“Đêm cô có mỗi việc nằm ngửa thôi mà cũng không xong”
Đêm qua, tôi có nói vài câu cằn nhằn sau khi chịu trận cơn hoan lạc của anh, anh đã thẳng thừng đẩy tôi tuột khỏi giường và gằn giọng bảo: Đúng là đồ đàn bà vô dụng.
Tôi với chồng thực sự là hai thực thể đối lập hoàn toàn về tính cách. Tôi từ bé đã theo học các lớp chuyên Văn và 4 năm đại học cũng sống trong môi trường văn thơ nên cực kỳ lãng mạn, bay bổng. Với tôi, từ lời nói cho đến hành động đều cần có sự ý nhị, nhẹ nhàng.
Nhưng chồng tôi thì khác hẳn, anh luôn coi hành động và kết quả là quan trọng. Những lời nói đẹp đẽ, cử chỉ ý nhị đều là thứ vô nghĩa, rườm rà không đáng có.
Cũng chính vì sự khác biệt trong tính cách này mà ngày mới quen nhau, tôi đã chẳng bao giờ nghĩ sẽ yêu chứ đừng nói đến việc lấy người bạn hơn tôi 2 tuổ.i ấy làm chồng. Tuy nhiên, trước sự tấ.n côn.g kiên trì, bền bỉ của anh, cộng thêm sự vun vào của gia đình, bạn bè, tôi đã xiêu lòng.
Đêm qua, tôi có nói vài câu cằn nhằn sau khi chịu trận cơn hoan lạc của anh, anh đã gằn giọng bảo: Cả ngày chơi, đêm có mỗi việc nằm ngửa thôi mà cô cũng không xong. ẢNh minh họa.
Cứ nghĩ đến vô số những lời khuyên của bạn bè kiểu như “Đàn ông phải thực tế chứ cứ lãng đãng như mày có mà chế.t đói”, “Hai người phải khác nhau mới lâu bền”… tôi lại thêm động lực để yêu anh. Và rồi 27 tuổ.i, tôi lên xe hoa về nhà anh làm dâu.
Cuộc sống những ngày đầu sau khi cưới diễn ra êm đẹp. Anh dù không bao giờ nói những lời hoa mỹ khiến tôi bay bổng hay tặng những món quà khiến tôi nở mày nở mặt với bạn bè nhưng tôi cũng khá hài lòng vì anh có thu nhập ổn định lại thoải mái trong cách chi tiêu.
Chồng tôi là người khá giỏi về chuyên môn và lại luôn trách nhiệm trong công việc nên anh luôn thăng tiến trong công việc và có những mối làm ăn tốt. Anh chỉ một mực đi làm là về nhà giúp vợ và mẹ nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa. Nói chung tôi đã nghĩ rằng lựa chọn lấy anh làm chồng là quyết định đúng đắn.
Tuy nhiên, mọi rắc rối bắt đầu từ khi tôi sinh con gái đầu lòng. Vì con gái tôi sinh thiếu tháng hay quấy khóc nên những ngày mới sinh dù cả tôi và mẹ chồng chăm cháu song vẫn không xuể việc. Và tôi đã phải nhờ anh cùng tôi chăm con mỗi khi đêm đến nhưng cũng từ đây tính tình nóng nảy, ăn nói cộc cằn của anh có dịp nảy sinh.
Chẳng lẽ lại l.y hô.n chỉ vì tật thô lỗ của chồng? Có ai rơi vào tình cảnh như tôi không? Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Hàng đêm, cứ mỗi khi phải thức giấc vì những tiếng con khóc là anh lại chử.i thề và đệm bằng những từ tục tĩu như phường chợ búa. Hôm nào, tôi phải nhờ anh bế con nữa thì khỏi phải biết, anh đay nghiến tôi bằng đủ từ ngữ cay nghiệt làm như thể tôi là người vô dụng lắm ấy.
Cũng từ khi có đứa con ra đời, vợ chồng tôi hay mâu thuẫn hơn. Và mỗi khi bất đồng quan điểm, anh không ngần ngại buông những lời xúc phạm tôi. Những lời nói này làm tôi tổn thương ghê gớm. Chúng làm lụi tàn hết những yêu thương, cảm xúc mà tôi dành cho anh, tình cảm vợ chồng càng cách xa nhau hơn.
Tuy vậy, mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như không có chuyện tôi không thể đáp ứng được “chuyện ấy” cho anh như trước đây. Chồng tôi là người có nhu cầu cao . Trước đây, vì chiều chồng, dù có mỏi mệt đến đâu tôi cũng không từ chối chuyện ấy. Tôi cứ nghĩ nhắm mắt vài phút là xong chuyện. Còn chồng tôi, anh coi chuyện giường chiếu như bản năng, không cần phải làm đẹp hay màn dạo đầu nào cả. Vì vậy nên, chúng tôi chẳng mấy khi tranh cãi về chuyện này.
