Đâu là tình yêu đích thực?
Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới. Ấy vậy mà tôi lại không tin, nghĩ rằng tình yêu đã kết thúc thì quay lại làm sao được.
ảnh minh họa
Câu chuyện của tôi bắt đầu từ việc lần đầu tiên có người để ý đến mình. Biết nói thế nào nhỉ? Cảm giác mến mến thích thích một người ở cái tuổi trăng rằm đã được gọi là yêu chưa? Tôi cũng không biết nữa, nhưng khi biết người ấy cũng thích mình thì tôi cảm thấy thật hạnh phúc.
Chúng tôi từng học cùng lớp nhưng chẳng mấy khi nói chuyện. Có lẽ cả hai cũng ngại chỉ len lén nhìn nhau từ xa. Và khi hai ánh mắt gặp nhau thì bối rối quay đi chỗ khác. Nói là thích nhau không dám thổ lộ nhưng không có nghĩa rằng nó là “vách ngăn cách” chúng tôi vui chơi hồn nhiên cái tuổi học trò nghịch ngợm của mình.
Thế rồi chúng tôi phải thi vào cấp 3, mỗi đứa một trường nhưng vẫn liên lạc như những người bạn thân, vẫn í ới rủ nhau đi họp lớp, vẫn ông tôi thân thiết như trước. Hồn nhiên và nhiều kỉ niệm.
Tôi có cảm giác như mình thực sự thích người ấy, cảm giác như đang yêu người ấy – mối tình đầu có phải là thế khi không được gặp thì thấy nhớ, không được nói chuyện thì thấy buồn, thấy ghen ghen khi người ấy nói chuyện với người con gái khác, biết kiên nhẫn chờ người đó tan học khi có dịp đến trường người đó chơi, cũng chỉ để nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu đó và nở nụ cười hỏi thăm? Thấy hồi hộp khi nhìn thấp thoáng xa xa giống hình dáng người ấy nhưng lại thất vọng khi mình nhầm?
Mới vào cấp 3 chúng tôi thường liên lạc qua thư, hai trường chẳng xa nhau lắm nhưng mỗi khi có thư tôi lại thấy cuộc đời thật hạnh phúc và vội vàng viết lại, kể chuyện học tập và cuộc sống của mình, động viên nhau học thật tốt để cùng đỗ đại học.
Nhưng rồi một ngày tôi nhận ra khi mình càng cố gắng học tập để không ngại với người đó, càng cố gắng “chăm chút” cho tình yêu của mình thì khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa dần xa dần. Những lá thư và sự gặp gỡ cũng thưa đi dù người ấy vẫn thỉnh thoảng động viên tôi cố gắng học. Tôi chẳng hiểu vì sao lại thế, thấy buồn mà chẳng biết làm thế nào vì nghĩ dù có níu kéo mà người ấy không thích nữa thì chẳng để làm gì.
Sự tự ái và lòng tự trọng không cho phép tôi phải “cầu xin” tình yêu của một người đã thay đổi dù biết người ấy không hề có người con gái nào khác. Có lẽ chỉ là không thấy thích nữa nên thôi, tình yêu của người con trai ở tuổi học trò chỉ ngắn vậy thôi sao?
Sự trống rỗng, buồn và cô đơn, thất vọng và chán nản khiến tôi chẳng thể tin vào tình yêu – thứ mà người ta vẫn nói có thể làm thay đổi một con người trở nên tốt hơn. Chắc chỉ trong cổ tích mà thôi.
Rồi khi tôi nhận được giấy báo đỗ đại học thì cùng thời gian đó tôi gặp anh – cũng bình thường như bao người con trai khác. Trên chuyến tàu về thăm quê ngoại, nói là lần đầu gặp thì cũng không phải. Nhà anh ở gần nhà ngoại tôi, cũng có chơi với nhau từ bé nhưng sau gia đình tôi chuyển về Hà Nội thì không liên lạc với nhau nữa. Nay lại gặp anh trên đường về nhà vì anh cũng học ở Hà Nội.
