Đầy tháng cháu, anh chồng tặng phong bì 1 triệu đồng nhưng câu nói kèm theo khiến tôi giận dữ vứt trả lại
Là một người bác, tôi không ngờ anh chồng lại thốt ra câu nói đó.
Tôi sống chung với bố mẹ chồng vì ông bà thương tôi hơn chị dâu. Vợ chồng anh trai sống riêng nhưng cũng gần nhà tôi và thường xuyên về nhà ăn cơm chung. Dù vậy, họ lại không đưa một đồng tiền ăn nào. Con trai anh chị còn hay mở điều hòa nằm xem phim, rồi mở vòi nước trong nhà tắm chảy lênh láng mà họ cũng không biết dạy con, càng không bao giờ đưa tiền điện nước cho tôi. Nhiều khi ấm ức quá, tôi nói với chồng, anh cũng chỉ ậm ừ cho qua vì cho rằng những chuyện ấy quá nhỏ nhặt, không ai tính toán với ruột thịt.
Khi có bầu, tôi vẫn cố nấu ăn theo những món mà cháu chồng đòi hỏi. Dù vậy, anh chồng luôn chê bai tôi nấu không ngon bằng vợ anh ấy. Còn chị dâu lại luôn miệng nói tôi phải học hỏi thêm một khóa nấu ăn thì mới có thể… giữ chồng được. Cũng may mẹ chồng thương tôi, mắng họ một trận, họ mới thôi xỉa xói tôi.
Đến tận ngày sinh, vợ chồng anh trai cũng chưa từng hỏi tôi một tiếng rằng tôi có mệt không, có cần họ giúp đỡ gì không? Chị dâu sang chơi, thấy tôi bụng bầu vượt mặt ngồi giặt đồ trẻ sơ sinh để chuẩn bị đi đẻ cũng không hề giúp. Nhưng chỉ cần tôi mắng con họ một câu, họ sẽ quay sang quở trách tôi không biết thương cháu.
Rõ ràng anh ấy sai rành rành ra, tại sao chồng lại trách tôi? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi sinh con, nằm viện 5 ngày vì đẻ mổ nhưng chị dâu chỉ xuống thăm một lần rồi không đoái hoài đến nữa. Tôi về nhà ở cữ, vợ chồng chị ấy cũng không sang chơi vì chẳng ai nấu sẵn cho ăn. Nhưng tôi lại thấy như vậy thoải mái, yên tĩnh hơn rất nhiều.
Hôm qua là ngày đầy tháng con tôi. Chồng tôi có tổ chức một bữa tiệc nhỏ, chỉ gồm những người trong gia đình thôi. Vợ chồng anh chồng tôi cũng về. Ăn uống xong rồi, anh chồng tặng con tôi một phong bì nhưng lại nói thế này: “Bác cho con 1 triệu nhé. Đấy là tiền ăn một tuần nhà bác đấy nên con nói mẹ nấu ăn cho nhà bác trong tuần sau nhé”.
Trời ơi, tôi giận đến run người và cầm phong bì, đưa thẳng cho anh chồng. Tôi nói thẳng tôi đang ở cữ, không nấu nướng được nên anh ấy cầm số tiền này về mà tự lo ăn uống. Mẹ chồng tôi cũng bực mình, mắng anh ấy thì anh ấy quay sang trách ngược tôi hẹp hòi, suy nghĩ nông cạn. Anh ấy chỉ nói đùa thôi, tôi lại tưởng thật nên làm gay gắt. Miệng nói thế mà tay vẫn cầm lại phong bì rồi hùng hổ giận dữ bỏ về.
Giờ chồng tôi lại trách tôi nóng vội làm mất lòng anh trai. Tôi ở cữ nhưng bực bội lắm. Rõ ràng anh ấy sai rành rành ra, tại sao chồng lại trách tôi? Không lẽ tôi là ô sin hầu hạ cơm nước cho họ sao? Số tôi sao khổ quá.
Thấy đối tượng xem mắt đúng chuẩn nhà giàu đẹp trai, tôi chưa kịp mừng đã hốt hoảng "bỏ của chạy lấy người" chỉ sau nửa tiếng tiếp xúc
Tôi lấy lý do bận công việc rồi "chuồn êm" khỏi con người "nhà giàu, đẹp trai" mà tính cách khó chiều khó hiểu này.
Tôi đi xem mắt vào chiều hôm qua. Tất cả đều làm theo ý của mẹ tôi cả. Bà lúc nào cũng hối thúc tôi sớm lấy chồng đi, con gái 30 tuổi như bom nổ chậm trong nhà. Thế nên cứ có mối nào ưng mắt, bà lại bắt tôi phải đi hẹn hò, phải kiếm con rể về cho bà nở mày nở mặt với xóm làng. Thôi thì chiều ý mẹ, tôi cũng trang điểm, ăn diện thật xinh để đi xem mắt. Biết đâu "hốt cú chót", lại gặp đúng đối tượng ưng ý thì sao.
