Đẻ 4 đứa con gái, chồng đòi ly hôn nhưng nhà chồng cưng hơn vàng
Nhà chồng tôi, đặc biệt là bố mẹ chồng tôi không hề có tư tưởng phân biệt đối xử con cháu, sinh liền 3 cô con gái nhưng vẫn được quan tâm.
Tôi vừa bước ra khỏi phòng siêu âm thì chồng tôi đã nhanh chóng chạy lại gần hỏi han vội vã:
- Bác sĩ bảo sao hả em. Nghe bảo bác sĩ này siêu âm chuẩn lắm.
- Bác sĩ không nói giới tính của con đâu anh. Bây giờ làm gì còn ai nói giới tính nữa đâu.
- Chắc lại không hỏi chứ gì. Mà thôi không sao, lần nào em chửa khác hẳn mấy đứa đầu, thế nào cũng được con trai cho mà xem.
Nghe chồng khẳng định chắc nịch, tôi càng thấy lo nhiều hơn. Chúng tôi cưới nhau cũng đã được 8 năm nay rồi. Hiện tại chúng tôi đã có với nhau 3 đứa con gái, đứa thứ 4 đang ở trong bụng cũng không biết sẽ như thế nào. Thế nhưng chồng tôi, đến ngủ mơ cũng mơ đứa bé là con trai. Thì cũng khó mà trách được chồng tôi. Anh là trưởng, bố mẹ chồng tôi cũng chỉ có mỗi mình anh là con trai. Lúc nào anh cũng bảo với tôi rằng:
- Trách nhiệm của anh nặng lắm, nếu như không có con trai là không được, người ta lại coi thường cho ấy chứ.
Video đang HOT
- Thời buổi này rồi sao anh vẫn còn nặng cái tư tưởng trọng nam khinh nữ đến như thế chứ. Chẳng ai vì không có con trai mà sống phải chịu coi thường đâu anh.
- Cô là đàn bà, cô biết cái gì mà nói. Cô mà không đẻ được đứa con trai thì cứ liệu hồn đấy.
Nhà chồng tôi, đặc biệt là bố mẹ chồng tôi không hề có tư tưởng phân biệt đối xử con cháu (Ảnh minh họa)
Tôi thật sự mệt mỏi với tư tưởng cổ hủ đó của chồng. Vẫn biết là đông con lắm của, thế nhưng qua nhiều lần sinh nở, sức khỏe của tôi cũng yếu đi nhiều, sợ chẳng thể khỏe mạnh mà chăm các con. Với lại, 3 đứa con đều là gái, chồng tôi dường như cũng bỏ mặc chứ chẳng thèm quan tâm gì.
Thế nhưng có một điều vẫn khiến bản thân tôi cảm thấy được an ủi phần nào chính là gia đình chồng. Nhà chồng tôi, đặc biệt là bố mẹ chồng tôi không hề có tư tưởng phân biệt đối xử con cháu. Mặc dù tôi sinh liền 3 cô con gái, đến đứa thứ 4 này cũng chưa biết là trai hay gái thế nhưng ông bà vẫn rất quan tâm đến cháu. Thậm chí mẹ chồng em còn bảo thẳng:
- Nhà ai nặng trai gái chứ nhà này thì không. Cháu nào cũng là cháu, đều quý mến hết cả. Con cứ yên tâm mà sinh nở, nuôi dạy các con, khó khăn đâu có bố mẹ.
Nhiều lúc nghĩ chán chồng cho cái tư tưởng cổ hủ của anh. Thương cho các con vì sự vô tâm của bố, chẳng nhận được nhiều tình yêu thương, chăm sóc. Càng thương hơn cho đứa con trong bụng, mong lắm nó sẽ là một đứa con trai. Bởi nếu là con trai thì chồng tôi sẽ không còn nặng nề nữa, nếu là con trai thì các con gái của tôi sẽ có một cuộc sống bình yên. Nhưng trời lại chẳng chiều lấy lòng người.
Tôi chỉ vừa mới sinh xong, nghe những lời đó từ chồng thật sự quá đau lòng (Ảnh minh họa)
Đứa con gái thứ 4 của tôi chào đời, chồng tôi vừa nghe tin mình có thêm đứa con gái nữa thì ngay lập tức hét lên:
- Lại là con gái, cô có biết đẻ nữa không thì bảo.
- Em cũng có muốn như thế đâu anh. Con gái cũng là con anh mà.
- Tôi không cần con gái. Nếu như cô không sinh được con trai cho tôi thì tôi và cô sẽ không còn tình nghĩa gì nữa. Cô cũng đừng có trách tôi ác vì có mỗi chuyện nhỏ này cô cũng không làm được cho tôi. Tôi sẽ ly hôn với cô để đi tìm người phụ nữ khác có thể sinh được con trai cho tôi.
