Dâu mới vừa xuất hiện, cô bác đã rào trước “người rửa bát đây rồi”, song cục diện nhanh chóng thay đổi bởi lời bênh “cực rắn” của mẹ chồng
Vừa thấy Mai, đám người họ hà ng nhà chồng đã kháo nhau: “A, nay có cháu dâu rửa bát rồi. Haha”. Nhưng ngay lập tức cứng họng vì lời đáp của mẹ chồng.
Mai là dâu mới nhà bà Liễu. Song hai vợ chồng cô công tác trên thành phố nên ngay sau đám cưới, Mai nhanh chóng trở lại với công việc của mình. Cũng vì lý do này nên cô chưa có dịp ra mắt họ hàn g nhà chồng.
Ở nhà bà Liễu, xét về vai vế, Mai chính là cháu dâu trưởng. Dưới chồng Mai có nhiều anh em nhưng chưa đến tuổi lập gia đình.
Vì Mai là cháu dâu đầu tiên của họ nên cô bị mọi người “soi” hơn bình thường. Mọi nhất cử nhất động, thậm chí lời nói của Mai cũng bị mọi người để ý. Mai cảm thấy khó chịu vì các lễ nghi của nhà chồng. Nào là cúi người thật sâu để chào hỏi trước người lớn hoặc những người dù ít tuổi hơn nhưng vai vế lại lớn hơn cô trong dòng họ. Chưa kể nết ăn uống cũng phải giữ kín kẽ…
Mỗi lần Mai làm sai điều gì là mẹ chồng lại phải nhắc khéo. Điều đó khiến Mai thấy không thoải mái. Một điều nữa khiến Mai cảm thấy khó hiểu ở nhà chồng đó là, mỗi lần nhà có công có việc, đều do phụ nữ lo phần cỗ bàn. Đàn ông chỉ việc ngồi trên nhà, đến bữa ăn thì mới chịu rời chỗ ngồi. Cỗ bàn thì có hàng trăm việc phải làm, nhưng ở nhà chồng Mai, người nọ đùn đẩy người kia. Ai cũng tìm cách trốn việc.
(Ảnh minh họa)
Thứ 6 tuần trước là giỗ đoạn tang ông nội của chồng Mai. Hôm đó mọi người đều về đông đủ. Mai còn phải về từ hôm trước để chuẩn bị cỗ bàn. Vừa thấy bóng dáng Mai, các cô các bác nhà chồng đã cười khanh khách. Có cô còn lên tiếng: ” A, nay có dâu mới đây rồi. Có người làm cỗ, rửa bát”.
Video đang HOT
Thế là không ai bảo ai, mọi người đều đứng dậy giãn việc, bỏ mặc Mai và mẹ chồng tự xoay xở trong bếp. Nhà chồng Mai đông họ h àng, con cháu. Tính sơ sơ cũng phải hơn chục mâm cỗ. Ấy vậy mà Mai phải làm gần như toàn bộ. May mắn, nhà mẹ đẻ Mai chuyên nghề nhận làm cỗ thuê nên mấy việc này không thể làm khó Mai. 15 mâm cỗ mà Mai làm thoăn thoắt, gọn gàng, không ai chê được điều gì.
Cuối bữa, một bác cũng vừa ăn miếng thịt gà vừa cười ha hả nói: ” Tí cháu dâu thể hiện phần rửa bát nữa là hết ý nhỉ. Cỗ thì chúng tao chấm được điểm 9 rồi. Còn 1 điểm xem rửa bát có giỏi như lúc làm cỗ không nào?” . Bác này vừa nói xong thì mấy thím, mấy dì cũng hùa vào đồng ý, nhằm “khích” Mai.
Nhưng đúng lúc đó mẹ chồng cô đứng lên, mỉm cười mà rằng: “Nhà tôi cưới con dâu chứ có phải con ở đâu mà phải biết làm nhiều. Tôi thấy con dâu tôi thế là được lắm rồi. Nó sống cả đời với chồng nó chứ sống với các dì, các mợ, các thím đâu mà phải thể hiện.