Video đang HOT
Cảm giác gặp lại bạn thời thơ ấu cùng ôn lại những chuyện trẻ con ngày xưa khiến khoảng cách giữa tôi và anh không còn xa lạ như trước, thời gian dài đằng đẵng trên chuyến tàu dường như cũng vụt trôi nhanh hơn.
Sau ngày gặp lại bất ngờ đó chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau hơn bằng điện thoại, email, chát đôi khi rảnh rỗi anh còn đến thăm gia đình tôi và xin phép bố mẹ cho chúng tôi đi chơi. Chúng tôi coi nhau như anh em một nhà và bố mẹ tôi cũng rất quý anh vì trước đây hai gia đình cũng là hàng xóm của nhau.
Thế rồi một ngày anh ấy nói cả hai chúng mình đều chưa có người yêu, thôi cứ giả vờ nhận là người yêu của nhau em nhé. Chứ “nhớn” từng này mà chưa có bạn bè thì họ cười cho. Tôi biết anh trêu nhưng hình như bên trong sâu thẳm đôi mắt đang nhìn tôi một cách trìu mến là một lời nói thật: “Anh yêu em”.
Không hiểu sao lúc đấy tôi thấy mình xao xuyến và cũng nhận lời cùng anh. Tôi không biết có thực sự là tôi yêu anh không nữa nhưng chúng tôi bắt đầu mọi hành động và lời nói không còn vô tư cười và trêu nhau nữa mà thay bằng một đôi đang yêu thật sự. Tôi thấy cũng rất thú vị khi có người quan tâm đến mình như vậy.
Bố mẹ hai bên lại tưởng chuyện hai đứa là thật nên cũng rất ủng hộ. Còn chúng tôi chỉ lắc đầu cười trừ vì cũng đã từng giải thích thì bố mẹ đều cho là hai đứa xấu hổ không dám nói. Cứ như vậy thời gian lặng lẽ trôi, thấm thoát cũng đã 2 năm kể từ ngày tôi nhận lời làm người yêu của anh.
Đôi khi tôi có cảm giác anh ấy thích tôi thật sự bởi sự quan tâm chăm chút của anh và tôi cũng vậy. Nhưng nhiều lúc lại thấy không phải thế, nhiều khi anh cũng thờ ơ với tôi và điều đó khiến tôi giận anh nhưng không dám nói chỉ tự nhủ rằng tôi và anh chỉ là người yêu trên danh nghĩa thôi.
Tôi chẳng biết sao nữa nhưng cảm giác yêu như đã từng thích từng yêu người yêu cũ trong tôi đối với anh nó không rõ rệt như vậy. Chính nhiều lúc bản thân tôi cũng thờ ơ khi gặp anh ấy, mà đôi khi không gặp cũng không nhớ lắm, không hồi hộp lắm dù chỉ là đôi lúc thôi. Đấy có phải là tình yêu hay không? Hay vì vết thương trong lòng với mối tình đầu khiến tôi không thể cởi mở hơn với người khác?
Nếu chuyện chỉ có thế thì có lẽ thời gian sẽ khiến tôi hài lòng với tình yêu hiện tại của mình. Nhưng cuộc đời không cho tôi sự bình yên an phận đến vậy. Trong một lần họp lớp tôi đã gặp lại người cũ. Chúng tôi cũng chỉ nói chuyện như bạn bè nhưng không hiểu sao cảm giác của tôi lúc ấy lại thấy vui sướng lâng lâng.
Tôi tự cho rằng đó chỉ là lâu ngày không gặp nhau, nói chuyện thấy vui thôi nhưng rồi chúng tôi tiếp tục liên lạc qua yahoo. Nhiều khi nói chuyện lâu và nhắc về quá khứ trong lòng tôi lại ùa về những kỉ niệm – những kỉ niệm mà hồi đó đã làm tôi khóc rất nhiều – đó nước mắt của một người con gái mới lớn biết cảm nhận thế nào là yêu và chia tay.
