Để “chuyện ấy” ngập tràn đam mê sau hôn nhân
Hãy tham khảo một số phương pháp hiệu quả dưới đây để giữ ngọn lửa đam mê không bao giờ tắt trong đời sống tình dục của bạn:
Sự thân mật
Một trong những điều kiện tiên quyết để có đời sống tình dục hạnh phúc là sự gần gũi và thân mật giữa hai người; và điều này đôi khi bị hiểu nhầm là tình dục. Sự thân mật sẽ giúp các cặp vợ chồng hiểu nhau hơn, gần gũi nhau hơn, và quên đi cuộc sống tất bật bên ngoài. Và một điều quan trọng cần nhớ đó là thân mật không chỉ giới hạn ở phòng ngủ. Những hoạt động như cùng nhau nấu ăn, mát xa cho nhau, đọc cho nhau nghe một mẩu truyện vui hoặc cùng nhau học điều gì mới mẻ …đều là các hành động thân mật giúp hai người xích lại gần nhau.
Chuyện trò thoải mái
Hãy tin tưởng bạn đời và trò chuyện với anh ấy/cô ấy về tất cả mọi việc bạn nghĩ, đặc biệt là trong “chuyện chăn gối” vì người ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu họ biết sở thích của bạn trong chuyện này. Đừng để anh ấy/cô ấy phải tự mày mò phán đoán ý nghĩ và sở thích của bạn mà không có bất kỳ gợi ý gì. Hôn nhân là sự kết hợp và giao hòa giữa tình yêu và tình bạn. Nếu bạn biết lựa chọn từ ngữ và hành động thông minh và khôn khéo khi chuyện trò cùng nhau thì một nửa của bạn sẽ hiểu người mình yêu nghĩ gì, mong muốn gì và mối quan hệ giữa hai người sẽ ngày càng được củng cố.
Thường xuyên đi chơi cùng nhau
Hãy dành thời gian cho những chuyến du lịch xa nhà hoặc thậm chí chỉ là những buổi hẹn hò riêng giữa hai người. Có thể nhờ người thân hoặc bạn bè trông giúp con cái và cùng nhau đi ăn tối hoặc xem một bộ phim giống như những ngày còn yêu. Những dịp đó không chỉ là cơ hội để bạn và người ấy trao đổi về những điều đang diễn ra trong cuộc sống riêng của mỗi người, ví dụ như chuyện cơ quan, chuyện bạn bè….mà còn mang lại sự gắn kết, cảm xúc và hơn cả là duy trì niềm vui thích trong mối quan hệ của bạn. Và trong những chuyến đi chơi này bạn sẽ có cơ hội để thân mật với bạn đời hơn.
Video đang HOT
Vui vẻ và bất ngờ
Hãy khiến mối quan hệ vợ chồng luôn ngập tràn niềm vui và bất ngờ. Bạn có thể thường xuyên làm một số việc lãng mạn như thắp nến, trêu đùa nhau và kỷ niệm những mốc quan trọng của hai người bằng những bữa tiệc ấm cúng riêng tư. Mát xa cho nhau cũng là một cách giữ không khí vui tươi mà lại đầy tình cảm.
Ngoài ra, hãy luôn mang đến những yếu tố bất ngờ cho “chuyện ấy”. Hãy luôn nghĩ ra những ý tưởng mới mẻ và thực hành những điều mới lạ hấp dẫn. Những hành động bất ngờ không chỉ mang lại sự phấn khích mà còn đưa mối quan hệ của bạn tiến triển ngày càng xa hơn và hoàn hảo hơn.
Theo ANTD
Tôi có bầu, chồng vẫn đòi 'chuyện ấy'
Trước ngày nào anh cũng đòi hỏi, giờ thì 2 ngày/lần. Tôi ít khi hôn và không cho anh sờ soạng vì một lần nhìn thấy anh dùng tay cọ bồn cầu.
Khi viết thư này, tôi đang mang thai được 3 tháng. Thực sâu trong lòng mà nói, tôi không mong đứa con này. Nói vậy có phải là tội không nhưng tôi chẳng biết phải làm sao nữa. Vợ chồng tôi lấy nhau từ tháng 9 năm ngoái. Khi tôi đồng ý lấy anh, trong tôi có bao sự tính toán chứ nói thật không phải là tình yêu. Thời gian tôi quen và lấy anh nhanh chóng tới không thể ngờ, chỉ trong vòng 1 tháng. Nhiều người cũng hỏi sao quyết định nhanh vậy, đôi khi tôi cũng giật mình với hành động của mình. Tôi lấy anh vì khi đó, gia đình giục tôi quá nhiều và tôi đang thất vọng về chuyện tình không có kết quả với người yêu cũ, tương lai quá mịt mờ cùng những định hướng không xác định rõ.