Tuy nhiên, kể từ sau khi sinh em bé, phần do mỏi mệt vì chăm con, phần do cơ thể chưa phục hồi sau chuyến vượt cạn nên tôi cảm thấy “chuyện ấy” cực kỳ đáng sợ. Không chỉ không có cảm xúc mà tôi còn cảm thấy đa.u đớ.n đến chảy nước mắt mỗi khi bị chồng ép làm “chuyện ấy”.
Tôi có nói về cảm giác của mình với chồng nhưng anh gần như không quan tâm. Anh bảo: “Đàn bà nhiệm vụ quan trọng nhất là nuôi con và phục vụ chồng nên phải cố gắng bằng mọi giá”. Sau đó, anh tuyên bố sẽ xin cho tôi nghỉ việc hai năm ở nhà để chăm con, anh dư sức nuôi tôi và con nhưng tôi không được làm anh mất hứng. Anh nói vậy nghĩa là tôi phải hiểu tôi không được phép nêu lý do thoái lui “chuyện ấy”.
Tôi nghỉ làm và chỉ ở nhà chăm con. Có thể nói tôi khá nhàn rỗi và có nhiều thời gian nghỉ ngơi nhưng không hiểu sao sau sinh, tôi rất sợ “chuyện ấy”. Trong khi đó, chồng tôi vẫn đòi hỏi “chuyện ấy” đều đặn hàng ngày.
Để né tránh đòi hỏi quá nhiều của chồng, tôi phải nghĩ ra đủ mọi cách. Lúc đầu, anh miễn cưỡng bỏ qua. Nhưng thời gian gần đây, khi nghe tôi nói “em mệt”, “em đau” mỗi khi anh đến gần là anh nổi đóa ngay. Anh mắng chử.i và nói những lời cực kỳ tục tĩu khiến tôi tổn thương nặng nề.
Đêm qua, tôi có nói vài câu cằn nhằn sau khi chịu trận cơn hoan lạc của anh, anh đã thẳng thừng đẩy tôi tuột khỏi giường và gằn giọng bảo: Đúng là đồ đàn bà vô dụng. Cả ngày chơi, đêm có mỗi việc nằm ngửa thôi mà cô cũng không xong.
Ngồi dưới nền nhà mà tôi thấy mình nhụ.c nh.ã vô cùng. Tự nhiên, tôi thấy chẳng còn hứng thú gì mà sống chung nhà với anh nữa. Chẳng lẽ lại l.y hô.n chỉ vì tật thô lỗ của chồng? Có ai rơi vào tình cảnh như tôi không?
Theo Nguoiduatin
"Cuộc chiến" ngầm âm ỉ của mẹ chồng nàng dâu
Kể từ ngày về làm dâu, chưa bao giờ không khí trong gia đình chị Hòa lại nặng nề đến thế. Mà chuyện có gì đâu, cũng chỉ ba vấn đề xoay quanh việc ăn dặm của bé Thỏ.
Mẹ bảo ngồi, bà bế đi
"Thỏ nhà mình tháng này lại không tăng được lạng nào. Khổ, nhìn con ngày càng còi đi mà thấy xót quá. Trước khi đi làm mình đã cẩn thận dậy sớm đi chợ mua đồ rồi nấu sẵn cháo cho con rồi, ông bà ở nhà chỉ việc lấy ra hâm nóng lại cho con ăn là xong. Thế mà hôm nào đi làm về cũng thấy nồi cháo còn y nguyên.
Hỏi bà, bà bảo Thỏ không chịu ăn cháo mình nấu, bà phải đi nấu nồi cháo khác. Mình định đi quấy bột thì bà lại bảo không cần, nãy vừa cho Thỏ ăn rồi, cũng đừng cho bú không lại no quá. Kệ bà nói, lựa lúc bà ra ngoài mình vạch ti cho con bú thì thấy Thỏ bú ngon lành lắm, chứng tỏ nó đói. Nhưng bà về thấy thế thì lại giận mình ra mặt" - chị Hòa cho hay.
Là một bà mẹ hiện đại nên khi chuẩn bị cho con ăn dặm, chị Hòa đã lên mạng và tìm hiểu rất kỹ càng. Chị đầu tư sắm cho con một chiếc ghế tập ăn bột, với mong muốn con được rèn nếp ăn tập trung, độc lập, đúng giờ.
Nhưng trái với tâm lý hồ hởi của con dâu, mẹ chồng chị khi nhìn thấy chiếc ghế ăn bột chỉ thốt lên: "Ôi dào. Phí cả tiề.n. Thà mua chiếc xe đẩy còn có ích hơn".
Nghe mẹ nói chị Hòa buồn lắm, nhưng vẫn cố lựa lời giải thích cho mẹ hiểu. Nhưng dường như mẹ chồng chị Hòa không để tâm tới, đến giờ cho cháu ăn bà lại một tay ôm cháu, một tay cầm chén cháo đi rong rẩy khắp xóm. Hoặc khi nào mỏi quá thì bà lại bảo ông lấy trống gõ ầm ĩ để cháu ngồi yên mà đút cháo.