Đã có lần tôi mạnh dạn hỏi người ấy vì sao lại không còn yêu tôi nữa, vì sao lại chia tay nhưng người ta chỉ im lặng rồi mãi mới nói chẳng biết vì sao hồi đó lại làm như thế nữa. Và có lẽ tôi đã sai lầm khi kể hết tâm sự của mình, những cảm nhận, tình cảm của mình hồi đó, tôi thấy lòng mình thanh thản hơn đôi chút nhưng vẫn còn điều gì đó nuối tiếc.
Đáng lẽ tôi nên vùi sâu tình yêu của mình trong quá khứ chứ không nên khơi dậy ở hiện tại. Đáng lẽ tôi phải bằng lòng với tình yêu của tôi bây giờ nhưng người đó lại cũng nói rằng tình cảm của anh ta cũng giống như tôi.
Sững sờ, nửa như vui mừng nửa như oán trách khi anh hỏi tôi đã có người yêu chưa? Có thể làm bạn gái người ta một lần nữa không và kết quả sẽ không phải là chia tay trong quá khứ thì tôi thấy mình như muốn trốn chạy, nhưng nhiều lúc lại muốn đó sẽ là sự thật. Tôi thấy anh ta cũng rất quan tâm hỏi han lo lắng cho tôi, duy chỉ có một điều là không đến nhà tôi chơi.
Tôi không dám nói chuyện này với người yêu hiện tại của tôi nhưng cũng không thể gạt khỏi đâu mình hình ảnh, giọng cười của người xưa – một anh chàng nhút nhát đáng yêu chứ không phải hình ảnh hiện tại bây giờ.
Có lẽ tại tôi đang trêu đùa tình yêu và đang phải trả giá cho tình yêu của mình, vẫn thấy yêu người hiện tại mà không khỏi bồi hồi khi gặp lại người cũ khiến tôi không là chính mình như lúc trước. Tôi thấy có lỗi với người yêu của tôi bây giờ. Các bạn hãy cho tôi một lời khuyên nhé!
Theo VNE
Hoảng loạn vì cướp cái ngàn vàng của chị dâu tương lai
Bất chấp sự gào thét, cào cấu chống cự rồi khóc lóc van vỉ của chị, tôi vẫn thô bạo xé đến mảnh vải cuối cùng trên cơ thể chị...
Dù cách nhau tới 10 tuổi nhưng anh em tôi vẫn thân thiết như bạn bè cùng trang lứa. Năm ngoái, khi tôi vừa thi tốt nghiệp THPT, lần đầu tiên anh dẫn người yêu về ra mắt gia đình. Dù đã học đại học năm thứ ba, chị vẫn trẻ trung, nhí nhảnh như một nữ sinh THPT. Cao ráo, trắng trẻo, lại ăn mặt có gu, chị xinh đẹp như một người mẫu, không phù hợp chút nào với người đàn ông U-30 bụi bặm, phong trần như anh. Càng ngắm người yêu anh, tôi càng thâm ghen tị. Lớp cấp ba của tôi dù tập trung nhiều hotgirl nhất trường (giờ ra chơi nào cũng có giai lớp bên lè vè lượn lờ sang tán tỉnh) nhưng so với chị, không đứa nào xinh đẹp, quyến rũ bằng.
Thế rồi kỳ thi đại học năm đó, rui rủi thế nào, tôi cũng đỗ đúng vào ngôi trường chị đang theo học. Ngày lên trường nhập học, bố mẹ và anh trai nhờ cậy chị chăm nom chăm sóc tôi. Phần mình, tôi lẽo đẽo ba lô, hòm xiểng theo chị như đứa em nhỏ lên TP.Thái Nguyên trọ học.
