi khi trái tim yên tĩnh một chút anh lại đặt cho mình những câu hỏi và cố tìm cho mình nhiều câu trả lời, điều gì đã làm một cuộc tình kết thúc? Ích kỷ, cố chấp, buông thả, hay tương lai, công việc, gia đình, thời gian, khoảng cách mọi thứ mọi thứ có thể có lẽ anh đều nghĩ đến... Và rồi anh nghe ai đó hỏi sao không quay lại? Vì còn yêu ai muốn chia tay. Đúng rồi, còn yêu thì ai muốn chia tay, mà đã chia tay thì chỉ đơn giản vì hết yêu.... Và mọi lý do đều phù hợp từ một người đã hết yêu. Nên thôi đừng có tìm một lý lẽ nào để án trách hay cố gắng làm tốt hơn cho một mối tình đến hồi kết.
Cuộc đời này có quá nhiều điều thú vị, và tình yêu là điều làm cho người ta suy nghĩ nhiều nhất. Hạnh phúc thì một trang dài của mộng mơ và tan vỡ lại là một tiếc nuối không hồi kết. Giờ đây những suy nghĩ đó cứ chạy mãi trong anh. Ngồi một mình bên ly cà phê và nghĩ về những điều ấy tuy không còn làm anh đau đớn nhiều như trước, nhưng những day dứt và thương nhớ vẫn còn đâu đó về người là em. Đúng là khi trái tim đã chẳng muốn yên ổn thì lý trí cũng đành chịu. Phải không em?
Iris
Theo blogradio.vn
5 việc vợ nhớ phải làm trước khi đi ngủ để TRÓI chặt mấy ông chồng ham vui dễ sa ngã Sau một ngày làm việc dài nhiều mệt mỏi, khoảnh khắc được đặt lưng lên chiếc giường êm ái cùng người chồng/vợ của mình quả là một điều vô cùng tuyệt vời. Hẳn là khi đó, chị nào cũng nghĩ: Giá như mình được ngủ một giấc thật ngon lành đến sáng mai thì sung sướng biết bao. Thế nhưng, trong thời buổi...