Ngồi đợi một lúc thì đối tượng xem mắt của tôi mới đến. Vừa nhìn anh ấy, tim tôi đã đập thình thịch. Anh đẹp trai, phong độ, lãng tử lại thêm lãng mạn khi cầm trên tay bó hoa hồng đỏ rực kiêu sa. Mẹ tôi trước khi tôi ra khỏi nhà cứ nhấn nhá: "Nhà giàu, đẹp trai, làm Giám đốc khách sạn, khỏi chê, khỏi chê". Đúng là khỏi chê thật. Vừa ý tôi quá còn gì.
Anh ấy tiến đến, nở nụ cười thật rạng rỡ rồi đưa bó hoa cho tôi kèm câu nói "như tạt gáo nước lạnh" vào mặt tôi: "Hoa cho em này. Nói thật chứ anh mua hoa mà anh xót tiền quá. Nếu không phải lần đầu gặp mặt thì anh chẳng mua hoa tặng em đâu. Hoa rồi cũng héo mà tiền lại không thể lấy lại được. Như thế rất là lãng phí, còn không thiết thực bằng việc đi ăn". Tôi cầm bó hoa, cố nặn ra nụ cười mà có lẽ còn khó coi hơn cả mếu.
Rồi thì gọi nước uống. Tôi lịch sự đợi anh ấy đến mới gọi món. Thế nhưng anh ấy lại vô tư gọi: "Cà phê đen, hai ly nhé". Rồi quay sang tôi: "Cà phê thêm sữa không tốt em ạ. Mà vào quán cà phê thì cứ nên uống cà phê cho biết sự đặc biệt của mỗi quán". Tôi ngồi lặng người, mồ hôi bắt đầu rơi. Trước giờ tôi đâu có uống cà phê, nói chi cà phê đen, tôi càng không đụng tới.
Còn anh vẫn nói say sưa như đang diễn thuyết về đại gia đình nhà mình mà chẳng hề biết nước bọt bắn cả sang tôi. (Ảnh minh họa)
Rồi thì anh "nhà giàu, đẹp trai" bắt đầu khoe. Nào là: Anh tốt nghiệp đại học lớn nhất nhì nước mình, lại giành được học bổng và đi du học 2 năm ở Pháp. Nhà anh chẳng có gì ngoài điều kiện. Xe ô tô anh có mấy chiếc, toàn xe tiền tỉ. Nói một lúc thì anh chuyển sang khoe cả mẹ mình.
Tôi cố kiên nhẫn ngồi nghe. Còn anh vẫn nói say sưa như đang diễn thuyết về đại gia đình nhà mình mà chẳng hề biết nước bọt bắn cả sang tôi. Bỗng nhiên anh dừng lại, hỏi tôi một câu: "Cưới rồi em đưa thẻ lương của em cho anh nhé. Phụ nữ có tiền trong tay là dễ chi tiêu hoang phí lắm, rồi lại đổ hết vào quần áo với mỹ phẩm". Và lần này, tôi "gục ngã" thật sự.
Tôi cười cười, gật gật đầu, sau đó vội vã nói có việc gấp rồi "chuồn êm". Trời ạ, tôi thất vọng khủng khiếp.
Thấy con gái về nhà với vẻ mặt "đưa đám", mẹ tôi giận dữ mắng cho một trận. Nhưng khi nghe toàn bộ sự việc, bà cũng ngớ người ra rồi gật gù: "Thà ế chứ không lấy một kẻ như vậy làm chồng". Nhưng nhà tôi ai cũng sốt ruột. Không lẽ tôi lại tiếp tục đi xem mắt thêm vài lần nữa rồi cố lấy đại ai đó cho bố mẹ yên lòng? Hay là "đấu tranh" để được sống độc thân đây?
Đang ăn cơm thì con trai 7 tuổi đứng dậy hét toáng một câu khiến tôi bàng hoàng rồi bật khóc vì quá sốc Tôi cứ nghĩ con trai còn nhỏ, còn ngây thơ lắm. Cho đến khi thằng bé hét toáng lên đầy giận dữ ngay trong bữa cơm. Hướng Dương thân mến, Không hiểu sao con trai tôi càng lớn càng ngang bướng, khó dạy. Hiện tại cháu 7 tuổi, sắp lên lớp 2. Cháu thường hay tỏ ra chống đối, không nghe lời mẹ....