Ngày xưa các bà về (ý chỉ đám phụ nữ đó) cũng ngờ nghệch, chắc gì đã được như con Mai mà vẫn ổn thỏa hết ấy thôi. Các dì, các mợ, các thím cứ lười rồi lại lấy cớ thử cháu dâu. Nó là đứa ngoan ấy chứ, như cái Linh nhà bác Hoa, hay cái Đào nhà cô Châu thì có mà chúng nó bỏ về rồi.
Nãy mẹ con tôi đã nấu cả chục mâm cỗ rồi thì giờ các cô, các thím thu dọn, rửa bát”.
Nói xong mẹ chồng gọi Mai ra bàn uống nước, ăn hoa quả, bỏ mặc đám người kia mặt đang ngắn tũn vì phải làm. Mai cũng biết ý khôn khéo, cô cười trừ để dĩ hòa vi quý: ” Thế mọi người hộ cháu nhé” , rồi ra mâm ngoài ngồi uống nước.
Đám người lười biếng, hay trốn việc nhưng thích săm soi kia chỉ lẩm bẩm được vài câu đại loại như: ” mẹ chồng bênh con dâu quá”, “bênh thế này sau nó ngồi lên đầu “… rồi cuối cùng cũng phải xắn tay dọn dẹp.
Cuối ngày, khi về đến nhà, Mai nói đùa với mẹ chồng, nói bà “rắn nắn cả họ”, thì mẹ cô chồng cô đánh câu: “Ôi dời, đội ấy cứ phải rắn. Hơi tí là ỷ lại lười biếng. Việc họ là việc chung nhưng cứ dừa cho ai được là dừa. Lần này mẹ làm rắn cho họ bỏ thói xấu đó đi. Thói này nhiều năm nay rồi chứ không phải 1 sớm 1 chiều. Con không cần suy nghĩ”.
Được mẹ chồng bênh vực như thế Mai cũng chẳng phải cố gắng thể hiện làm gì. Mai cảm thấy mình may mắn vì có mẹ chồng nóng tính nhưng lại tâm lý với con dâu.
Ngột ngạt vì cậu em họ bên chồng
Cả nhà ăn tối xong, tôi đứng dậy dọn dẹp, rửa bát. Mẹ chồng tôi vừa xỉa răng vừa thở dài: 'Thằng Hùng nhà cậu Út chuẩn bị lên Hà Nội kiếm việc làm.... Nó ở tạm nhà mình, ý các con thế nào?'...
Ảnh minh họa.
Tôi không dám tin những gì vừa nghe, không gian riêng tư của chúng tôi liên tục bị làm phiền, lúc thì anh họ bên bố chồng, lúc thì chị họ bên mẹ chồng. Nhà chồng tôi chỉ có 2 phòng ngủ, 1 phòng của bố mẹ chồng, phòng còn lại của chúng tôi. Hễ có khách đến chơi thì phòng khách nghiễm nhiên biến thành... phòng ngủ.
Chiếc ghế gấp mẹ chồng tôi sắm là có ý "hô biến" thành giường dành cho khách. Nhiều khi bất tiện vô cùng, tôi phải dậy sớm đi làm nhưng anh họ vẫn mắc màn ngáy ầm ầm dưới nhà, tôi không làm thế nào dong được xe máy ra ngoài, lại phải cầu cứu chồng.
Chồng tôi không thích bị làm phiền, dù đó là anh chị em họ, ngay cả mẹ chồng tôi cũng vậy, nhưng chỉ vì bà quá cả nể, không dám từ chối những lời đề nghị có phần vô lý từ phía họ hàng.
Tôi ức đến nghẹn họng nhưng không ho he gì mà để chồng tôi chủ động lên tiếng: "Mẹ ơi, nhà mình phải chịu cảnh chật chội đến bao giờ nữa ạ? Đợi mãi anh họ mới chịu chuyển đi, nhà mình vừa thoải mái được mấy ngày thì cậu Út lại định gửi gắm thằng Hùng sang nữa. Mẹ biết đấy, việc thêm người ở chung bất tiện lắm".