Tôi quen anh trong khi làm việc. Tôi là nhân viên tổng đài, còn anh là khách hàng của tôi. Giọng nói của anh qua điện thoại làm cho tôi yên tâm đánh giá phần nào con người anh. Nhưng đời luôn có nhiều bất ngờ không tưởng. Khi quen anh, tôi vẫn cứ nghĩ anh đang đi làm một công việc gì đó mà tôi cảm thấy cũng ổn. Anh nói anh đang làm điều hành nhân sự cho một công ty bảo vệ. Thậm chí, mẹ anh (mẹ chồng tôi) cũng đã nói vậy khi tôi về ra mắt gia đình anh.
Đám cưới nhanh chóng được tổ chức với những háo hức của người con gái sắp lấy chồng. Vì quê tôi ở xa nên hai gia đình không gặp gỡ nhau nhiều. Anh cũng chỉ về nhà tôi một lần trước khi cưới. Sau khi chúng tôi quyết định lấy nhau, mẹ chồng bảo tôi dọn sang nhà anh luôn vì tôi đang ở trọ. Nói thực khi đó, tôi chỉ có một suy nghĩ là dù sao mình cũng đã quyết định lấy anh, chuyển sang trước 1 tháng cũng đỡ được nhiều tiền để chuẩn bị cho đám cưới.
Mâu thuẫn bắt đầu từ đó. Về nhà anh được 1 tuần, bố mẹ chồng giục tôi và anh đi đăng ký. "Bút sa, gà chết", tôi xin khẳng định lại một lần nữa, tôi lấy anh mà trong lòng không có một chút tình yêu nào. Nếu mọi người hỏi vì sao thì tôi có thể kể không biết bao nhiêu lý do. Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê, là con gái quê chính hiệu. Từ khi còn nhỏ rồi lớn và biết suy nghĩ, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ lấy chồng quê rồi đi theo vết xe của mẹ, chồng tôi ít nhất phải cao hơn tôi một cái đầu theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, không cần anh đẹp trai, giàu có, chỉ cần anh có công việc ổn định, biết quan tâm tới gia đình tôi là được. Vì thế, khi quen chồng tôi qua lời anh nói và về "xem" gia đình anh, tôi đã quyết định mà không suy nghĩ như vài người trước. Tôi cứ tưởng rằng tình yêu có thể tới sau hôn nhân nhưng tôi đã lầm, cho tới hôm nay, không ngày nào trong đầu tôi không có 2 từ "ly hôn".
Bắt đầu cuộc sống "vợ chồng", chúng tôi luôn xảy ra nhiều mâu thuẫn, trước hết là về cách sống với xung quanh hàng xóm. Quanh nhà anh cũng chỉ toàn là cô dì, chú bác của anh nhưng tuyệt nhiên, tôi không được sang nhà ai chơi hay thăm hỏi, gặp nhau thì chỉ chào xã giao. Khi đó, tôi cũng chỉ nghĩ một điều thôi, đó là nếp sống ở phố mà, cố gắng lên rồi sẽ quen và tới bây giờ tôi cũng đã "tiêu hóa" được. Có lần, bà bác (chị gái của mẹ chồng tôi) bảo tôi sang nhà lấy cây mướp con về trồng, tôi sang rồi về luôn, khi ra khỏi cổng nhà bác, bố chồng tôi nhìn thấy và nói tôi rằng tôi hay đi linh tinh, không chịu yên phận.
Rồi từ đó tuyệt nhiên tôi không sang bất kỳ nhà ai nữa, kể cả giỗ Tết (giỗ thì nhà ai có nhà nấy làm), gặp bác vẫn chỉ thăm hỏi thông thường. Chằng bù cho ở quê tôi, cứ tới ngày lễ Tết hay giỗ chạp, mọi người đều quây quần vui vẻ, mọi người sống với nhau bằng tình cảm, tôi thấy thật ấm áp trong tình thân đó. Tôi nói với anh thì anh bảo: "Ở đây thành phố nó khác, không như ở quê em, có cái gì cũng quê" (gốc của anh cũng ở quê đấy thôi). Tôi và anh cũng cãi nhau một trận vì chuyện này. Tôi đành chấp nhận dù trong lòng thèm và nhớ nhà kinh khủng. Nhưng tôi lại sợ về nhiều, mọi người nhà anh sẽ nghĩ tôi đem tiền về cho bố mẹ đẻ (thực tế, cô em dâu thứ 2 nhà chồng tôi đã "được" mẹ chồng nói vậy). Thế nên dù nhớ nhà nhưng tôi sợ, không dám về.
