Đau khổ vì sinh ra không phải là con trai
Đôi lúc em hận họ lắm! đúng hơn là lúc nào em cũng hận họ cả. Giá như họ yêu thương em một chút thì em đã không phải sống trong sự hận thù dành cho họ thế này.
ảnh minh họa
Em năm nay học lớp 10. Là một cô gái có khuôn mặt không hẳn là xinh nhưng bù lại em lại em có học lực khá. Gia đình cũng không hẳn là giàu. Mọi người trong gia đình em rất yêu thương nhau mặc dù gia đình em chỉ toàn là con gái chỉ có mỗi ba em là con trai mà thôi.
Em biết điều đó làm ba em buồn lắm. Ba luôn khao khát nhà mình sẽ có một đứa con trai để khỏi bị người đời cười trách. Nhưng vào 15 năm trước mẹ em đã sinh ra em. Vừa cất tiếng khóc chào đời em đã bị bên nội ghét bỏ. Không một ai bên họ nội đến chung vui cùng với bố mẹ em cả, ngược lại họ càng khinh thường gia đình em hơn vì đã nghèo lại còn toàn là con gái chẳng được tích sự gì.
Vào năm đó người o của em sinh ra một đứa con trai thì toàn bộ gia đình bên nội đến bồng đứa bé ấy (nay là người anh họ cùng tuổi với em) và nói những lời mật ngọt với đứa bé đó, còn em và mẹ em thì cứ thế sống trong sự khinh thường của họ nội. Chẳng một ai coi trọng em và chị gái của em cả. Họ luôn dành sự mỉa mai và khinh thường dành cho chị em tụi em. Cứ thế em phải sống trong sự ghen ghét mà lớn lên. Chỉ có duy nhất một người bác yêu thương em mà thôi nhưng trớ trêu thay bác ấy lại mất sớm. Người bác thứ hai lúc em còn nhỏ thì cũng yêu thương em nhưng bây giờ thì không còn như trước nữa. Em cũng không biết tại sao bác lại không còn thương em nữa?
Em vẫn nhớ như in chuyện hai năm về trước: lúc ấy em là học sinh lớp 8, nhờ chăm chỉ mà lực học của em cũng khá. Em luôn cố gắng hoàn chỉnh trong mắt các bác để được các bác yêu thương nhưng bù lại vẫn là sự khinh biệt đơn giản vì em là con gái. Người anh họ cùng tuổi với em kể ở trên do xích mích với cô giáo bỏ học được hơn ba ngày. Thấy vậy em cũng lo lắng lắm, em định gặp mặt dượng rồi cho dượng biết nhưng em không dám vì chỉ nhìn vào mặt dượng em vừa thấy sợ hãi vừa thấy ghê tởm nên em không nói. Lúc đó có người em họ từ huế trở về, hai người này cũng khá là thân với o dượng nên em đã nhờ họ nói cho bố dượng biết nhưng không hiểu vì sao họ lại không nói.
Hơn một tuần trôi qua, em đã đưa số điện thoại của dượng cho cô chủ nhiệm và nhờ cô thông báo với phụ huynh. Sau khi dượng đến không thấy con mình đâu thì bắt đầu hốt hoảng đi tìm, em cũng đi theo nhưng vừa bước đến cầu thang em đã bị ăn một cái tát từ người dượng trước mặt nhiều người. Ông ta hỏi em vì sao không nói cho ông ta biết rằng con ông nghỉ học? Em hận ông ta lắm nhưng em chỉ biết đứng lặng im mà thôi. Thử hỏi xem nếu em không đưa số điện thoại của ông cho cô chủ nhiệm thì hỏi bây giờ ông có biết không hả? Ông nói chúng ta là anh em họ hàng thì phải biết trách nhiệm giúp đỡ nhau vậy tại sao khi tôi sinh ra ông không giúp đỡ gia đình tôi chứ? Sao ông không thương tôi dù chỉ một chút thôi mà bây giờ ông đổi toàn bộ trách nhiệm lên đầu tôi cơ chứ?
Video đang HOT
Năm ngoái, gần vào tết gia đình em cần phải mượn số tiền lớn để cho chị gái đi du học. Mẹ em đã chạy vạy khắp nơi để mượn tiền, bất đắc dĩ mẹ em phải xuống bác cả để mượn. Lúc đầu hứa là cho mượn nhưng lúc ba xuống lấy thì bác bà lại không cho vay nên ba em đã lặng lẽ ra về. Về đến nhà thì ba em khóc, nhìn thấy ba khóc mà em đau lòng lắm. Ba luôn yêu thương em và che chở cho em nhưng em biết là ba buồn vì gia đình em không có con trai. Nghe mẹ kể là lúc sinh em ra ba có bỏ đi nhưng sáng hôm sau ba về nhưng em không trách ba vì điều đó.
