‘Đêm có mỗi việc nằm ngửa thôi mà cô cũng không xong’
Đêm qua, tôi có nói vài câu cằn nhằn sau khi chịu trận cơn hoan lạc của anh, anh đã thẳng thừng đẩy tôi tuột khỏi giường và gằn giọng bảo: Đúng là đồ đàn bà vô dụng…
Tôi với chồng thực sự là hai thực thể đối lập hoàn toàn về tính cách. Tôi từ bé đã theo học các lớp chuyên Văn và 4 năm đại học cũng sống trong môi trường văn thơ nên cực kỳ lãng mạn, bay bổng. Với tôi, từ lời nói cho đến hành động đều cần có sự ý nhị, nhẹ nhàng.
Nhưng chồng tôi thì khác hẳn, anh luôn coi hành động và kết quả là quan trọng. Những lời nói đẹp đẽ, cử chỉ ý nhị đều là thứ vô nghĩa, rườm rà không đáng có.
Cũng chính vì sự khác biệt trong tính cách này mà ngày mới quen nhau, tôi đã chẳng bao giờ nghĩ sẽ yêu chứ đừng nói đến việc lấy người bạn hơn tôi 2 tuổi ấy làm chồng. Tuy nhiên, trước sự tấn công kiên trì, bền bỉ của anh, cộng thêm sự vun vào của gia đình, bạn bè, tôi đã xiêu lòng.
Cứ nghĩ đến vô số những lời khuyên của bạn bè kiểu như “Đàn ông phải thực tế chứ cứ lãng đãng như mày có mà chết đói”, “Hai người phải khác nhau mới lâu bền”… tôi lại thêm động lực để yêu anh. Và rồi 27 tuổi, tôi lên xe hoa về n hà anh làm dâu.
Cuộc sống những ngày đầu sau khi cưới diễn ra êm đẹp. Anh dù không bao giờ nói những lời hoa mỹ khiến tôi bay bổng hay tặng những món quà khiến tôi nở mày nở mặt với bạn bè nhưng tôi cũng khá hài lòng vì anh có thu nhập ổn định lại thoải mái trong cách chi tiêu.
Chồng tôi là người khá giỏi về chuyên môn và lại luôn trách nhiệm trong công việc nên anh luôn thăng tiến trong công việc và có những mối làm ăn tốt. Anh chỉ một mực đi làm là về nhà giúp vợ và mẹ nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa. Nói chung tôi đã nghĩ rằng lựa chọn lấy anh làm chồng là quyết định đúng đắn.
Video đang HOT
Tuy nhiên, mọi rắc rối bắt đầu từ khi tôi sinh con gái đầu lòng. Vì con gái tôi sinh thiếu tháng hay quấy khóc nên những ngày mới sinh dù cả tôi và mẹ chồng chăm cháu song vẫn không xuể việc. Và tôi đã phải nhờ anh cùng tôi chăm con mỗi khi đêm đến nhưng cũng từ đây tính tình nóng nảy, ăn nói cộc cằn của anh có dịp nảy sinh.
Hàng đêm, cứ mỗi khi phải thức giấc vì những tiếng con khóc là anh lại chửi thề và đệm bằng những từ tục tĩu như phường chợ búa. Hôm nào, tôi phải nhờ anh bế con nữa thì khỏi phải biết, anh đay nghiến tôi bằng đủ từ ngữ cay nghiệt làm như thể tôi là người vô dụng lắm ấy.
Cũng từ khi có đứa con ra đời, vợ chồng tôi hay mâu thuẫn hơn. Và mỗi khi bất đồng quan điểm, anh không ngần ngại buông những lời xúc phạm tôi. Những lời nói này làm tôi tổn thương ghê gớm. Chúng làm lụi tàn hết những yêu thương, cảm xúc mà tôi dành cho anh, tình cảm vợ chồng càng cách xa nhau hơn.
Tuy vậy, mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như không có chuyện tôi không thể đáp ứng được “chuyện ấy” cho anh như trước đây. Chồng tôi là người có nhu cầu cao về tình dục. Trước đây, vì chiều chồng, dù có mỏi mệt đến đâu tôi cũng không từ chối chuyện ấy. Tôi cứ nghĩ nhắm mắt vài phút là xong chuyện. Còn chồng tôi, anh coi chuyện giường chiếu như bản năng, không cần phải làm đẹp hay màn dạo đầu nào cả. Vì vậy nên, chúng tôi chẳng mấy khi tranh cãi về chuyện này.
