Để em nuôi con riêng của anh!
Hãy để con lại cho em. Em sẽ nuôi con. Dù sao con cũng quá thiệt thòi rồi. Con trẻ không có tội.
Ngọc đứng chế.t chân giữa cửa nhà khi người phụ nữ ấy tìm tới. Người đó ấn vào tay cô đứ.a tr.ẻ khóc lả đi vì đói:
- “Nói với anh Tùng, tôi không thể nuôi nó được nữa. Tôi cần phải đi tìm hạnh phúc khác. Anh ấy phải có trách nhiệm với con. Chào chị”.
Người phụ nữ đó đi nhanh tới mức Ngọc không kịp phản ứng, đán.h ghe.n hay chí ít là hiểu sự tình đang diễn ra. Đứ.a tr.ẻ đỏ hỏn trong tay chị là con riêng của chồng cô. Điều đó thật không dễ dàng gì để đối diện. Nhưng nó còn đớ.n đa.u hơn gấp bội khi nhìn đứ.a tr.ẻ là cô biết, nó còn nhiều tháng hơn con trai đầu lòng vừa mới sinh của cô. Điều ấy có nghĩa là anh đã phản bội trước cả khi chị mang bầu. Một sự phản bội quá phũ phàng vì khi ấy, anh chị chỉ mới cưới nhau mà thôi.
Anh đi làm xa nhà, đó là một thiệt thòi với Ngọc khi mà cô phải một mình làm mọi việc trong quãng thời gian mang bầu. Với người phụ nữ, điều đó cay cực ghê lắm. Quãng thời gian ấy ai cũng cần có người bên cạnh chăm sóc nhưng Ngọc thì không có may mắn đó. Cô không có người thân ở gần, anh lại đi làm xa nên hầu như cô tự mình gánh vác hết mọi chuyện. Nghĩ cũng tủi thân nhưng rồi cô lại động viên mình rằng: “Chồng cô cũng đâu muốn như vậy, tất cả cũng chỉ vì tương lai của hai vợ chồng, vì đứa con và tổ ấm sau này mà thôi”.
Video đang HOT
Anh đã phản bội trước cả khi chị mang bầu. Một sự phản bội quá phũ phàng vì khi ấy, anh chị chỉ mới cưới nhau mà thôi. (Ảnh minh họa)
Vất vả bao nhiêu Ngọc cũng chưa từng một lời oán thán hay kêu than với chồng. Cô gồng mình lên làm mọi việc để chồng yên tâm công tác nơi xa. Thế mà đâu có ngờ, cuối cùng cô lại bị chồng phản bội như thế này. Cô ở nhà thương chồng, nhớ chồng bao nhiêu thì nơi xa anh lại ngã vào vòng tay người phụ nữ khác. Để rồi ngày hôm nay, khi Ngọc vừa mới sinh con được hơn 3 tháng, người đàn bà ấy đã tìm đến để ấn vào tay cô đứa con ngoài giá thú của anh. Chua xót làm sao!
Ngọc điện thoại cho chồng về gấp. Và rồi chỉ khi nhìn thấy đứ.a tr.ẻ, anh đã biết điều gì xảy ra. Anh ôm lấy vợ mong Ngọc tha thứ cho lỗi lầm mà anh phạm phải. Anh nói đi làm xa, ở công trường, anh không tránh khỏi bị cám dỗ. Anh là.m chuyệ.n ấ.y với cô ta 4 lần nhưng rồi sau đó anh tự x.ỉ v.ả bản thân mình vì biết đó là điều không thể chấp nhận được và kiên quyết dừng lại. Cô ta đến với anh cũng chỉ có ý định moi được tiề.n để sống. Có ai ngờ cô ta lại mang bầu. Chính anh là người đã bắt cô ta giữ lại đứ.a b.é vì không muốn cô ta làm điều thất đức đấy. Anh muốn cô ta nuôi con, anh sẽ chu cấp tiề.n bạc. Nhưng rồi chị ta không chịu, lẳng lặng mang con đến trả cho Ngọc như ngày hôm nay.