Ngày hôm sau em và mẹ xuống mượn tiền bác cả thêm lần nữa, thay vì cho vay bác lại nói những điều miệt thị mẹ em và gia đình họ ngoại. Mẹ em đã khóc rất là nhiều khi nghe những lời đó. Suốt cuộc đời mẹ đã chăm sóc mẹ chồng ra sao em đều rõ. Không những thế mẹ em còn phải chăm sóc con cho các bác nữa. Lúc nào hết gạo thì một tập đoàn bên nội kéo xe về bên ngoại em lấy gạo vậy mà giờ dám xúc phạm bà ngoại em ư?
Đôi lúc em hận họ lắm! đúng hơn là lúc nào em cũng hận họ cả. Giá như họ yêu thương em một chút thì em đã không phải sống trong sự hận thù dành cho họ thế này.
Chỉ một câu nói là cậu thương con và mẹ con nhiều lắm của người cậu đi xa về cũng đủ làm em nghẹn ứ không nói được thành lời rồi. Trong tâm em thực sự cảm ơn cậu nhiều lắm nhờ có câu nói đó mà em cảm thấy vui hơn nhiều.
Tại sao cơ chứ tại sao em không được sống như bao đứa trẻ cùng lứa khác cơ chứ? Tuổi của em là phải được sống trong sự thương yêu của mọi người nhưng tại sao lại khiến em phải sống trong sự thù hận như thế này chứ?
Bây giờ em đã lớn hơn rồi và suy nghĩ của em cũng chín chắn hơn rồi. Mọi thứ đã thay đổi duy chỉ có sự hận thù trong lòng em là không thay đổi mà thôi…
Theo blogtamsu
Bất ngờ thấy quần đùi của chồng "vắt vẻo" trên dây phơi nhà hàng xóm
Không thể nhầm lẫn, đó là chiếc quần một lỗ hở được cắt gọn gàng để cho người mặc thấy thoải mái hơn.
Nhớ lại thời điểm trước khi kết hôn, cả hai chúng tôi đều lâng lâng hạnh phúc. Điều mà tôi mong đợi hơn cả là mỗi sáng thức dậy, người chạm mặt đầu tiên chính là một nửa yêu thương của mình.
Ba năm sau ngày cưới, cuộc sống của vợ chồng tôi vẫn trải đầy hoa hồng. Sự ra đời của thiên thần đáng yêu càng khiến không khí gia đình thêm đầm ấm và tươi vui. Tôi nhớ lắm cách chăm chút, yêu thương của anh dành cho hai mẹ con. Dù công tác xa nhà, anh ngày nào cũng gọi điện về hỏi thăm và động viên tôi. Thỉnh thoảng lắm, nửa tháng, thậm chí cả tháng anh mới về nhà một lần. Tôi lo toan mọi việc, từ chăm sóc con tới dọn dẹp nhà cửa, đối nhân xử thế nội ngoại. Dù mệt mỏi nhưng trong tôi luôn ngập tràn niềm vui.
Nhưng dần dà, số lần về thăm nhà của anh thưa thớt hẳn, đến gọi điện cũng nhạt nhẽo vô cùng. Hỏi thì anh trả lời bâng quơ rằng vì công việc bận rộn nên không có thời gian. Tôi có chút hoài nghi và quyết định tới thăm anh.
Anh thuê một căn phòng nhỏ tại nơi công tác để nghỉ ngơi sau giờ làm. Dù cố tìm kiếm dấu vết đàn bà vương lại trên đồ vật, tôi vẫn không thấy dấu hiệu nào khả nghi. Bù lại, mọi thứ đều sạch bong, chỉ có vật dụng là thiếu thốn, tới cả bàn chải đánh răng cũng cùn vẹt. Thương anh vô cùng! Một người đàn ông sống xa vợ con, bươn chải kiếm sống để vun vén cho gia đình và chịu cảnh đơn độc một thân không ai chăm sóc. Vậy mà tôi còn nghi ngờ lung tung.
Tôi ở lại cùng anh suốt một tuần và đi siêu thị sắm sanh đủ thứ, từ xà phòng, khăn bông... Nhưng điều khiến tôi băn khoăn là cô hàng xóm trạc tuổi 30 ở căn phòng đối diện với chồng mình. Cô ta không đẹp, nhưng toát ra vẻ quyến rũ lạ thường. Linh cảm mách bảo tôi rằng, ánh mắt cô ta nhìn tôi ẩn nét kỳ quái, khiến đối phương cảm thấy khó chịu. Tôi hỏi chồng có quen biết người phụ nữ ấy không, anh chỉ trả lời ngắn gọn: "Toàn là dân thuê trọ, ai chả biết. Em quan tâm làm gì!".
Cách trả lời qua loa ấy khiến tôi không an tâm chút nào. Bỗng một hôm, tôi trèo lên sân thượng ngắm cảnh thì giật mình trông thấy chiếc quần đùi quen thuộc của chồng mình đang phấp phới trên dây phơi của nhà cô hàng xóm đối diện. Không thể nhầm lẫn, đó là chiếc quần một lỗ hở được cắt gọn gàng để cho người mặc thấy thoải mái hơn. Chồng tôi luôn kêu ca là cạp quần đùi chật và cứng, nên mỗi lần mua về tôi lại phải nới rộng ra. Nhưng lúc đang sửa chiếc quần này thì con khóc, chồng cứ giục giã, tôi tiện tay lấy kéo cắt một lỗ vừa vặn trên cạp quần, giúp anh dễ chịu hơn khi mặc.
