Đêm động phòng hoảng hồn với thứ quái dị rơi ra từ người vợ
Khi tôi và cô ấy đang hăng say với cuộc chiến của “đêm tân hôn” bỗng nhiên vợ tôi la oai oái. Tôi hoảng hồn chưa biết cô ấy xảy ra chuyện gì thì nhìn thấy một thứ kỳ quái ở dưới…
Chào độc giả mục tâm sự,
Tôi mới cưới vợ. Ai cũng nghĩ lấy được vợ đẹp là niềm hạnh phúc và tự hào của bất kỳ gã đàn ông nào. Thế nhưng, với tôi là khác. Từ hôm cưới vợ đến nay, ngày nào tôi cũng chìm trong men rượu. Về nhà nhìn thấy mặt cô ta là tôi thấy ghê sợ, khinh bỉ.
Tôi quen cô ấy khi vào làm việc ở một công ty truyền thông nổi tiếng miền Bắc. Vợ tôi làm MC trong công ty, xinh xắn, cao ráo. Lúc mới nhìn thấy cô ấy, tôi bị hút hồn bởi đôi mắt đen láy biết cười, nụ cười duyên ngẩn ngơ, dáng người thanh tú và ăn mặc rất giản dị.
Không cần phấn son lòe loẹt, chỉ cần em cười là đủ khiến khối gã đàn ông đổ rạp rồi. Tôi ngay khi thấy em đã quyết sẽ theo đuổi để có được em làm vợ. Những ngày đầu, em khá kiêu kỳ khi đi làm đều có xe sang đưa đón. Tôi bắt đầu thấy nản lòng khi nghe anh em cơ quan kháo nhau em đang cặp với một đại gia có tiếng trong thành phố. Mấy gã đó tặc lưỡi tiếc rẻ khi kể về nàng.
Tôi nghe xong chỉ tức anh ách khi em trong trắng ngây thơ như thế mà có thể cặp đại gia được như lời mấy gã đó, tôi không tin. Chính vì thế mà tôi quyết săn đón nàng đến cùng.
Hễ tan làm, xe đưa đón cô ấy là tôi phóng xe theo đến lúc em bước xuống xe vào nhà. Nhà cô ấy là biệt thự cổ ngay trên phố, nhìn vào là tôi biết em đẹp đài các của cô gái gốc Hà Nội và cái xe sang đám đồng nghiệp kháo nhau đó là người lái xe giúp việc nhà em chứ không phải ai khác. Sau này yêu em rồi tôi mới biết đó là cách quản cô gái rượu của ba em.
Một lần, tôi mạnh dạn mời em ăn trưa cùng và lạ lùng là em mỉm cười gật đầu đồng ý. Sau hôm đó, cứ hễ gặp nhau là em mỉm cười với tôi. Rồi những cuộc hẹn nhiều hơn, em trốn đi cùng tôi và tôi đèo về chứ chẳng chịu lên xe sang về như mọi khi nữa.
Ngày em dẫn tôi về ra mắt, bố em dặn dò rất nhiều, từ việc phải chăm lo em như thế nào, không được vượt quá giới hạn khi chưa cưới, không được làm “con gái rượu” của ông tổn thương. Thật may mắn là tôi đã lọt mắt xanh của bố vợ, được chấp thuận luôn vì tôi vốn dĩ cũng con nhà có vai vế. Là thiếu gia nhưng chẳng bao giờ tôi phô trương danh thế mà ngày ngày chạy một con xe dream đi làm.
Hóa ra tôi đã bị bố con cô ta lừa dối ngay từ đầu, tôi phải làm sao với cuộc hôn nhân này đây? Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Yêu nhau 4 tháng thì chúng tôi làm đám cưới luôn vì bố mẹ em cũng nóng lòng, gia đình tôi cũng muốn tôi sớm ổn định để sinh con cho ông bà chăm lúc còn khỏe.
Cưới được vợ đẹp lại ngoan nên tôi hãnh diện lắm. Bạn bè ai cũng khen tôi may mắn, đồng nghiệp ghen tỵ vì người đẹp cuối cùng đã thuộc về tay tôi. Đám cưới được tổ chức linh đình ở một khách sạn lớn, mọi chi phí cho đám cưới đều do bố vợ tôi chịu hết. Sở dĩ ông muốn làm như thế vì không vừa được theo ý mình là tổ chức đám cưới hoành tránh nhất cho cô “con gái rượu” vừa để đối tác làm ăn của ông nể trọng. Bởi gia đình tôi vốn gia giáo nên muốn tổ chức đơn giản, nhưng bố vợ lại làm kinh doanh nên đành để thông gia chủ trì.