Ngọc nuốt cay đắng vào lòng mà không biết phải làm sao. Đứa con thơ vừa mới sinh của cô khiến cô không dành lòng nếu l.y hô.n dù cô đa.u đớ.n lắm. Hơn 1 tuần trời qua đi, Ngọc không nói với chồng lời nào. Anh không lên công trường mà ở nhà chờ quyết định của vợ. Hàng ngày, anh cặm cụi pha sữa cho đứa con riêng của mình còn Ngọc ôm lấy đứa con cô dứt ruột đẻ ra và lúc nào cũng khóc.
Từ đây cô sẽ coi đó là con mình. Sai lầm của anh không thể trút lên đứ.a tr.ẻ vô tội này. Cô không đủ tàn nhẫn để làm điều đó. (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc nhìn chồng vất vả, chật vật với đứ.a tr.ẻ còn bé tí đó Ngọc cũng thấy chạnh lòng thương. Nhưng cứ ôm đứ.a tr.ẻ vào lòng, Ngọc lại hình dung ra cảnh chồng mình ôm ấp người đàn bà khác khiến cô không sao chịu nổi. Đứ.a b.é không có tội nhưng nó là hiện thân của sự phản bội. Cô không sao bảo lòng mình làm khác đi được.
- “Anh biết em khó lòng mà tha thứ được cho anh vì những sai lầm mà anh gây ra. Anh cũng biết nếu nhìn thấy đứ.a b.é em sẽ càng hận. Anh cũng không thể tự mình chăm sóc cho nó được. Anh sẽ gửi con cho một người họ hàng xa nhờ họ nuôi. Hi vọng rằng em cho anh cơ hội làm lại, bù đắp cho em và con. Anh cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa”.
Nghe chồng nói, Ngọc thấy thương anh vô cùng. Thoáng trong suy nghĩ cô cũng cho rằng đó là một biện pháp hợp lí. Nhưng khi anh bế đứ.a tr.ẻ còn nơn nớt đó trên tay để đưa bé đi một nơi khác, tiếng khóc xé lòng của đứ.a tr.ẻ thơ khiến Ngọc không sao cầm lòng nổi. Cô cảm thấy thương và xó.t x.a vô cùng:
- “Đừng anh! Hãy để con lại cho em. Em sẽ nuôi con. Dù sao con cũng quá thiệt thòi rồi. Con trẻ không có tội”.
Ngọc khóc như mưa, ôm vội đứ.a b.é vào lòng. Dù đứ.a b.é không thể nói nhưng cô cảm giác rằng nó đang thèm khát vòng tay của người mẹ ôm ấp. Cô gục mặt vào con, khóc nức nở. Từ đây cô sẽ coi đó là con mình. Sai lầm của anh không thể trút lên đứ.a tr.ẻ vô tội này. Cô không đủ tàn nhẫn để làm điều đó.
Anh ôm Ngọc vào lòng, nước mắt anh lăn dài trên má: “Cám ơn em!”.
Theo VNE
Hôm nay, anh có người yêu...
Em biết ngày này rồi cũng sẽ tới...
Chỉ là nó đến nhanh quá khiến một con bé mong manh như em chưa sẵn sàng đón nhận. Lòng em nghẹn đi và không thể nói thành lời. Người ta xinh hơn em nhiều anh nhỉ. Người ta cũng giỏi giang hơn em. Người ta là đồng hương với anh. Và hơn hết, người ta là người lúc này đây có thể mang lại cho anh hạnh phúc và tiếng cười thực sự - cái mà từ lâu rồi em không còn có thể mang lại cho anh.
Hôm nay, anh có người yêu...
Em thấy lòng mình nhẹ nhõm thật nhiều. Nhẹ nhõm vì cuối cùng em cũng biết được lý do anh rời xa em sau một tình yêu dài hai năm. Nhớ cái ngày anh bảo: "Anh hết yêu em rồi, anh xin em, em đừng làm phiền anh nữa!", em ngốc đến mức không tin đó là sự thật, rằng anh chỉ nói dối để em hết yêu anh thôi, rằng anh có nỗi khổ tâm gì đó không thể nói thành lời, rằng... hàng trăm hàng vạn lý do sến nhất trần đời nhưng không phải là... "anh hết yêu em". Và hôm nay, khi nhìn thấy hình ảnh em trên facebook của anh đã được thay bằng hình ảnh người khác, em thật sự hiểu "anh đã hết yêu em" như những gì anh nói. Em tin, anh ạ!
