Để khắc phục những sai lầm của em, mình ly dị chồng nhé
Lẽ ra em nên bớt sống vì gia đình, chăm sóc bản thân mình nhiều hơn, ích kỷ hơn thay vì cứ đi làm về lao đầu vào cơm nước.
Ảnh minh họa
Chồng ơi, em sai rồi! Lẽ ra từ ngày lấy nhau em phải quản chồng thật chặt, kiểm soát chồng từ điện thoại, giờ giấc… Lẽ ra ngày xưa chồng thất nghiệp em phải bắt đi kiếm việc và làm thật nhiều tiền. Lẽ ra hàng tháng em phải yêu cầu chồng nộp lương đầy đủ, không được tự ý xài lung tung. Lẽ ra ngày xưa mỗi lần cãi nhau, em phải ngang ngược đáp trả khi chồng nói những điều không đúng, chứ không phải im lặng cho qua. Lẽ ra mỗi lần đi đâu em phải bắt chồng đưa đón như lời hứa ngày xưa chứ không phải âm thầm tự đón xe đi một mình dù khuya dù sớm. Lẽ ra mỗi lần đi công tác em phải bắt chồng nhắn tin hỏi thăm xem đã tới nơi chưa, an toàn chưa chứ không phải chỉ được ngồi nhìn cái điện thoại vô tri vô giác không biết nhận tin là gì.
Lẽ ra em phải yêu cầu chồng phải gọi điện cho em hàng ngày chứ không phải gọi mà chồng cũng không thèm nghe, đã vậy danh bạ của chồng không hề có lưu số của em. Lẽ ra em nên bớt sống vì gia đình, chăm sóc bản thân mình nhiều hơn, ích kỷ hơn thay vì cứ đi làm về lao đầu vào cơm nước, dọn dẹp, chăm con đôi khi chưa kịp thay quần áo. Lẽ ra em không nên nhận trách nhiệm nuôi dạy con từng miếng ăn giấc ngủ, từ lời nói đến tác phong để giờ khi con lớn lên ngoan hiền mạnh khỏe, học hành giỏi giang như chồng mong muốn, mà chồng lại đi kể lể với người đàn bà khác rằng em chỉ biết lo cho con mà bỏ rơi chồng, để chồng lạnh lẽo cô đơn, rằng em lạnh lùng, khô khan và rồi chồng cắm sừng lên đầu em một cách ngoạn mục.
Lẽ ra em phải đến tận nơi chồng làm việc để công khai tất cả chứng cớ ngoại tình của anh và người đàn bà đó, để cả hai phải chịu hậu quả mà mình đã gây ra, nhưng em nghĩ rồi quả báo sẽ đến với hai người sớm thôi. Cả hai người đều là phật tử thì em nghĩ biết quả báo của tội ngoại tình là gì rồi. Thêm một gia đình tan đàn xẻ nghé chẳng ích lợi gì cho bản thân em ngoại trừ xả được cơn hận trong lòng. Lẽ ra trong cơn bế tắc em phải mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn chứ không vùi mình trong đau khổ, không ăn không ngủ để rồi còn bị chồng mắng nhiếc coi thường: đồ đàn bà yếu đuối, bị mọi người phán sao mà xơ xác, sao mà hốc hác.
Video đang HOT
Lẽ ra ngày phát hiện ra sự thật bẽ bàng đó em phải dọn đi luôn mới đúng, nhưng rồi em lại quay về vì con, vì em chưa đủ điều kiện để con có một cuộc sống đủ đầy. Em cắn răng chấp nhận những lời đay nghiến của chồng rằng: đàn bà ngu, ai biểu yêu làm chi rồi than khổ. Đã sinh ra kiếp đàn bà là kém phước rồi nên có khổ cũng đừng than vãn. Em đã sai vì nhẫn nhịn quá mức, sai vì quá yêu con, sai vì đã tha thứ cho chồng hết lần này đến lần khác. Em đã sai chỉ vì muốn vun vén cho gia đình mà đến giờ này con phát biểu chắc cả xóm này ai cũng nghĩ mẹ tu chín kiếp mới lấy được ba. Vậy nên, để khắc phục những lỗi lầm trên, em quyết định ly hôn, chồng nhé.
Theo VNE
Tôi là sản phẩm của sự dạy dỗ sai lầm
Tại sao tôi luôn như cái gai trong mắt mọi người, kể cả người thân? Tôi được sinh ra là một sai lầm hay sao?
Tôi viết những dòng này trong tâm trạng hoang mang, không bạn bè, không một người bên cạnh để nói ra những nỗi niềm mà tôi đã mang trong lòng hơn 20 năm nay. Được sinh ra khi mẹ tôi đã gần 40 tuổi, đã có một anh trai và một chị gái hơn tôi 10 tuổi, độ tuổi của mẹ quá muộn để sinh con ở thời đó. Từ khi nhận biết được mọi thứ, tôi nghe mẹ kể khi mang thai tôi mà không hề biết nên đã uống thuốc. Mẹ từng đi phá thai nhưng do thai quá to nên đành giữ lại.
Tôi ra đời như vậy, một bên mắt lệch và nhỏ hơn bên còn lại. Tôi không phải là đứa thông minh như chị gái - luôn luôn rất năng động, giỏi giang. Sự nghiệp học hành làng nhàng nhưng tôi luôn cố gắng để đạt thành tích nọ kia, mọi người đều nhận xét ngoan và lễ phép, có phấn đấu.
Thế nhưng trong mắt mẹ, tôi chưa bao giờ là đứa đáng được khen. Bà luôn đem tôi ra so sánh với những đứa trẻ khác, ngay cả với chị gái. Suy nghĩ của một đứa bé khi đó bảo tôi cần phải cố hơn nữa để mẹ vui, để cho bằng bạn bằng bè. Tôi hy vọng rồi một ngày mẹ sẽ tự hào về mình.