Tôi chỉ vừa mới sinh xong, nghe những lời đó từ chồng thật sự quá đau lòng. Tôi thật sự chẳng còn lời nào để nói với chồng mình nữa thì nhà chồng tôi đã thẳng thừng:
- Nhà này chỉ cần con dâu, cháu gái, không cần con trai. Con cứ yên tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cháu có mẹ chăm lo. Tài sản sau này mẹ cho các cháu gái hết, con trai không có phần. Nhà này cũng không có thứ con người bạc bẽo kia. Con đừng giận nó mà ảnh hưởng sức khỏe, nha.
Chồng tôi nghe thấy thì im re không dám nói thêm bất cứ lời nào mà chỉ lẳng lặng bỏ đi. Còn tôi, tôi mừng lắm, rơi nước mắt, không phải vì số tài sản kia mà vì tôi biết rằng cuộc đời này tôi thật sự may mắn và hạnh phúc khi có được nhà chồng hết lòng lo cho mình như vậy.
Có bức thư đặt trên đơn ly hôn
'...Giá như anh bớt đi một chút sỹ diện hão thì có thể cuộc hôn nhân của chúng ta dẫu không hạnh phúc thì cũng có thể cứu vãn được. Lấy nhau đã hơn 20 năm, em hiểu rõ hơn ai hết về chồng mình. Anh tốt tính, vui vẻ, hòa đồng, yêu vợ, thương con dù có chút hồ đồ, thích bông phèng và nhược điểm lớn nhất của anh là... sỹ diện hão.
Ngày mới cưới nhau, vợ chồng sống trong căn nhà chật hẹp, tiền của chẳng có gì mà anh cứ kéo bạn về ăn uống, kệ em phải lo. Thậm chí, anh còn cho bạn ở nhờ, khi nhà chỉ có một phòng, vợ chồng mình nằm trên giường, bạn anh ngủ dưới đất. Một chút riêng tư của vợ chồng trẻ cũng không có thế mà anh vẫn vui vẻ chấp nhận. Ngay cả lúc bạn anh sàm sỡ với em, em bố trí để anh bắt quả tang mà rồi vì sỹ diện hão với bạn, anh cũng bỏ qua nỗi hổ thẹn bị xúc phạm của em.
Chúng ta có con, hai đứa trẻ thiên thần. Ai nhìn vào cũng thấy anh là người chồng hạnh phúc, có vợ đẹp, con khôn. Vợ chồng mình đều chịu khó làm lụng, chi tiêu tiết kiệm, kinh tế khá giả dần lên, tính sỹ diện hão của anh càng có dịp phát huy, anh cho bạn bè vay tiền, bị quỵt, anh cũng lờ đi. Một số người lợi dụng anh, nại ra tai nạn nọ kia, nhờ anh giúp là anh đưa tiền cho người ta ngay.
Bất cứ ở đâu anh cũng tỏ ra là người hào phóng, từ tranh trả tiền ăn uống đến "bao trọn gói" một chuyến du lịch. Mà, anh làm những chuyện đó không hề hỏi em lấy một câu, cứ tiêu pha thôi, mặc dù tiền ấy là của chung, mặc dù chúng ta chưa giàu có gì, vợ anh và con anh phải sống chắt chiu, thua chúng, kém bạn ở nhiều thứ. Anh không đếm xỉa đến như một lẽ tự nhiên mà lạ thay, anh yêu vợ, thương con mà sao lại hành động thế, như một kẻ vô tình vậy.
Đỉnh điểm là có người phụ nữ vờ yêu anh để bòn rút anh, khi sự việc vỡ lở, cô ta đã moi được của anh một số tiền. Đến nước ấy mà anh còn bảo vệ cô ta, bảo không bị lợi dụng gì để vớt vát tý sỹ diện hão. Em chịu anh rồi!
Và, lỗi ở em nhưng một phần cũng do anh, em có người đàn ông biết chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với em. Em đã cố tình để cho anh chứng kiến mối tình vụng trộm, bất chính đó. Em đã hy vọng rằng anh nổi giận, anh đập phá, đòi ly hôn, tung hê mọi thứ. Nhưng anh vẫn bình thản như không. Em biết giải thích thế nào về thái độ đó, là anh hèn hay hoàn toàn vô cảm?
Bởi em không chấp nhận được cả hai thứ đó ở một người đàn ông là chồng em nên em chủ động viết đơn ly hôn và em biết là anh sẽ ký, đồng ý với em, vì em tin rằng một lần nữa, tính sỹ diện hão của anh sẽ thắng. Vợ anh".
Vợ đòi ly hôn khi tôi đề nghị mua nhà Tôi 48 tuổi, vợ kém 4 tuổi, ở tỉnh, cả hai kinh doanh tự do. Thu nhập của tôi khoảng 20 triệu một tháng, thu nhập của vợ gấp 2-3 lần tôi, chưa kể khoản thu bất thường của cả hai. Cưới nhau hơn 20 năm, cuộc sống chúng tôi tương đối êm đềm dù tính tôi chỉn chu, hướng nội, còn tính...