Hôm nay, anh có người yêu...
Em biết rằng từ nay nụ cười anh nghĩ tới mỗi sớm mai thức dậy và mỗi tối trước khi ngủ say không phải là cái lúm đồng tiề.n đã từng làm anh ngơ ngẩn. Em biết rằng từ nay bàn tay nhỏ nhắn đan nhẹ vào tay anh trong những buổi dạo chơi khắp phố phường Sài Gòn cũng không phải là bàn tay ngắn củn như ngón tay em bé của em. Em biết rằng từ nay cái giọng thủ thỉ bên vai anh trong những chiều ngược gió cũng không còn là cái giọng nhõng nhẽo mè nheo của em. Em biết!
Em biết rằng từ nay nụ cười anh nghĩ tới mỗi sớm mai thức dậy và mỗi tối trước khi ngủ say không phải là cái lúm đồng tiề.n đã từng làm anh ngơ ngẩn. (ảnh minh họa)
Hôm nay, anh có người yêu...
Em mong từ nay anh sẽ không phải vất vả, lủi thủi nhào người vào công việc chỉ để không cảm thấy cô đơn. Em mong người ta sẽ thay thế được con bé trẻ con như em để chăm sóc, yêu thương anh mỗi ngày. Em mong người ta sẽ biết anh không thích ăn đồ chua để gọi đúng món trong những lúc đi ăn cùng nhau. Em mong người ta biết anh có tật hay ngủ quên khi nhắn tin để đừng hờn dỗi, cáu gắt với anh. Em mong người ta sẽ có chút thời gian rảnh để rong ruổi cùng anh những cuối tuần khi anh muốn thỏa mãn sở thích nhiếp ảnh của mình. Em mong người ta biết mua đúng loại mít mà anh thích ăn, đúng loại thuố.c ho mà anh uống mỗi lúc anh bệnh. Em mong người ta sẽ có thể bên cạnh anh và chia sẻ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống của anh. Như thế, anh nhé!
Hôm nay, anh có người yêu...
Em muốn chúc cho người em từng yêu được hạnh phúc. Nhớ ngày xưa em nói: "Dù sau này anh có yêu ai khác nhiều hơn em thì em tin, em mãi là người ôm anh chặt nhất...". Em ngốc quá anh nhỉ. Bảy tỉ người trên trái đất này, anh rồi cũng sẽ tìm thấy đôi bàn tay đan vừa khít bàn tay anh nhất. Anh rồi cũng sẽ tìm tthấy trái tim hòa cùng nhịp đậ.p với trái tim anh nhất. Và anh rồi cũng sẽ tìm thấy người có thể ôm anh chặt hơn em đã từng...
Hôm nay, anh có người yêu...
Em bước vào quán cà phê lần đầu tiên chúng mình gặp mặt. Quán vẫn như xưa, cô bé chủ quán vẫn gật đầu chào em như thường lệ. Cái bàn nhỏ nơi góc trái lấp lánh ánh nến và nụ cười hạnh phúc của một tình yêu vừa chớm nở. Tay họ đan vào nhau. Người con trai vẫn giữ thói quen nhâm nhi sinh tố chanh như ngày nào. Em bước ngang họ, mỉm cười... Có phải đôi khi chỉ cần một nụ cười, người ta đã có thể bước qua đời nhau.
Theo Eva
Ngày ra mắt, thông gia cãi nhau rồi hủy hôn Câu chuyện có thật, khiến bây giờ một gã đàn ông như tôi vẫn còn phải đa.u đớ.n vô cùng. Nghĩ lại thì thật phiền muộn, 1 năm trôi qua nhưng mỗi lần nghĩ về chuyện ấy tôi lại thấy ức nghẹn. Tôi buồn vì bao ngày tháng mặn nồng cũng tan theo mấy khói, tôi bao dung đón nhận em rồi cuối...