Bố chồng tôi nhấp chén trà, chẹp miệng: "Con biết tính mẹ con rồi đấy! Bà ấy chỉ thông báo cho chúng ta biết khi đã quyết định xong xuôi mọi việc. Hy vọng lần này thằng Hùng sớm kiếm được việc làm thêm để có tiền thuê phòng trọ".
Đến cả bố chồng tôi cũng vậy, cả nhà đều không ưa việc có người đến ở nhờ, nhưng không một ai đủ dũng cảm để từ chối. Mẹ chồng tôi chốt: "Sáng sớm mai em nó mang hành lý, đồ đạc đến nhà mình rồi. Tôi biết mọi người không hài lòng nhưng tôi không nỡ từ chối cậu Út, mọi người cố gắng chật chội thêm một thời gian nữa thôi, tôi sẽ nói khéo để cậu Út thuê phòng trọ cho nó mà không tự ái với nhà mình".
Khó ưa như anh họ mà tôi còn chịu đựng được nửa năm trời thì có lẽ vài tháng ở cùng em họ cũng không đến nỗi. Tôi đành tự an ủi bản thân như thế cho đỡ bức xúc, nhưng tôi đã nhầm! Đáng lẽ mọi việc cũng chẳng nên chuyện nếu em họ là người biết điều và giữ ý...
Kể từ hôm em họ lên ở nhờ, mọi thứ sinh hoạt gia đình tôi cứ đảo lộn cả lên. Cả nhà có mỗi cái toilet, sáng nào nó cũng chiếm dụng hơn 30 phút. Nhà tôi còn thằng Ben, tối nào chồng tôi cũng phải dạy cho nó học mà cứ sau 8 giờ, ăn cơm xong là em họ lại xin vào phòng riêng của chúng tôi để... dùng nhờ máy tính.
Nó có thể ôm cái máy hàng tiếng đồng hồ để... chơi game rồi hồn nhiên lăn ra ngủ. Nhiều lúc em họ ngáy to, rất khó chịu làm con tôi không thể tập trung học bài".
Vợ chồng tôi sống với nhau cũng cần có không gian riêng. Nhiều khi muốn nói với nhau mấy câu tình cảm hay âu yếm một chút, mà có em họ ở đó nên cũng chẳng dám.
Một vài ngày thì không sao, nhưng em họ "cắm chốt" ở đây không biết đến bao giờ. Thế nên, nhiều khi chồng tôi khó chịu, bứt rứt trong người, có chuyện gì không hài lòng là mắng vợ, quát con.
Một hôm tôi ức chế quá nên cũng nói thẳng: "Anh thấy chật chội, khó chịu quá thì xin phép bố mẹ về nhà em ở cho thoải mái. Nhà em lúc nào cũng có phòng trống, chả ai ở nên hơi lãng phí. Vợ chồng mình đưa con sang đó, nhường lại cái phòng này cho "khách quý", anh thấy thế nào?".
Không rõ em họ hóng chuyện của chúng tôi từ bao giờ mà nhăn nhở cười: "Ố! Anh chị định chuyển sang bên ngoại à? May quá! Thế là sau này em không phải thuê phòng trọ nữa rồi!".
Tự nhiên và tự tiện như em họ bên chồng tôi thì đúng là "thế giới có một".
Tôi bàng hoàng vì người giúp việc ngang ngược kêu "không ốm chẳng đau, ăn sau rửa bát" nhưng mẹ chồng vẫn nhất quyết giữ lại vì lý do bất ngờ Nghe lý do từ mẹ chồng, tôi bỗng thấy có lý nhưng vẫn thật khó để chấp nhận tình cảnh này. Khi một gia đình nào đó thuê người giúp việc, hẳn hàng xóm láng giềng sẽ nghĩ "Chắc phải giàu có, bận rộn lắm mới cần đến "ô sin" và đủ tiền chi trả cho họ." Nhưng thực ra đó chỉ là...