Đêm kinh hoàng của bé gái 6 tuổi (Kỳ 1)
Cô bé Brooke Elkins 6 tuổi may mắn thoát chết sau khi chứng kiến cảnh bà ngoại mình bị giết hại dã man tại nhà và những “rắc rối” thực sự cô bé gặp phải khi trở thành nhân chứng duy nhất của vụ án.
Melinda Elkins, 8 năm sau
Đêm khinh hoàng của cô bé 6 tuổi
Giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng động lạ, cô bé Brooke Elkins 6 tuổi tỉnh giấc, lúc đó đã quá nửa đêm. Hôm đó là ngày 7/6/1998, Brooke tới nhà bà ngoại mình ở Barberton, Ohio, gần Akron để dự sinh nhật người anh họ và ngủ lại nhà bà.
Lọt thỏm trong chiếc áo ngủ màu hồng của bà ngoại, Brooke leo xuống giường, rón rén mở của phòng ngủ và đi ra phòng khách, cô bé nghĩ bà mình sẽ ngủ trên chiếc ghế đó. Không thấy bà đâu, thay vào đó là những tiếng động mạnh phát ra từ phía nhà bếp, Brooke hướng về phía đó, cô bé nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, trên tay cầm một vật sáng loáng đang đập vào đầu bà.
Quá sợ hại, Brooke chạy vào trong phòng ngủ và đóng chặt cửa lại. Tiếng động khiến kẻ đột nhập chú ý, hắn đi theo cô bé, lạnh lùng bước vào, và nhanh tay tát mạnh vào mặt khiến cô bé bất tỉnh, hắn tiến lại gần hơn, dùng một vật lạ thắt cổ Brooke cho đến ngất đi.
Vài giờ sau đó, Brooke dần dần tỉnh lại với vết thâm ở cổ, mặt sưng húp. Cô bé biết mình đang gặp “rắc rối” và cần sự giúp đỡ của bà, cô bé vội vã chạy ra ngoài để tìm bà ngoại.
Bà ngoại cô, bà Judith Johnson, một người đàn bà mù 58 tuổi, không thể dỗ dành cô bé hay đưa cô đến bác sĩ như mọi lần được nữa, bà đã bị giết trước đó vài giờ.
Brooke hét toáng lên khi thấy bà mình nằm trên vũng máu, bên cạnh chiếc ghế dài, Brooke cố gắng lay bà dậy nhưng không được. Cô bé gọi cho người hàng xóm, không ai trả lời, “đủ lớn” để biết mình thật sự gặp rắc rối, cô bé chạy ra ngoài tìm sự giúp đỡ.
Với chiếc áo ngủ dính đầy máu, khuôn mặt sưng lên do bị đánh, cô bé hốt hoảng chạy sang nhà hàng xóm. Cô Tonia B., lúc đó đang chuẩn bị bữa sáng. Cô không cho phép Brooke bước vào nhà, thay vào đó bắt Brooke đứng đợi ngoài hiên. (Sau này, trong một cuộc phỏng vấn kéo dài nhiều tiếng đồng hồ, Brooke đã kể lại rằng mình đã đợi bên ngoài nửa tiếng đồng hồ.) Sau đó, cô Tonia B. cho phép Brooke về nhà.
Theo lời khai của người hàng xóm Toni B., Brooke đã kể lại với cô rằng chính người Bác của Brooke, Clarence là người đã tấn công hai bà cháu hôm đó.
Video đang HOT
Quá sốc trước chuyện xảy ra với con gái mình, bố mẹ Brooke đã đưa cô bé tới bệnh viện để kiểm tra và một cuộc trò chuyện “tâm lý” được thực hiện ngay sau đó với chủ đề chính là người đàn ông đã tấn công hai bà cháu là ai. Brooke đã xác nhận, đó là bác Clarence, Clarence Elkins. Cảnh sát đã ghi nhận lời khai của cô bé.
Lời khai ban đầu
Tại hiện trường, cảnh sát tìm thấy xác bà Judith trên vũng máu. Bà bị đánh bằng một vật nặng, bị trói bởi một sợi dây thừng, sau đó bị hãm hiếp và bóp cổ.
Theo nhận định của cảnh sát, có thể bà đã mở cửa sổ chính của căn nhà khiến cho hung thủ dễ dàng đột nhập qua của sổ. Trong quá trình giằng co lại, bà đã cắn vào tay hung thủ. Có dấu vân tay và vết máu rớt bên khung cửa.