Chị Hòa khổ sở: "Mình đã giải thích rất nhiều lần cho bà hiểu rằng bế đi ăn rong vừa mệt bà mà lại khiến Thỏ lười ăn thêm vì ăn không tập trung, con sẽ không có cảm giác ngon miệng dễ sinh chán ăn nhưng bà không nghe. Giờ thì đúng là chiếc ghế thành vô dụng thật".
Chuyện đâu dừng lại ở đó, Thỏ ngày càng lười ăn, mỗi lần cho ăn như đán.h vật. Mẹ chồng chị cứ đút muỗng bột vào là cô bé lại phun phì phì văng ra hết quần áo, tay chân. Ban đầu, bà nội còn dỗ dành, nói ngọt, sau thì bà dọa nạt cố ép cháu ăn bằng được.
"Mình vô tình nghe bà kể rằng hôm nay Thỏ lại không chịu ăn, bà phải bóp miệng ra đút cháo rồi bắt Thỏ nuốt hết mới bỏ tay ra. Mình trong tình huống ấy còn chẳng ăn được nữa là trẻ con. Nó sợ thì ăn sao nổi nữa" - chị Hòa rơm rớm nước mắt.
Thỏ ngày càng lười ăn, ba tháng không lên một lạng nào. So trong bảng tiêu chuẩn cân nặng của trẻ, Thỏ ở mức dọa suy dinh dưỡng cấp độ 2. Nhìn con như vậy, chị Hòa "như ngồi trên đống lửa". Con đã lười ăn, mẹ lại bận đi làm nên dinh dưỡng của Thỏ chỉ phụ thuộc vào việc bú sữa công thức.
Nhưng thay vì pha 60ml sữa phải cho hai muỗng bột thì mẹ chồng chị lại chỉ cho một muỗng bột. Mẹ chồng chị giải thích: "Pha loãng ra cho dễ uống, lại đỡ hại thận".
"Dầu" chồng châm "lửa" lớn
Chị Hòa không hài lòng với lời giải thích của mẹ chồng nhưng chị cũng không dám nói lại vì sợ mẹ chồng tự ái. Tối đến, đợi chồng đi làm về chị mới nhẹ nhàng thủ thỉ.
Nhưng thay vì an ủi, động viên vợ thì chồng chị Hòa lại bảo: "Em mặc kệ mẹ đi. Mẹ có cách chăm con của mẹ. Mẹ cũng nuôi sáu đứa con rồi chứ có phải chưa nuôi bao giờ đâu. Kinh nghiệm của mình chắc gì đã bằng mẹ".
Nghe chồng nói, chị Hòa càng cảm thấy ấm ức nhưng vẫn cố kiềm chế. Cách đây hai tuần, chị Hòa đau bụng nên xin sếp cho về nghỉ sớm. Đang nằm ở trong phòng chị nghe tiếng mẹ chồng thất thanh. Thì ra bé Thỏ đang tắm bị nôn hết cháo ra người. Chị Hòa chạy vội ra, nhìn con mặt tái mét, khóc thét lên vì sợ.
Xót con, chị không kiềm chế được nên đã nói lớn: "Sao vừa cho ăn cháo xong mẹ đã cho cháu đi tắm ngay, làm thế sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, làm cháu bị nôn ngay".
Nghe chị nói, mẹ chồng chị không bảo gì đi luôn vào phòng.
Tối đến chồng chị đi làm về, chưa hỏi han vợ đau bụng thế nào đã lớn tiếng hỏi: "Em có thành kiến gì với mẹ à mà mẹ làm gì em cũng không vừa lòng?". Chị Hòa đứng sững nhìn chồng.
Bị chồng trách mắng vô cớ cộng với mệt mỏi trong người khiến chị trở lên mất kiềm chế. Hai vợ chồng lời qua tiếng lại ầm ĩ.
Có lẽ mâu thuẫn trên không chỉ xuất hiện trong gia đình chị Hòa mà còn xuất hiện ở rất nhiều gia đình khác. Nó vốn chỉ là những vụn vặt của cuộc sống, nhưng nếu không được can thiệp và giải quyết khéo léo thì cũng đủ làm hạnh phúc của gia đình một phen chao đảo.
Người chồng của chị Hòa, thay vì trách móc vợ thì nên là cầu nối tình cảm giữa mẹ và vợ, càng không nên bên nhẹ, bên nặng để rồi khiến nhà cửa thêm sóng gió.
Bản thân chị Hòa, càng không nên cố nín nhịn, tránh để ấm ức trong lòng mỗi khi mẹ chồng làm sai mà nên lựa lúc thích hợp, nhắc khéo cho mẹ hiểu. Có như vậy, nhà cửa mới yên bình, lửa hạnh phúc mới bền lâu.
Theo Blogtamsu
Bạn gái muốn chia tay vì mẹ không cho hai đứa quen nhau Em năm nay 20 tuổ.i, là nam. Hôm nay em xin kể câu chuyện của mình, mong các thành viên trong diễn đàn có thể tư vấn giúp em. Em và bạn gái quen nhau gần 4 tháng. Trước đó, em và bạn gái tuy học cùng lớp nhưng ít nói chuyện (tính em ít nói) và... em từng quen một bạn gái...