Tôi dồn dập tra hỏi, anh đành khai thật, người phụ nữ ấy đã ly hôn sau khi chồng bỏ ra nước ngoài sinh sống. Đứa con cũng đi theo cha. Một mình cô ta phiêu dạt về đây, mở công ty, kinh doanh rất phát đạt. Cô ta lớn hơn chồng tôi 5 tuổi. Có lần dây tóc bóng đèn nhà cô ta hỏng nên nhờ chồng tôi sang sửa giùm. Thế rồi họ quen nhau. Một người phụ nữ cô đơn, một người đàn ông sống xa vợ con, họ tìm đến nhau để cảm thông, chia sẻ. Trong một lần say xỉn vì rượu, hai người họ đã không kiềm chế được cảm xúc và chung đụng thân xác. Kể từ đó, họ chính thức trở thành tình nhân.
Tôi một mực đòi ly hôn nhưng anh liên hồi van xin. Anh bao biện đó chỉ là những phút bồng bột của bản thân. Anh vẫn và mãi yêu tôi. Tình cảm dành cho người phụ nữ ấy chỉ là để khỏa lấp nỗi cô đơn khi xa nhà. "Chỉ cần em tha thứ, anh sẽ rời bỏ Nam Kinh về Hàng Châu và không bao giờ quay lại nơi đây", chồng tôi thề sống thề chết. Vì nghĩ tới con, tôi ngậm ngùi chấp nhận lời cầu xin ấy.
Nhưng tôi đã phạm phải một sai lầm chết người, bởi tâm lý uất ức khi bị phản bội vẫn đeo bám tôi suốt thời gian dài sau đó. Giữa chúng tôi mất dần sự cảm thông, chia sẻ, thậm chí không có đời sống tình dục. Dù anh cố gắng đối xử tốt nhưng mỗi khi muốn mở lòng đón nhận tình cảm của chồng, hình ảnh người phụ nữ xấu xa ấy lại hiển hiện trước mắt.
Trong khoảng thời gian nặng nề ấy đã xảy ra một chuyện động trời khiến mâu thuẫn của hai vợ chồng thêm gay gắt. Vào một buổi tối, anh tới hộp đêm rồi vui vẻ với một cô gái, thậm chí còn cho cô ta số điện thoại liên lạc. Khi cô ta gọi tới, mọi lời lẽ đối đáp của hai người tôi đều nghe rõ mồn một. Vốn đã nguôi lòng để tha thứ cho anh, nhưng hành động quá đáng này khiến tôi thêm thất vọng. Chiến tranh lạnh tiếp diễn, sự uất ức và hận thù dày vò tôi suốt những năm tiếp theo.
Có thể là chính tôi đã bức anh tới bước đường cùng. Anh chủ động đòi ra ở riêng. Tôi chấp nhận mà không mảy may vấn vương. Mỗi tuần hai lần, anh về thăm con gái. Trong khoảng thời gian sống xa nhau, tôi thực sự nhận ra mình còn yêu anh, thời gian có thể xóa nhòa mọi lầm lỗi và vun đắp thứ tình cảm tưởng như đã nguội lạnh. Tôi cũng nhận ra những thiếu sót của mình. Hẹp hòi và nóng tính là những tính nết đã giết chết tình yêu của hai đứa. Tôi tìm anh để nói lên suy nghĩ của mình, thậm chí gửi tin nhắn để giãi bày mọi chuyện, nhưng đáp lại là sự im lặng tới tàn nhẫn của chồng tôi.
Nửa năm sau, anh đề nghị ly hôn với lý do không chịu đựng được sự dày vò của lương tâm. Cách đối xử của tôi khiến anh luôn chìm trong cảm giác tội lỗi. Anh là một người đàn ông, muốn có một cuộc sống bình thường. Chiến tranh lạnh suốt hai năm qua khiến anh kiệt sức. Lời cuối cùng anh dành cho tôi là một câu chúc sáo rỗng: "Hy vọng sau khi chia tay, em sẽ tìm được hạnh phúc mới cho mình"...
Tôi phải làm sao để quên đi mọi chuyện và tiếp tục một hành trình mới? Liệu có thể quên được người đã khiến tôi rơi lệ quá nhiều?".
Theo Phunuvagiadinh
Sau ly hôn: Giành quyền nuôi con, những 'đòn' khó đỡ Yêu nhau thắm thiết, cưới nhau linh đình nhưng đến lúc tình hết nhà tan, nhiều cặp vợ chồng quay sang hận thù nhau, tuyệt tình chia tài sản, giành giật con cái. Nhưng tổn thương nhiều nhất vẫn là những đứa con. Cha mẹ tranh giành, đứa con sẽ chịu tổn thương Lấy tiền đè người Chị Nguyễn Thị Hoa (Tuyên Quang)...