Phòng trọ của tôi dưới tầng một cùng một đám sinh viên nam cùng trường, phòng chị trên tầng hai, mấy phòng tắm ở cuối dãy tầng một. Mỗi buổi chiều đi học về, tắm giặt, nấu ăn nên nam nữ ra đụng vào chạm và vẻ đẹp nổi bật của chị không thể thoát nổi những cặp mắt &'super soi' của đám trai mới lớn rạo rực chuyện yêu đương. Biết mối quan hệ của hai chúng tôi, đám hàng xóm cũng ý nhị không bình phẩm về chị mỗi khi có mặt tôi nhưng không ít lần vẫn đến tai tôi những lời bình phẩm về thân thể về đồ lót... mỗi khi chị mặc váy lên xuống cầu thang hay đi tắm buổi tuối. Xin nói thêm rằng, phòng tắm dù cửa rả che chắn kỹ nhưng dù sao vẫn chỉ là những tấm gỗ thông ghép tạm bợ, nếu bên trong bật đèn, người ngồi hứng nước ở vòi nước máy bên ngoài vẫn nhìn trộm được.
Mới đầu, khi nghe những lời như thế, tôi nóng mắt lắm, đã định xông vào gây sự. Nhưng sau khi kiềm chế được cơn nóng giận thì sự tò mò trong tôi lại trỗi dậy. Không biết từ lúc nào, tôi cũng có thói quen xấu là nhìn trộm thân thể chị. Dĩ nhiên, ở lứa tuổi hừng hực giống đực này, những ý nghĩ tội lỗi thật khó kiểm soát.
Về phần mình, chị vẫn coi tôi như cậu em chồng tương lai. Mỗi trưa, mỗi tối chị vẫn nấu cơm cho tôi lên ăn. Hai chị em ríu rít khiến người mới đến có thể nghĩ chúng tôi là một đôi sinh viên "sống thử". Đôi lúc chị đùa vui, giục tôi kiếm cô nào mà yêu đương đi chứ chỉ cắm mặt vào học nó phí tuổi xuân đi. Thường thì tôi chỉ ừ ào cho qua chuyện mà tôi cũng đã thử tán vài ba bạn gái cùng khóa thực, song sau một vài buổi, tôi là người chủ động "giải tán" (không biết có phải vì không cô nào xinh đẹp và tuyệt vời như chị?).
Một lần, không biết có phải do uống thuốc liều, tôi nhìn thẳng vào mắt chị, nói: Vì cô nào cũng xấu hơn chị!
Chị đỏ mặt cúi xuống ăn cơm. Không khí bữa ăn chợt gượng gạo... Dù tự nhiên như chị em ruột, nhưng là một cô gái nề nếp, gia giáo, gần một năm như thế, chưa bao giờ chị có hành động sơ suất trước mặt khiến tôi hiểu lầm hay có cơ hội đụng chạm...
Một tháng đôi lần, cũng có khi cuối tuần, anh trai tôi bắt xe khách vượt gần 200 km lên thăm chúng tôi, đúng hơn là thăm chị. Thường thì sau khi đưa chị đi chơi, đêm khuya anh về phòng tôi nghỉ nhưng những có khi anh ngủ lại phòng chị nếu chị bạn cùng phòng về quê.
Mỗi lần như vậy, trong tôi trào lên sự hờn ghen vô cớ... Chuyện anh chị ngủ với nhau, dẫu khó chịu nhưng với tôi cũng là chuyện bình thường vì trước sau thì anh chị cũng cưới nhau, mà cũng không lâu nữa, ngay cuối năm nay, sau khi chị ra trường.
Thế rồi, một chuỗi các sự kiện xảy ra, như một sự tình cờ mà như ma quỷ sắp đặt. Ngày thứ bảy vừa rồi, cô bạn cùng phòng chị về quê mà anh trai tôi lại bận đi công tác TP.Hồ Chí Minh không lên được. Cả khu nhà trọ chỉ còn phòng tôi và phòng chị sáng đèn. Buổi tối, tôi đi bộ lên ký túc xá sinh nhật bạn học còn cậu bạn cùng phòng trọ cầm chìa khóa đi uống rượu với đám đồng hương.