Clarence đã nhanh chóng bị bắt giữ bên ngoài nhà mình, cách nhà bà Judith 40 km. Vợ Clarence, con gái bà Judith, Melinda khai rằng, buổi tối hôm đó cô có nhìn thấy chồng mình trên giường, nhưng do hai người không ngủ cùng giường nên có thể sau đó chồng cô đi ra ngoài. Tuy nhiên, cô cũng chắc chắn rằng không thể có chuyện đó vì nêu chồng cô có ra ngoài, cô đã nghe thấy tiếng chó sủa.
Mặc dù biết nạn nhân chính là mẹ và cô cháu gái mình, nhưng Melinda vẫn cương quyết khẳng định chồng mình, Clarence vô tội. Điều đó cũng gây băn khoăn cho cảnh sát.
Một năm sau đó, khi ngài công tố viên Michael E. Carroll “hỏi chuyện” mình, Brooke đã nói rằng cô bé thật sự không chắc chắn về việc nhìn thấy bác Clarence ngày hôm đó, nhưng một vài người đã “trấn an” Brooke và cô bé đã đồng ý ra tòa làm chứng buộc tội bác mình.
Brooke là người duy nhất chứng kiến sự việc. Lời khai của cô bé như lời buộc tội Clarence. Và cảnh sát hoàn toàn tin vào điều đó.
Tuy nhiên, nhiều nhà tâm lý học lại nghi ngờ về lời khai đó. Theo họ, lời khai của những nhân chứng khi còn quá bé chỉ là một điều gì đó nhất thời, có thể thiếu chính xác. Khả năng về ngôn ngữ, khả năng miêu tả của chúng còn hạn chế, cộng với tâm lý sợ hãi khi đối diện vời người lớn khiến chúng có xu hướng trả lời để làm hài lòng người hỏi và trả lời theo “gợi ý” của người hỏi.
Theo tiến sĩ Steven Ceci, chuyên gia phát triển tâm lý trẻ em tại Đại học Cornell cho biết, trẻ em thường cung cấp những thông tin mà chúng nghĩ rằng bạn muốn chúng nói hơn những gì chúng nhận thức được, đặc biệt đối với một đứa trẻ đã từng bị tổn thương bởi bạo lực thì khả năng này cao hơn.
Cô bé Brooke 6 tuổi sẽ phải đối mặt với tất cả những yếu tố này khi trở thành nhân chứng duy nhất trong phiên tòa xét xử người bác của mình Clarence Elkins vào tháng 5/1999 .
Theo khampha
Cái chết của đôi trai gái vô danh (Kỳ 1)
Một đôi "nam thanh, nữ tú" bị giết dã man lúc nửa đêm trên một con đường vắng tại Sumter, Nam California. Danh tính của họ là một bí ẩn trong nhiều chục năm dài.
"John Doe" và "Jane Doe"
Hai ngôi mộ vô danh nơi nghĩa trang nhà thờ
Tháng 8/1976, xác hai thanh niên một nam, một nữ được tìm thấy bên cạnh nhau trên một con đường vắng ở Sumter, Nam California. Cái chết của họ là một bí ẩn trong nhiều chục năm trường nhưng đối với cảnh sát khu vực này, không ai quên họ.
Họ được chôn cạnh nhau trong nghĩa trang nhà thờ Bethel United Methodist. Hai ngôi mộ không tên, trên mỗi tấm bia vẻn vẹn dòng chữ Nam - Vô danh - Mất ngày 9/8/1976 và Nữ - Vô Danh - Mất ngày 9/8/1976.
Hơn 20 năm trôi qua, cỏ dại vẫn không mọc um tùm nơi mộ họ, những các loài hoa vẫn thay nhau được trồng bởi những thành viên trong nhà thờ Bethel United Methodist, mặc dù không ai trong số đó biết họ.
Cảnh sát đặt cho họ cái tên "John Doe" và "Jane Doe". Những bí ẩn về cặp đôi này cũng như cái chết của họ đã ám ảnh nữ cảnh sát Coroner Verna Moore của thành phố Sumter, cô quyết định " lật lại quá khứ" để tìm ra câu trả lời cho những bí ẩn của ngày 9/8/1976 đó.
"Tôi không thể hiểu được tại sao không ai đi tìm họ. Tại sao cha mẹ họ có thể im lặng trước sự biến mất của những đứa con của mình. Điều này thật vô lý và nó luôn ám ảnh tôi." Cô nói với giọng rất quyết tâm, "Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ hi vọng này".
