Đêm mưa bão, tôi chết lặng khi chồng đưa gái về nhà
Tôi đau đớn vô cùng khi nghe những lời chồng nói, tôi phải làm sao bây giờ đây? Tiếp tục hay dừng lại?
Tôi 37 tuổi, là một người phụ nữ khá thành đạt khi là giám đốc của một công ty giải trí khá lớn. Trong khi chồng tôi chỉ là nhân viên hành chính trong một công ty xây dựng bậc trung.
Thu nhập của tôi cao gấp 3 lần chồng, nhưng tôi luôn tôn trọng anh, chưa bao giờ mang chuyện kinh tế ra tạo ức ép với chồng. Tôi cực kỳ để ý trong lời nói, cư xử tránh việc anh bị động chạm lòng tự trọng.
Tuy nhiên đặc thù công việc cũng khiến tôi phải đi công tác khá nhiều. Hầu như tháng nào tôi cũng đi, từ Nam ra Bắc, có chuyến đi kéo dài cả tuần đến nửa tháng trời. Hai con của tôi đều đã lớn, tôi luôn nghĩ chúng tự chăm sóc cho mình được. Ở chốn phồn hoa này, nếu không nỗ lực, vợ chồng tôi không thể nào lo lắng được cho con một cuộc sống sung túc.
Video đang HOT
Chồng tôi cũng thông cảm cho vợ, thật sự tôi cũng không hiểu tâm tư của anh nhiều lắm, chỉ là qua hành động, lời nói tôi cảm thấy vậy mà thôi.
Chuyện chăn gối của vợ chồng tôi thú thực cũng không được tốt, anh là người có nhu cầu cao, trong khi tôi không phải người quá tha thiết chuyện ấy, cộng thêm áp lực công việc và những chuyến công tác dài ngày khiến tôi không thể toàn tâm toàn ý với anh.
Đợt vừa rồi, tôi có chuyến công tác Đà Nẵng nửa tháng. Vì cùng đợt nghỉ hè nên tôi cho 2 con về ngoại trên Lào Cai chơi, ở nhà chỉ có chồng. Trước khi đi tôi cũng dặn chồng ăn uống, sinh hoạt nọ kia. Anh bảo tôi cứ yên tâm, anh cũng quen rồi. Tôi nghe cũng thấy thương thương anh.
Vì công việc suôn sẻ nên tôi hoàn thành công việc trước 3 ngày. Nhớ nhà, lo cho chồng nên tôi mua vé về sớm.
Hôm ấy về đến nhà, trời mưa bão to lắm. Tôi đi taxi về thấy đèn nhà vẫn sáng. Đẩy cửa vào thì vắng tanh vắng ngắt, nhưng tôi chợt lạnh người khi có chiếc áo choàng mỏng của phụ nữ vắt ở sô pha. Tất nhiên là không phải của tôi.
Linh tính mách bảo, tôi đi khẽ lên phòng ngủ, cánh cửa bật ra, tôi chết ngất khi bắt tận tay cảnh chồng và một người phụ nữ trẻ măng không một mảnh vải che thân trên người.
Có lẽ không phải kể ai cũng hiểu cảm giác của tôi khi ấy. Nhưng tôi là người mạnh mẽ, công việc tôi luyện cho tôi sự bình tĩnh và làm chủ cảm xúc trước mọi hoàn cảnh. Tôi đóng cửa, bảo chồng mặc lại đồ, xuống nhà tôi nói chuyện. Tôi đi xuống trước, nước mắt ứa ra giàn giụa mờ cả lối xuống cầu thang.
Chồng tôi xuống sau đó, anh bảo cô gái kia về đi, tôi ngồi yên không nói gì, cô ta không có tư cách nói chuyện với tôi. Người tôi cần nói là chồng.
Tôi tưởng chồng sẽ ăn năn cầu xin tôi này nọ, nhưng thật không ngờ, anh thẳng thừng chơi bài ngửa với tôi. Anh nói anh chẳng có lỗi gì, anh còn trẻ mà tôi cứ đi biền biệt, có vợ chồng nào cả tháng không động vào nhau lần nào như chúng tôi không. Chồng nói anh không yêu thương gì cô gái kia, nhưng nhu cầu sinh lý ai cũng có, anh không phải là thánh mà bắt anh kiêng hẳn chuyện ấy khi ở tuổi này.
Tôi sự thực sốc nặng với những lời chồng nói. Tôi không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy mình thất bại, thất bại ê chề.
Chồng tôi đi ngay đêm ấy, anh nói tôi cứ nghĩ đi, anh không cầu mong tôi tha thứ, nếu tôi không chấp nhận được thì ly hôn, anh cũng chán sống kiểu này lắm rồi, có vợ mà cũng như không.
Chồng đi rồi, tôi khóc như điên, tôi phải làm sao bây giờ đây, hóa ra lại là do lỗi của tôi ư?
Theo Phununews