Gần 12h đêm tôi mới xiêu vẹo mò về đến nhà. Sau khi đập cửa một hồi không được, tôi mới phát hiện ra cửa vẫn khóa - cậu bạn vẫn chưa đi học về. Quay ra hiên móc họng ậm ọe nôn một lúc thì chị bật điện đi xuống. Không biết bằng cách nào, chị cũng dìu được thằng tôi to như con trâu mộng lên phòng, lột giày tất, lấy chậu cho tôi nôn. Trong khi tôi say xỉn nằm hầm hừ trên giường thì chị ngồi bên đắp khăn ướt rồi bật tivi lên xem.
Gần sáng, miệng đắng ngắt, tôi tỉnh dậy tìm nước uống thì chị đã tựa lưng vào thành giường ngủ quên từ lúc nào. Chiếc váy trắng tinh khôi nhưng không đủ che hết cặp đùi chân co chân duỗi đầy khiêu khích. Quên cả việc uống nước, tôi đứng sững, hết ngắm khuôn mặt đẹp như thiên thần, lại ngắm khuôn ngực đang phập phồng dưới lớp vải mỏng và ánh mắt dừng lại lâu nhất ở cặp đùi trắng miết, dài miên man...
Con thú trong người trỗi dậy, không e sợ, tôi khẽ đưa tay ra vuốt nhẹ bắp đùi chị. Không một phản ứng, có lẽ bởi thức trông tôi nên chị chìm vào giấc ngủ sâu? Không bị phản ứng, khiến con thú đã được thả ra, không cách gì nhốt lại...
Bất chấp sự gào thét, cào cấu chống cự rồi khóc lóc van vỉ của chị, tôi vẫn thô bạo xé đến mảnh vải cuối cùng trên cơ thể chị... Một cảm giác chật chội, vướng víu thật khó chịu. Hình như chị đã khóc, đã hét lên? Khi nhu cầu sinh lý được đáp ứng, buông mình nằm xuống cạnh chị, phần người trở lại, tôi mới thấm hết tội lỗi mình gây ra.
Hai hàng nước mắt lã chã nhưng chị cắn môi không bật lên một tiếng nấc. Vụng về, tôi rụt rè chạm nhẹ vào bờ vai chị, muốn thốt lên những lời xin lỗi mà không thể.
Chị quay người lại, không giống vẻ hiền dịu ngày thường, đôi mắt quắc mắt lên đầy căm hận, chị gằn giọng ngắn gọn: "Đi ra ngay".
Lủi thủi xuống cầu thang, khi men trong người đã ra, sự bức bối đã giải tỏa, tôi mới thấy mình thật khốn nạn khi đã cưỡng bức chị dâu tương lai của mình. Không những thế, vẻ bề ngoài phong trần của anh tôi không phải là biểu hiện của người đàn ông từng trải hay do chị quá gia giáo nên dù ngủ cùng giường mà họ chưa một lần vượt quá giới hạn?
Cả ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa, chị đắp chăn nằm trong phòng, cô bạn cùng phòng từ quê lên có hỏi gì chị cũng chỉ nói mệt, muốn nằm nghỉ ngơi một mình! Còn tôi, cứ quanh quẩn ngoài cửa mà không dám bước vào đối mặt với chị. Và điều lo sợ nhất cũng đã đến, gọi mãi không thấy chị nhấc máy, anh trai tôi gọi cho tôi, cuống quýt tra hỏi. Càng nghe tôi ấp úng, anh càng vặn vẹo. Không nhận được câu trả lời rõ ràng, anh lo lắng nói sẽ rút thời gian công tác để bay ra thăm chị cuối tuần này.
Tôi thực sự hoảng sợ, không biết sẽ phải đối diện với anh, với chị dâu tương lai của mình ra sao?
Theo VNE
Trai bao "hoảng" vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế. Ngày tôi quyết định lấy anh, bố tôi có hỏi một câu: "Con đã suy nghĩ...