Đêm tân hôn, đêm đầu có vợ bên cạnh, tôi vui mừng lắm. Vậy là sau bao lâu theo đuổi, cuối cùng tôi cũng đã có được cô ấy ở bên mình. Khi hạnh phúc ngập tràn, tôi kéo cô ấy vào phòng cưới luôn. Cảm giác rạo rực vô cùng khi nghĩ tới giây phút đầu tiên bên vợ đẹp.
Khi cả hai đang hăng say với cuộc chiến của “đêm động phòng” bỗng nhiên vợ tôi la oai oái. Tôi hoảng hồn chưa biết cô ấy xảy ra chuyện gì thì nhìn thấy một thứ kỳ quái ở dưới ga giường rơi ra từ người vợ tôi. Cái thứ đó còn có màu đỏ như màu máu. Tôi ngồi thừ người nhìn cái thứ đó khi hiểu được sự thật người vợ ngoan ngoãn, xinh đẹp của mình.
Vợ tôi lúc đó ú ớ không dám thốt lên lời nào rồi ôm mặt khóc. Cô ta thanh minh hết nào là ngày trước đã từng yêu một người rồi trao thân cho gã kia. Nhưng gã kia đã phản bội khi sang Anh học và yêu cô gái khác. Bố cô ấy biết chuyện nên đã thuê người đưa đón hằng ngày như thế vì sợ cô ấy làm gì dại dột.
“Vì anh coi trọng trinh tiết nên em đã mua một cái màng trinh giả để vừa lòng anh. Em không đi vá lại vì sợ đau và biến chứng….” Từng lời cô ta thốt ra khiến tôi đau đớn thắt lòng, tất cả trào dâng một nỗi khinh bỉ, ghê tởm.
Vậy mà lúc yêu, khi nào cô ấy cũng rằng em sợ lắm, bố em lúc nào cũng muốn em là con gái ngoan…
Tôi chỉ muốn đuổi cô ta về luôn cho đỡ chướng mắt. Nhưng nếu làm như thế thì thiên hạ sẽ cười vào mặt tôi. Rằng mới lấy được vợ đẹp đã bị lừa trắng trợn như thế. Tôi phải làm sao cho hết cái nỗi nhục này, phải làm sao để không phải nhìn mặt thứ đàn bà giả dối, hư hỏng kia? Xin hãy tư vấn giúp tôi.
Theo Tùng/Tintuc
Phát điên vì vợ đi đâu cũng nói xấu con riêng của chồng
Tôi thật không ngờ, phía sau vẻ hiền lành, dịu dàng, ngon ngọt ấy lại là người phụ nữ 2 mặt, thảo mai...
Tôi đã trải qua một lần thất bại cay đắng trong hôn nhân, vợ đầu của tôi khi đó từng là mối tình đầu, là người con gái tôi nhất mực yêu thương trong suốt hơn 5 năm trời.
Ngày còn yêu nhau, Loan - vợ tôi là người phụ nữ rất đáng yêu, em cá tính, mạnh mẽ, kiêu kỳ và có lối sống khá phóng khoáng, cũng chính những điều này đã thu hút tôi. Khi tôi đưa Loan về ra mắt gia đình, ai cũng đều phản đối, vì mẹ tôi nói Loan không phù hợp để có thể làm trong bổn phận dâu con (em làm trong ngành hôi họa), nhưng tôi vẫn quyết không thay đổi, tìm đủ mọi cách để có thể được gia đình đồng ý, cuối cùng thì mẹ tôi cũng xuôi.
Cưới được hơn 2 tháng thì vợ có bầu, suốt thời gian bầu bí, em không đi đâu mà chỉ loanh quanh ở nhà nội trợ, dưỡng thai, đây cũng chính là thời gian vợ chồng tôi hạnh phúc, yên ổn nhất.
Ảnh minh họa
Sau khi sinh con một thời gian, Loan nói với tôi, thời gian qua em đã hi sinh nhiều cho gia đình rồi, bây giờ là thời gian để em đầu tư cho công việc và đam mê của mình. Vậy là từ thời điểm đó, vợ tôi đi ngày đêm, có những chuyến đi kéo dài mấy ngày mà theo em là tìm "cảm hứng sáng tạo". Từ đó, vợ chồng tôi thường xuyên xích mích, bởi em phó mặc con cho ông bà nội, chẳng ngó ngàng gì đến con, tôi nói thì em nói tôi ích kỷ, không biết thông cảm cho vợ.
