Đây là điều ngu ngốc nhất đời người
Điều ngu ngốc nhất của đời người là đứng núi này trông núi nọ: Ghen tị với cuộc sống của người khác, cuộc sống sẽ chỉ toàn mất mát mà thôi.
Điều ngu ngốc nhất đời người: Đứng núi này trông núi nọ
Nhiều người luôn cảm thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Vì vậy, họ hiếm khi cảm nhận được sự vui vẻ diễn ra trong cuộc sống, lúc nào cũng bứt rứt không yên.
Thế nhưng, ghen tỵ với người khác là điều vô ích, chỉ khiến bạn ngày càng khổ đau.
Bạn ghen tị với thành công của người khác. Thế nhưng, bạn lại không biết được họ đã phải đánh đổi, trả giá những thứ gì.
Bạn ghen tỵ với hạnh phúc của người khác. Thế nhưng, bạn lại không biết được họ đã nếm trải bao trái đắng để đổi lấy hạnh phúc ngọt ngào.
Video đang HOT
Chúng ta ghen tị với những gì người khác sở hữu, mà không hề biết liệu họ có thực sự cần và muốn những điều đó không.
Vậy mới nói, điều ngu ngốc nhất của đời người là đứng núi này trông núi nọ: Ghen tị với cuộc sống của người khác, cuộc sống sẽ chỉ toàn mất mát, phủ đượm một màu xám bất hạnh mà thôi.
Khi lòng tham quá lớn, nó sẽ hủy diệt và chôn vùi hạnh phúc của bạn
Sống không biết thỏa mãn với những gì mình có, càng không cố gắng cải thiện cuộc sống của mình, mà chỉ ghen tị, hạ nhục người khác, cuối cùng sẽ tự tay hủy diệt hạnh phúc của bản thân.
Càng mộng ước những thứ xa vời, ta càng vô tình đánh mất những thứ tốt đẹp có thể mang lại cho chúng ta sự hài lòng và hạnh phúc. Để rồi khi ngoảnh đầu nhìn lại chỉ toàn tiếc nuối và hối hận không thôi.
Nên nhớ, sự tham lam mù quáng sẽ khiến bạn phải trả giá đắt. Thay vào đó, nên hiểu những thứ quý giá nhất luôn ở ngay trước mắt ta, bên cạnh ta chứ chẳng phải ở đâu xa.
Bạn trai muốn hỗ trợ em ruột mua nhà
Tôi 28 tuổi, bạn trai 34 tuổi, yêu nhau 8 năm. Anh là tình đầu và duy nhất của tôi đến hiện tại.
Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, tình yêu tôi dành cho anh hoàn toàn không toan tính, không suy nghĩ về điều kiện gia đình, hoàn cảnh. Nhà tôi khó khăn, bản thân là chị lớn trong nhà, đang lo cho em gái học đại học, mức học phí tầm 50 triệu/năm. Nhà anh cũng không ổn hơn, anh là con lớn trong gia đình 3 anh em. Nhà anh vẫn ở thuê vì chưa có tiền mua nhà.
6 năm, chúng tôi cùng nhau cố gắng, vượt bao gian khổ, nghèo khó. Hai đứa cũng tính đến chuyện kết hôn, mua nhà cửa. Tôi cùng anh đi từng con hẻm nhỏ, đội nắng đội mưa để tìm nhà cho phù hợp với số tiền ít ỏi có được. Anh có khoảng 300 triệu, đề xuất tôi vay tín chấp thêm 200 triệu. Số tiền còn lại sẽ vay thế chấp để mua. Đến lúc mua nhà, anh lại báo không cần tiền chỗ tôi nữa, em ruột anh sẽ cho mượn (xem như căn nhà đó không liên quan đến tôi). Thời điểm đó, tôi vẫn không nghĩ ngợi gì.