Tuy nhiên, kể từ sau khi sinh em bé, phần do mỏi mệt vì chăm con, phần do cơ thể chưa phục hồi sau chuyến vượt cạn nên tôi cảm thấy “chuyện ấy” cực kỳ đáng sợ. Không chỉ không có cảm xúc mà tôi còn cảm thấy đau đớn đến chảy nước mắt mỗi khi bị chồng ép làm “chuyện ấy”.
Tôi có nói về cảm giác của mình với chồng nhưng anh gần như không quan tâm. Anh bảo: “Đàn bà nhiệm vụ quan trọng nhất là nuôi con và phục vụ chồng nên phải cố gắng bằng mọi giá”. Sau đó, anh tuyên bố sẽ xin cho tôi nghỉ việc hai năm ở nhà để chăm con, anh dư sức nuôi tôi và con nhưng tôi không được làm anh mất hứng. Anh nói vậy nghĩa là tôi phải hiểu tôi không được phép nêu lý do thoái lui “chuyện ấy”.
Tôi nghỉ làm và chỉ ở nhà chăm con. Có thể nói tôi khá nhàn rỗi và có nhiều thời gian nghỉ ngơi nhưng không hiểu sao sau sinh, tôi rất sợ “chuyện ấy”. Trong khi đó, chồng tôi vẫn đòi hỏi “chuyện ấy” đều đặn hàng ngày.
Để né tránh đòi hỏi quá nhiều của chồng, tôi phải nghĩ ra đủ mọi cách. Lúc đầu, anh miễn cưỡng bỏ qua. Nhưng thời gian gần đây, khi nghe tôi nói “em mệt”, “em đau” mỗi khi anh đến gần là anh nổi đóa ngay. Anh mắng chửi và nói những lời cực kỳ tục tĩu khiến tôi tổn thương nặng nề.
Đêm qua, tôi có nói vài câu cằn nhằn sau khi chịu trận cơn hoan lạc của anh, anh đã thẳng thừng đẩy tôi tuột khỏi giường và gằn giọng bảo: Đúng là đồ đàn bà vô dụng. Cả ngày chơi, đêm có mỗi việc nằm ngửa thôi mà cô cũng không xong.
Ngồi dưới nền nhà mà tôi thấy mình nhục nhã vô cùng. Tự nhiên, tôi thấy chẳng còn hứng thú gì mà sống chung nhà với anh nữa. Chẳng lẽ lại ly hôn chỉ vì tật thô lỗ của chồng? Có ai rơi vào tình cảnh như tôi không?
Theo Blogtamsu
'Đàn bà vô dụng giống như cô có làm gái cũng không ai thèm'
Khi nóng giận chồng tôi nói vợ làm gái cũng không ai thèm. Không thể ngờ chồng tôi lại ví vợ mình với những người làm gái 'bán thân nuôi miệng'.
Tôi đang làm công nhân chuyên về sản xuất linh kiện điện tử. Vì hoàn cảnhgia đình nghèo khó, đông anh em nên sau khi học xong cấp 3, tôi không thi đại học mà xin làm công nhân. Nhiều người thầm tiếc nuối vì khi đi học tôi là người có học lực đứng nhất nhì lớp. Nhưng tôi tự động viên bản thân và quyết định đi làm để các em có thể ăn học đến nơi đến chốn.
Hàng tháng, tôi chi tiêu tiết kiệm để gửi tiền về cho gia đình. Khi đi làm, tôi mới biết cũng có nhiều người, nhiều mảnh đời giống mình. Xóm trọ tôi ở hầu như đều là công nhân. Trong đó, tôi thầm cảm mến một anh phòng đối diện. Anh cũng là công nhân cùng chỗ làm với tôi. Anh là người hiền lành và khá trầm tính. Qua nói chuyện, tôi mới biết bố mẹ anh mất sớm, từ nhỏ anh phải sống với bà ngoại. Biết vậy, tôi càng thương anh nhiều hơn.