Còn một chuyện là trước khi cưới, chúng tôi tranh cãi về vấn đề của hồi môn. Tôi nói thẳng với chồng là tôi không lấy của hồi môn bố mẹ tôi cho vì gia đình tôi đang nợ nần nhiều và lo cho công việc của anh trai. Anh đồng ý và nói rằng chỉ cần tôi là đủ. Anh cũng nói mẹ anh cho 40 triệu để lo cưới (kể ra tới bây giờ nói mà ngại, số tiền đó anh chỉ nói cho sướng, để nhà tôi biết chứ sắm sửa gì. Đệm là đồ cũ, mỏng dính từ đời nào. Giường thì đóng mới nhưng tới bây giờ, sau 6 tháng nó đã có nguy cơ bung hết ra, một cái tủ mới và một cái bàn trang điểm cũ của cô dâu thứ 2 để lại... Nếu tính ra chưa tới 5 triệu).
Khi tôi bắt đầu dọn sang nhà anh, anh chẳng nói gì, bảo tôi lên đưa cho mẹ một triệu tiền anh nợ mẹ. Sau này, tôi mới biết đó là tiền ăn ở nhà anh trước khi tôi chính thức về nhà anh (tôi có đưa cho anh thêm 2 triệu nhưng không biết anh làm gì). Tôi nhận ra anh có thái độ về việc tôi không đem theo của hồi môn dù anh vẫn cố giấu. Anh không quan tâm tới gia đình tôi như những gì anh nói. Ngay từ thời điểm đó, tôi đã không muốn kết hôn nữa nhưng đăng ký rồi, tôi đành cưới. Tôi đã khóc rất nhiều trước khi cưới và có ý định bỏ trốn nhưng rồi lại thương bố mẹ. Nếu ngày đó, tôi đủ can đảm làm vậy thì giờ tôi đã thanh thản nhiều rồi.
Ngay sau khi cưới một hôm, mẹ chồng gọi tôi lên hỏi của hồi môn của tôi được bao nhiêu, đưa bà để bà "bù lỗ đám cưới". Sau câu nói đó, tôi đứng hình mất vài phút. Tôi trả lời mẹ không có và cũng nói về hoàn cảnh gia đình tôi và khẳng định đã kể chuyện này với chồng trước khi cưới rồi. Tôi đem nốt số tiền còn lại trong người đưa mẹ, đượcc 2 triệu, tiền mừng cưới của tôi để ở nhà ngoại để nếu bạn bè tôi cưới, tôi không đi được thì bố mẹ sẽ đi hộ. Mẹ chồng tôi khi đó đã nói tôi là con nhà không cơ bản. Chồng tôi thì không nói đỡ câu gì mà còn đồng tình với mẹ anh. Tôi chẳng thể tâm sự cùng ai được. Sau đó, mâu thuần liên tiếp xảy ra. Cưới xong, anh chẳng đi làm gì và khi đó, tôi mới biết rằng chồng tôi không đi làm từ lâu rồi, 33 tuổi vẫn ở nhà ăn cơm của mẹ, làm gì cũng mẹ. Nhiều khi, tôi thấy mà xấu hổ, mua mấy thứ đồ sinh hoạt cũng phải hỏi mẹ.
Tôi bắt đầu thất vọng về anh. Thôi thì những khuyết điểm tạm thời có thể chấp nhận nhưng con trai đã 33 tuổi mà không có việc gì làm thì thật kinh khủng. Vào thời điểm đó, tôi đang nghỉ ở công ty cũ để chuyển sang nơi mới gần nhà hơn. Khi tôi đi học việc ở công ty mới, bố mẹ chồng tôi không hiểu, gọi điện về cho bố mẹ đẻ tôi nói là tôi dối trá để đi chơi. Hết cách, tôi nghĩ từ sau sẽ không nói với chồng tôi nữa mà có gì nói với bố mẹ chồng sẽ tốt hơn.