Chúng tôi thường cãi nhau, tôi không muốn kết hôn sẽ sống cùng với gia đình anh, sợ cãi nhau quá nhiều sẽ phiền lòng mọi người. Tôi giải thích quan điểm của mình để anh hiểu rằng bản thân có thể chấp nhận đi thuê nhà, khó khăn một chút nhưng không đồng ý về làm dâu. Tôi làm như thế để giữ gìn hạnh phúc gia đình, hạn chế mất lòng bố mẹ. Vậy mà cứ nói đến chuyện này là hai đứa lại cãi nhau, anh nặng lời và cho rằng tôi ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân. Tôi tức quá đã nói: "Anh lấy em về làm vợ chứ đâu phải làm ôsin mà cứ muốn làm dâu". Anh bảo điều đó là xúc phạm quá nặng nề tới gia đình anh. Anh quyết định chia tay và yêu người khác sau một tháng.
Thời gian sau đó, tôi biết anh không có tình cảm nhiều với bạn gái hiện tại, người đó không hỗ trợ được anh trong công việc và cuộc sống như khi anh ở bên tôi. Tôi vẫn chấp nhận ở phía sau, hỗ trợ mọi thứ khi anh cần, luôn mong cuộc sống anh ổn định. Sau nhiều biến cố, anh chia tay người đó. Vì còn yêu nên chúng tôi quay lại. Tôi cứ nghĩ trải qua mọi sóng gió giờ có thể cùng nhau xây dựng tương lai.
Hai năm gần đây, anh kinh doanh không thuận lợi, phải trả nợ rất nhiều: nợ tiền kinh doanh, nợ ngân hàng căn nhà anh đã mua cho gia đình... Tôi chỉ biết ở bên cùng cố gắng, hỗ trợ anh để sớm ổn định rồi mới dám nghĩ chuyện cưới xin. Hoàn cảnh nhà tôi cũng không ổn định nên chẳng dám mạo hiểm, sợ cưới rồi con cái khi kinh tế chưa ổn sẽ tạo áp lực cho anh, dù bản thân rất muốn có con. Vừa rồi anh bảo định hỗ trợ em trai trong việc mua nhà riêng. Em trai đang có ít vốn, giờ sẽ vay thêm ngân hàng, mỗi tháng em tự đóng nhưng khả năng không đủ thì phần còn lại anh sẽ bù cho.
Tôi đưa ra ý kiến, chỉ nên mua nhà cho em trai trong khả năng em ấy có thể trả. Anh còn nợ nần, còn tương lai hai đứa, giờ thêm áp lực trả nợ cho khoản vay của em trai anh thì đến bao giờ chúng tôi mới có thể ổn định. Tôi đã cùng anh cố gắng, đợi anh lo ổn định cho gia đình lớn, nhưng nếu phát sinh thêm nữa thì đến bao giờ mới kết hôn. Phải chi chúng tôi dư giả thì việc hỗ trợ thêm cho em trai không sao, đằng này còn đang phải chạy nợ từng tháng.
Anh hổ thẹn vì chưa lo được gì cho em út, như tôi đang lo cho em gái mình. Tôi không là gì để có quyền lên tiếng về việc anh đang làm, mọi thứ anh tự cân nhắc và quyết định, sẽ hỗ thẹn với gia đình nếu cưới một người vợ như tôi. Anh trách tôi là người sống ích kỷ, chỉ lo cho mình. Người ngoài nhìn vào có thấy tôi là người ích kỷ không? Tôi đề xuất như vậy với anh có quá đáng không? Tôi nên điều chỉnh quan điểm của mình như thế nào để hợp lý?
Hôn nhân tốt Làm sao để bớt cãi vã, bớt mâu thuẫn trong gia đình, mà em không phải nín nhịn, chịu đựng? Kính gửi chị Hạnh Dung, Em có một cuộc hôn nhân tốt, đó là theo nhận xét của mọi người. Cá nhân em nghĩ rằng cuộc hôn nhân của em có khởi đầu tốt nhưng hiện tại không ổn lắm. Tụi em quen...