Tình cảm vợ chồng ngày càng xa cách, nguội lạnh. Đến khi con trai tôi 2 tuổi thì vợ chồng tôi chia tay, bởi không còn tìm thấy tiếng nói chung trong cuộc sống nữa.
Con trai ở với tôi, vì tôi không yên tâm để con theo vợ, bởi chắc chắn Loan không thể chăm sóc cho con chu đáo.
Sau khi chia tay, chúng tôi cũng ít gặp lại nhau, Loan vẫn theo đuổi đam mê hội họa của mình, rất ít khi cô ấy đến thăm con. Còn tôi, có lẽ vì buồn chuyện gia đình nên chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp, cũng nhờ có vậy, tôi dường như có động lực phấn đấu hơn. Sự nghiệp của tôi tiến triển rất tốt đẹp.
Hơn 3 năm trôi qua, chuyện cũ cũng nguôi ngoai, tôi dần quen với cuộc sống độc thân thì số phận lại đưa đẩy cho tôi gặp và yêu Phương - cô sinh viên mới tốt nghiệp đại học đến cơ quan tôi làm việc.
Mới tiếp xúc tôi thấy Phương là người rất nhẹ nhàng, ăn nói khéo léo, không bao giờ tức giận, lúc nào cũng nhỏ nhẹ với tất cả mọi người. Nói chung, ở bên cạnh Phương, tôi thấy lòng mình rất bình yên, nhẹ nhõm. Có lẽ, sau quá nhiều bão giông và thất bại trong cuộc đời, được ở cạnh một người hiền dịu như Phương là điều tôi thấy rất vui và hạnh phúc.
Phương biết hoàn cảnh của tôi nhưng vẫn chấp nhận yêu và ở cạnh tôi. Đến giờ, tôi vẫn luôn biết ơn Phương vì điều đó. Tình yêu của chúng tôi cũng gặp cản trở từ phía gia đình Phương, nhưng chúng tôi đã cùng nhau vượt qua. Đám cưới là cái kết có hậu cho cuộc tình của chúng tôi.
Sau khi kết hôn, tôi chuyển ra ở riêng, cũng bởi tôi không muốn gây áp lực làm dâu cho Phương nữa. Bởi đã trải qua một lần đổ vỡ, nên tôi hết sức trân trọng cuộc hôn nhân này, tôi rất sợ sẽ đi vào vết xe đổ của chính mình. May cho tôi, con trai và Phương rất hợp nhau, thằng bé khá quấn Phương, nó cũng gọi Phương là mẹ và Phương cũng tỏ ra khá yêu quý, chiều chuộng thẳng bé.
Khi con trai chuẩn bị vào lớp 1, tôi và vợ cũ có nói chuyện với nhau. Cô ấy nói muốn cho con học ở trường Quốc tế, tuy học phí có đắt một chút nhưng điều kiện học tập và phát triển rất tốt, ở đó, con trai tôi có thể thoải mái phát huy khả năng của mình. Tôi thấy thế cũng được nên quyết định như vậy. Không ngờ, Phương biết chuyện lại phản đối kịch liệt, em cho rằng không cần thiết phải như thế, nên để tiền để lo cho con cái về sau nữa. (Thời điểm đó Phương đang có bầu song thai, chuẩn bị sinh).
Tôi không đồng ý vì cho rằng việc đầu tư cho giáo dục để con cái mình có điều kiện phát triển thì dù có tốn đến mấy tôi cũng chấp nhận được. Hơn nữa, tôi có khả năng về kinh tế, dù không được mức tiêu thoải mái như trước đây thì tôi vẫn có thể lo cho gia đình một cuộc sống không thiếu thốn.
Vậy là tôi và vợ cũ vẫn nhất trí việc cho con đi học ở trường Quốc tế. Một thời gian sau, trong một lần đi họp phụ huynh, thầy giáo chủ nhiệm với với tôi rằng thằng bé bộc lộ khả năng rất tốt về hội họa, khuyên tôi nên cho con theo học một lớp năng khiếu, sẽ rất có ích cho tương lai sau này. Tôi nghĩ, thằng bé thừa hưởng từ mẹ khiếu hội họa đây mà. Sau vài lần thầy giáo động viên, tôi quyết định tìm một lớp dạy năng khiếu gửi con theo học. Cũng vì chuyện này mà Phương ấm ức với tôi, cô ấy nói, làm gì cũng tự quyết, không coi cô ấy ra gì. Rồi bảo tôi làm ra được bao nhiêu mà chi như thế, đến lúc lấy gì nuôi 2 đứa sắp chào đời.