Một đồng nghiệp lớn tuổi của Verna Moore, cảnh sát trưởng Sheriff Tommy Mims người đã từng trực tiếp điều tra vụ án này cũng cùng suy nghĩ với cô. Suốt những năm sau đó, ông luôn cảm thấy phiền muộn vì vụ án.
"Vụ án đã cách đây quá nhiều năm. Chúng tôi luôn cố gắng để tìm ra lời giải để đưa thủ phạm ra trước công lý, nhưng chúng tôi không thể làm được gì khả quan hơn khi không thể xác định được danh tính nạn nhân."
Trở lại 20 năm trước
Ngày 9/8/1976, một tài xế dừng lại bên con đường vắng Locklair khi cảm thấy buồn ngủ và không thể tiếp tục lái xe, bất chợt nhìn qua cửa kính, ông hoảng hốt nhận ra: Hai người nằm bất động bên đường. Lúc đó là 6h20.
Khi cảnh sát tới hiện trường, họ nhìn thấy thi thể một cô gái trẻ, nằm bên cạnh cô là một thanh niên cũng trạc tuổi. Họ bị bắn rất nhiều phát. Khám nghiệm tử thi, cảnh sát cho biết họ bị bắn ở cự li rất gần, nhiều phát trực tiếp vào ngực và cổ. Thời điểm xảy ra án mạng cách chưa đầy 24 giờ.
Không có bất kì giấy tờ tùy thân nào xác định danh tính của 2 nạn nhân được tìm thấy, nhưng cảnh sát hi vọng có thể nhanh chóng có được thông tin về họ khi công bố phác họa của họ và những chi tiết mô tả.
Nạn nhân nữ khoảng chừng 19 tuổi, có đôi mắt màu xanh, cao khoảng 1 mét 70, nặng 52kg, trên má trái nạn nhân có một nốt ruồi nhỏ. Khi bị bắn, cô mặc quần sooc bò màu xanh, thắt lưng hồng, và áo phông màu trắng, đôi dép quai màu tím và hồng có họa tiết hoa oải hương. Một cô gái trẻ xinh đẹp.
Verna Moore kể lại. "Họ trông rất đẹp. Tôi chưa thấy cô gái nào có lông mi dài và cong như vậy."
Nạn nhân nam khoảng chừng 20 tuổi, có đôi mắt màu nâu, cao khoảng 1 mét 78, nặng 73 kg. Trên vai phải nạn nhân có hai vết sẹo nhỏ. Nạn nhân mặc chiếc quần bò hiệu Levis, áo phông màu đỏ nhạt có hình con đại bàng trước ngực và dòng chữ "Camel Challenger GT Sebring 75 " phía trên. Bên trong túi quần có một chiếc bật lửa hiệu Grants Truck Stop.
Không có dấu hiệu họ sử dụng ma túy hay rượu, và đặc biệt nhất, trên người họ không có đồ lót.
Có thể họ là anh em.
Cựu cảnh sát Bobby McGehee cho biết, đêm hôm đó là phiên trực của ông, ông đã đi tuần gần khu vực xảy ra án mạng, nhưng ông không phát hiện ra hai nạn nhân. "Nếu tôi phát hiện được họ, chắc mọi chuyện đã khác", Bobby McGehee nói.
Trong người họ không có tiền, nhưng cảnh sát nhận định rằng họ là những người có thu nhập tốt và đến từ một đất nước khác. Giả thuyết được đưa ra, có thể họ là nạn nhân của một vụ cướp xe.
Cả hai đều mang trang sức đắt tiền.
Nạn nhân nữ có đeo 3 chiếc nhẫn bạc có họa tiết như đồ trang sức Ấn Độ hoặc Mexico. Tất cả đều đính đá rất tinh xảo. Nạn nhân nam tay đeo chiếc đồng hồ hiệu Bulova Accutron, một chiếc nhẫn vàng 14 kara có đính một viên đá màu xanh xám, bên trong nhẫn có khắc chữ "JPF".
Cả hai đều là người da trắng.
Theo khampha
Ngày định mệnh của đôi tình nhân (Kỳ cuối) Sau hàng loạt phiên tòa, tranh cãi pháp lý, 2 hung thủ đã phải trả giá cho tội ác. Kenneth Leighton Bằng chứng quan trọng Theo như yêu cầu của hai thám tử Szabo và Galeria, các chuyên gia trong việc giám định vũ khí đã so sánh vết đạn và vỏ đạn được bắn ra từ khẩu súng Sig Sauer với vết...