Chồng tôi văn hóa chưa hết lớp 12 nên để xin được một công việc cũng khó. Anh cứ ở nhà như vậy và chúng tôi lại cãi nhau về việc đó. Tôi không thể chấp nhận được con trai hơn 30 tuổi mà ở nhà mẹ nuôi(bố mẹ chồng tôi trước kia buôn bán đất nên giờ có chút tiền gửi tiết kiệm chứ cũng không có lương lậu gì). Tôi giục mãi rồi chồng tôi cũng đi làm được 2 tháng ở công ty về chuyển nhà trọn gói, lao động chân tay thì không chịu làm, còn lao động trí óc thì nói mà xa vời. Tôi bắt đầu thấy nản cho cuộc sống của mình. Nhà chồng tôi hình như có truyền thống chỉ có con gái đi làm. Mẹ chồng tôi giỏi buôn bán, bố chồng tôi chỉ ở nhà lo cơm nước, đứa em sau chồng tôi làm lái xe nhưng vì cờ bạc, nợ nần mà giờ cũng ở nhà ăn cơm mẹ, chồng tôi cũng vậy luôn, chỉ có tôi và em dâu thứ 2 đi làm. Cậu út thì không nói vì chú ấy độc lập rồi.
Khách quan mà nói, tôi về làm dâu nhà anh cũng không phải làm gì nhiều nên có thể vẫn còn may mắn hơn nhiều người khác nhưng tinh thần tôi luôn bị áp lực vì những trận tranh cãi của hai vợ chồng. Cũng chỉ vì những chuyện hàng ngày mà tôi không "tiêu hóa" được cách sống của chồng. Nhưng quan trọng hơn là chuyện "đời sống vợ chồng". Tôi ám ảnh cách "yêu" của anh. Tôi rất ít khi hôn anh vì nhìn anh ăn uống đã sợ rồi. Tôi không cho anh sờ soạng chỉ vì một lần nhìn thấy anh dùng tay cọ bồn cầu. Tôi rất nhạy cảm. Những thứ đó đã vô tình ám ảnh tôi trong quan hệ vợ chồng. Tôi chỉ làm cho xong chuyện và mặc cho anh chủ động. Anh bao giờ cũng đạt được khoái cảm rất nhanh, còn tôi thì không cảm giác gì.
Hồi chưa có bé, ngày nào anh cũng đòi hỏi. Giờ có bé thì 2 ngày/lần. Tôi chưa bao giờ có cảm giác trong chuyện này với anh. Có nhiều lần anh đòi hỏi và tôi đã khóc van xin anh nhưng anh vẫn không tha. Tôi đi làm cả ngày về đã mệt rã rời rồi, không hiểu anh có thương đứa con trong bụng không. Từ ngày có bé, chẳng khi nào tôi được vui vẻ. Tôi cũng tự hỏi mình có bị bệnh gì không nhưng khi nhìn thấy người con trai tôi yêu trước đó, tôi vẫn có cảm giác muốn gần gũi anh và vẫn có cảm giác rung động với người con trai khác. Thế mà tại sao tôi lại khó chịu với chồng tôi thế?
Ngày hôm qua, chúng tôi đã có mâu thuẫn. Anh nói rằng anh lấy tôi từ hai bàn tay trắng, giờ chẳng có gì. Tôi tự hỏi nếu không lấy tôi, có lẽ anh đã sung sướng hơn khi lấy con gái nhà giàu. Hơn một lần, tôi đã nói về vấn đề ly hôn. Anh bảo anh không sợ vì anh lấy đâu cũng được vợ nhưng sau đó, anh lại nịnh đầm tôi làm cho tôi càng ngột ngạt hơn.
Giờ tôi đang mang thai. Trước Tết, tôi có ý định ra Tết rồi sẽ viết đơn ly hôn nhưng không ngờ tôi lại mang thai đúng lúc này. Tâm trí tôi giờ rất quẫn trí. Cũng hơn một lần, tôi muốn tự tử rồi. Tôi không biết làm sao nữa? Không phải tôi không trao đổi hay chuyện trò với chồng mà thực sực, chúng tôi không cùng quan điểm. Anh chưa bao giờ nhớ được ngày sinh nhật của tôi chứ đừng nói chuyện anh hiểu tôi thích gì, muốn gì, cần gì. Vợ chồng không cùng quan điểm, sở thích và lối sống, liệu có ở được với nhau? Tôi là người trầm tính và nhạy cảm, xưa nay chỉ có it người hiểu tôi. Giờ tôi phải làm sao để thoát khỏi cuộc sống này? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Ngoisao
Tầm quan trọng của "khúc dạo đầu" Màn dạo đầu là sự chuẩn bị hoàn hảo cho cơ thể trước khi lâm trận, có tác dụng đánh thức ham muốn từ cả hai phía. Kích thích mọi vùng nhạy cảm bằng những ve vuốt, những nụ hôn, đưa tình nhân lên đến đỉnh cao của cực khoái. Đưa phụ nữ đến cao trào Về mặt sinh lý, phụ nữ rất...