Ảnh minh họa
Lên cấp 2 rồi cấp 3, tôi có những đam mê của mình, vẫn cố gắng học hành chăm chỉ cho vừa lòng mọi người nhưng dường như mọi thứ chẳng hề thay đổi. Ngoài chuyện học hành, tôi còn bị so sánh nhiều thứ khác trong cuộc sống. Học hành bận rộn, tôi chẳng có thời gian làm việc nhà, chị gái đi lấy chồng, công việc nhà chẳng ai dạy dỗ.
Tôi nhớ lần đó, năm lớp 7, thời mọi thứ chưa có, nấu cơm bằng bếp than, đó là lần thứ 2 thứ 3 gì tôi học nấu, nồi cơm chỗ sống chỗ chín. Mẹ đã nói suốt cả một bữa ăn, nào con nhà này nấu cơm giỏi, con nhà kia kho cá ngon, còn tôi thì... Tôi gào lên, thực sự ức chế, thấy bản thân đã rất cố gắng cơ mà. Bà đánh tôi, tôi khóc suốt cả đêm hôm đó.
Từ ngày ấy, tôi chẳng muốn động vào bếp nước nữa, mọi thứ bắt buộc tôi sẽ làm còn không thì thôi. Tôi sợ mình làm hỏng sợ lại bị nói, bị so sánh. Sự so sánh cứ như một ám thị lúc nào cũng có trong đầu tôi. Gặp ai hỏi thăm tôi, mẹ cũng kể như một đứa không biết làm gì, bao nhiều lần tôi nghe mẹ nói mẹ xấu hổ về tôi.
Cũng chẳng biết từ bao giờ, tôi trở thành một đứa nhút nhát, lúc nào cũng tự ti, mặc cảm. Nhiều khi ức chế, tôi trở nên cộc cằn, phản ứng lại những gì không vừa ý. Tôi tránh gặp mặt mọi người, tránh những đám giỗ chạp cưới hỏi, những đám gặp mặt họ hàng. Tôi sợ cái nhìn của mọi người, sợ những câu nói của mẹ. Tôi cũng chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào ai bằng đôi mắt lệch của mình nhưng đôi tai tôi nghe được hết.
Mẹ bảo trong gia đình, tôi là một đứa tự kiêu tự đại khó ưa, một đứa hâm dở, còn với người ngoài tôi là một đứa đần, kém cỏi, dốt nát. Tôi cũng chẳng buồn nói lại nữa. Tôi nghiên cứu nhiều về xã hội, về tư tưởng phương Tây, tôi thích điều đó. Thế mà bất cứ điều gì tôi nói ra đều là vớ vẩn, chẳng bao giờ có ai ủng hộ.
Tôi ít nói, cái gì làm thì làm, chẳng muốn làm phiền ai, ảnh hưởng đến ai. Tôi không thích sự ồn ào giả dối, nịnh bợ nhưng bố mẹ cho đó là sự ngu dốt, tự kiêu. Lúc nào cũng muốn tôi gặp người này, quen người kia để có mối quan hệ này nọ. Tôi nói thẳng là không thích, vậy là lại có chiến tranh, tôi lại là đứa con bất hiếu.
Từ bé tôi đã thích vẽ, muốn học thiết kế thời trang, nhưng với mẹ đó chỉ là nghề 'xướng ca vô loài'. Vậy là tôi lên đại học, không một định hướng cho tương lai, tôi như cây cỏ hoang mọc ven đường. Tốt nghiệp đại học, về nhà, đi làm được 2 năm, tôi thất nghiệp, hàng ngày lang thang tìm việc, học tiếng Anh, nộp hồ sơ. Mẹ vẫn những câu chuyện như thế về tôi, thậm chí cả những câu chuyện không hề có.
Tôi tự hỏi đã làm gì sai trong cuộc đời này? Tôi khủng hoảng vì thất nghiệp, vì sự đàm tiếu, vì mọi thứ. Cứ cho là tôi không giỏi giang, không thông minh, tính cách khó chịu, đó là một tội lỗi sao? Một điều đáng bị lên án sao? Tôi chưa từng ghét bỏ gia đình mình, thậm chí còn muốn làm nhiều thứ hơn để bố mẹ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng tại sao tôi luôn như cái gai trong mắt mọi người, kể cả người thân? Tôi được sinh ra là một sai lầm hay sao?
Hồi cấp 3, nhiều lần mẹ mắng tôi, tôi từng muốn tự tử, viết những bức thư dài, viết đầy những cuốn sổ nhật ký. Còn bây giờ tôi chỉ muốn ra đi, đến nơi nào chẳng ai biết, nơi tôi có thể bắt đầu cuộc sống khác với những thứ mình theo đuổi. Tôi đã đã tự buông thả bản thân trong thời gian dài, những điều tôi sai thì tôi nhận, nhưng những điều không có thật sao cứ tiếp diễn mãi trong cuộc sống của tôi như vậy? Tôi thực sự rất mệt mỏi.
Theo VNE
Tái hôn với bồ nóng bỏng mới biết mình sai lầm vào ngày gặp lại vợ cũ sau hơn 2 năm Mới 30 tuổi mà tôi đã tan vỡ trong cuộc hôn nhân đầu tiên. Tôi tái hôn với cô bồ nóng bỏng, nhưng cuối cùng cuộc hôn nhân mới cũng không khiến tôi hạnh phúc. Tôi chợt hiểu, phụ nữ họ hoàn toàn có thể quyến rũ nếu người đàn ông dành thời gian cho họ, phụ nữ cũng sẽ xinh đẹp và...