Chúng tôi yêu nhau sau gần 1 năm quen biết (Ảnh minh họa)
Sau gần một năm, chúng tôi yêu nhau. Anh và tôi dọn về sống thử để tiện chăm sóc cho nhau. Thế rồi, chuyện gì đến cũng phải đến, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Sau lần đầu tiên đó, tôi đã mang thai ngoài ý muốn. Là người đàn ông có trách nhiệm nên anh đề nghị làm đám cưới sớm trước khi bụng bầu to lên.
Khi về xin phép gia đình, bố mẹ tôi phản đối kịch liệt vì không muốn con gái lấy một người quá nghèo, cha mẹ lại mất sớm. Nhưng khi biết con gái đang mang bầu, bố mẹ đành chấp thuận cho cưới.
Sau ngày cưới, chúng tôi trở lại công việc và sống trong căn nhà trọ lúc trước. Vì đang bầu bí nên tôi và anh ngưng hẳn "chuyện ấy" trong 3 tháng đầu thai kỳ. Công việc vất vả cộng với việc đang mang bầu khiến tôi cảm thấy khó chịu mỗi khi chồng đụng vào người. Vì vậy, cho đến khi sinh số lần tôi "chiều chồng" chỉ đến trên đầu ngón tay. Chồng tôi dần tỏ ra khó chịu trước sự hờ hững của vợ.
Hết thời kỳ kiêng cữ, tôi và chồng trở lại sinh hoạt bình thường. Nhưng không biết chồng tôi học và xem ở đâu những tư thế quan hệ rất lạ rồi bắt vợ thực hiện theo. Tôi một mực phản đối và tỏ ra không muốn hợp tác. Một phần vì không quen, một phần vì nghĩ rằng những tư thế đó chỉ dành cho những người phụ nữ làm nghề "bán thân nuôi miệng". Cuộc sống của vợ chồng tôi cũng vì thế mà trở nên ngột ngạt. Vì không phòng tránh được nên tôi lại mang thai. Lần trước là con gái nên lần này tôi biết anh rất mong có một người con trai nối dõi đến thế nào. Nhưng cuối cùng, tôi lại sinh thêm một tiểu "công chúa" nữa.
Khi nóng giận chồng tôi nói: "Đàn bà vô dụng như cô có làm gái cũng không ai thèm" (Ảnh minh họa)
Cuộc sống của chúng tôi vốn đã chẳng mấy êm ấm nên việc đẻ thêm con gái lại càng khiến chồng tức tối. Nhiều lúc vợ chồng to tiếng anh đã chửi mắng tôi không thương tiếc. Anh nói: "Tôi mong cô vứt ngay cái sĩ diện ấy đi. Vừa không biết cách đẻ con trai lại vừa không chiều chồng. Đàn bà vô dụng như cô có làm gái cũng không ai thèm đâu." Nghe đến đây, tôi đã tát chồng một cái trời giáng rồi thu xếp đồ đạc cùng hai con về quê ngoại.
Tại sao chồng tôi lại có thể ví vợ với những người làm cái nghề ở đáy xã hội như vậy. Cũng là con người nên tôi không thể nào chịu được những lời xúc phạm của chồng. Và không biết bao giờ có thể tha thứ cho những lời nói ấy của chồng nữa. Khi về nhà bố mẹ, tôi nói dối là đang được nghỉ nên cho hai cháu về quê chơi. Còn công việc thì tôi xin nghỉ một tuần và lấy lý do bị ốm. Mong rằng, trong thời gian đó chồng tôi sẽ nhận thức được sai lầm của mình và đón vợ con về.
Theo Afamily
Này gã lăng nhăng, bao giờ anh mới thôi cắm sừng lên đầu vợ? Lâu rồi không gặp gã, có lẽ khi gặp tôi nhất định sẽ hỏi "này gã lăng nhăng, bao giờ anh mới thôi cắm sừng lên đầu vợ mình?". Gã trả lời thế nào thì cũng kệ gã thôi, nhưng nói thật, cái chuyện của gã, cái cách mà gã đối xử với vợ mình, thật là thối không ngửi nổi! ảnh minh...