Sau khi vợ tôi sinh con, vì 2 đứa trẻ nên mẹ tôi cũng sang trông cháu giúp vợ chồng tôi. Mối quan hệ giữa Phương và mẹ tôi khi đó cũng khá tốt đẹp. Bởi trước mặt bà, Phương cũng luôn tỏ ra ngoan ngoãn, lễ phép, biết ăn biết nói.
Lúc này, mọi gánh nặng tài chính đổ hết lên người tôi. Phương cũng chỉ có mấy chục triệu tiền chi trả bảo hiểm thai sản, nhưng số tiền này không là gì so với mức chi tiêu của gia đình tôi khi đó. Nhiều khi, cũng chính vì vấn đề kinh tế mà 2 vợ chồng có chút xích mích. Tôi luôn phải trấn an vợ rằng tôi đủ sức lo, nên vợ không phải nghĩ ngợi nhiều.
Cho đến 1 ngày, chính tai tôi nghe thấy Phương nói chuyện điện thoại với một người nào đó. Tôi thấy giọng cô ấy khá gay gắt nên tò mò nghe lén, giọng Phương rõ ràng: "Tiền thì không có mà a dua trường Quốc tế, chả biết học được không hay chỉ tổ phá tiền. Tao chả biết, chán lắm mà vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, con mình chưa xong mà phải nuôi con người đây này...".
Thực sự, lúc đó tôi thấy vô cùng choáng váng khi nghe những lời đó thốt ra từ chính người vợ hiền dịu của mình. Tôi không ngờ Phương lại có thể đi nói xấu chồng và con riêng như thế. Tôi đánh tiếng, Phương thấy thế vội vàng tắt điện thoại, đon đả nói: "Anh về rồi a? Vào tắm đi rồi ăn cơm không mệt". Chẳng hiểu sao, nghe những lời thảo mai đấy của vợ, tôi rợn cả da gà, nói khác hẳn với những lời nói xấu sau lưng khi nãy.
Tôi dù rất bực mình nhưng thôi cũng đành bỏ qua, coi như tôi nhịn một lần để giữ hòa khí gia đình vậy. Chứ con trai tôi, tôi biết, thằng bé rất ngoan lại chịu khó học hành, đi học về cũng thường giúp bố mẹ dọn nhà dọn cửa, tuy bé nhưng có ý thức độc lập rất cao.
Chuyện đó bẵng đi một thời gian, tôi cũng không để ý nữa thì lại xảy ra một chuyện khiến tôi rất tức giận và thất vọng. Đó là lần tôi lấy máy vợ gọi, vô tình đọc được đoạn chat giữa vợ và bạn. Mà nội dung cuộc nói chuyện vẫn là nói xấu con trai tôi. Phương nói, thằng bé hư hỏng, hay cãi láo, rồi dù rất ghét nhưng vẫn phải cho ngủ cùng giường và 2 con của cô ấy, đi chơi cũng phải cho đi cùng dù không muốn nhưng sợ làm mất lòng chồng, rồi mọi người để ý soi mói này nọ. Phương còn nói thằng bé biết được chiều, suốt ngày vòi vĩnh, đòi hỏi, lại còn lười biếng.
Tôi đọc mà thấy giận run cả người, những điều này thật sự là quá đáng. Con trai tôi còn bé, nó có biết gì đâu mà cô ấy có thể nói về nó như thế. Tôi cảm thấy thât vọng về vợ vô cùng, hóa ra đằng sau vẻ hiền lành, ngon ngọt lại là con người 2 mặt, thảo mai đến thế. Tôi phải làm gì đây, có nên nói chuyện thẳng thắn với cô ấy không? Bởi nếu giữ trong lòng, tôi thấy rất khó chịu, hơn nữa, để người ta hiểu sai về gia đình cũng như con trai tôi, tôi không chấp nhân được. Tôi chỉ sợ một điều, nói ra rồi lỡ có cãi nhau, vợ chồng có hề hấn gì làm sứt mẻ tình cảm thì tôi mệt lắm, tôi thực sự không muốn lặp lại quá khứ giống ngày xưa. Xin hãy cho tôi lời khuyên?
Theo Phunutoday
Trót trao "cái ngàn vàng" và giọt nước mắt ân hận muộn màng Yêu nhau hơn 1 năm, tôi đã trao anh thứ quý giá nhất nhưng anh lại lỡ phụ bạc tôi... Tôi năm nay 24 tuổi, đã đi làm được gần 1 năm. Tôi đang yêu một người, anh hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi yêu nhau được hơn 1 năm rồi. Trong quá trình yêu nhau, có nhiều lần anh đã đòi hỏi...