Đau khổ vì do anh chỉ yêu khi anh được “yêu”
Tôi muốn nhận được sự yêu thương và tôn trọng.
Tôi là một người phụ nữ nhạy cảm, có lẽ vì thế mà trong suốt 3 năm đầu Đại học, tôi không có nổi một mảnh tình vắt vai dù rằng cũng có không ít anh tán tỉnh. Tôi muốn được yêu chiều, muốn được nhẹ nhàng chăm sóc, nhưng những người đàn ông đến với tôi đều vồ vập và không có được sự chu đáo như tôi mong muốn.
Tôi không phải búp bê t.ình d.ục.
Tưởng chừng tôi sẽ kết thúc đời sinh viên một cách “tẻ nhạt” như thế thì bỗng anh xuất hiện. Tôi quen anh trong một hội diễn văn nghệ cuối kì, anh đ.ánh đàn và hát một bài hát về Hà Nội, tôi cảm nắng anh ngay lập tức bởi vẻ ngoài thư sinh, cuốn hút, nên chính tôi mới là người chủ động tiến lại gần, tặng anh bó hoa và khen anh hát hay quá. Anh bẽn lẽn nói cảm ơn và bắt đầu tiếp chuyện. Buổi tối hôm đó với tôi thật ngọt ngào, anh nói chuyện nhẹ nhàng, dí dỏm, còn tôi thì chỉ lắng nghe và cười. Chưa bao giờ tôi có được cảm giác đó, và tôi tin rằng chúng tôi có thể tiến xa vì anh cũng chưa có bạn gái.
Rồi những buổi hò hẹn cứ nhiều dần, tôi với anh nói chuyện về nhiều thứ và điều gì ở anh cũng khiến tôi thấy bị lôi cuốn. Ngày qua ngày, chúng tôi thổ lộtình yêu dành cho nhau một cách nồng nàn, thỉnh thoảng anh còn có những cử chỉ lãng mạn khiến tình yêu không bao giờ bị cũ, anh còn đến phòng trọ nơi tôi ở để nấu cháo cho tôi khi tôi bị ốm, anh chăm sóc và bảo vệ tôi trước nỗi cô đơn khi ở xa nhà. Rồi chúng tôi “quan hệ” với nhau như một điều khó tránh khỏi.
Video đang HOT
Nhưng điều lạ lùng là từ khi chúng tôi đắp chung một cái chăn, anh bắt đầu mất đi tính nghệ sĩ, anh không còn sự nhẹ nhàng và chu đáo nữa, thay vào đó là những đòi hỏi về mặt thể xác cứ nhiều dần. Yêu anh, tôi cũng chấp nhận vì nghĩ đàn ông ai cũng có “ nhu cầu cao”. Đến khi ra trường, cả hai đứa đều có công việc ổn định và tiến tới hôn nhân không lâu sau đó.
Đến lúc này thì mọi thứ mới thực sự buồn chán, cưới xong anh gần như không bao giờ thấy có chuyện chăm sóc hay những điều lãng mạn. Chỉ trừ khi nào có nhu cầu muốn “giải quyết” thì anh mới ngọt nhạt với tôi. Đã nhiều lần tôi tự nhủ đừng biến mình thành thứ búp bê t.ình d.ục, kể cả là cho chồng mình, để anh thấy được giá trị của người vợ và tôn trọng tôi, nhưng tôi không làm được, vì cũng sợ anh sẽ “ra ngoài” giải quyết. Và ngay sáng nay tôi lại mắc sai lầm ấy, sau khi quan hệ xong, anh gắt gỏng: “Thay đồ nhanh lên mà ra chăm con”. Tôi định ôm con bỏ về nhà ngoại để cho anh biết vợ chồng thì phải thế nào.
Theo Phunutoday
Tôi không muốn phản bội vợ mình nhưng không thắng nổi bản năng
Tôi đã phản bội vợ và đã thuê một nhà nghỉ rồi qua đêm với cô gái đó...
Tôi viết những dòng tâm sự này như một lời sám hối tới vợ. Tôi biết mọi người sẽ chê trách tôi, thậm chí c.hửi bới tôi đã phản bội vợ. Nhưng lỗi này cũng không hoàn toàn tại tôi.
Năm tôi 27 t.uổi, tôi lấy vợ sau 1 năm tìm hiểu. Nhưng cưới về rồi tôi mới biết cô ấy mắc bệnh tim bẩm sinh. Bệnh của cô ấy không nặng lắm, vẫn có thể sinh hoạt và làm việc bình thường, miễn sao không bị xúc động mạnh và làm việc quá nặng.
Lý trí và bản năng...
Vì yêu cô ấy nên tôi không trách cô ấy giấu giếm việc mình bị bệnh, ngược lại, tôi rất tận tình chăm sóc vợ. Vì vợ tôi không hoạt động thể lực mạnh được, nên chuyện chăn gối của chúng tôi rất nhẹ nhàng, lãng mạn. Cũng chính vì thế nên chuyện vợ chồng của chúng tôi ngày càng trở nên nhạt nhẽo vào nhàm chán. Tôi thường phải lên mạng xem phim để tăng thêm cảm hứng rồi mới "gần gũi" vợ.Được vài tháng thì sự mới lạ này cũng dần cũ đi. Đặc biệt là đám bạn tôi khi ngồi nhậu với nhau "chém gió" tơi bời về khoản đó. Ai cũng khoe khoang vợ chiều, vợ chịu chơi. Mấy cậu chưa vợ thì cũng tự hào về chiến tích với nhiều cô. Có mỗi mình tôi chẳng có gì để kể và khi bị "điểm danh" thì chỉ cười ruồi.
Không phải tôi là đứa dễ bị bạn bè tác động, nhưng tôi là người có nhu cầu cao. Từ trong chính bản thân tôi cảm thấy nếu lấy một người vợ, người đó không thể thỏa mãn nhu cầu của mình được thì tình cảm gia đình rất dễ lung lay. Thực sự tôi thèm cái cảm giác được dâng trào, được mãnh liệt.
Vợ tôi cũng biết chuyện, cô ấy hỏi tôi có chán cô ấy không? Tôi vẫn an ủi vợ rằng tôi không sao, nhưng bản thân tôi có bao nhiêu chán ngán, tôi hiểu rất rõ.
Trong một lần nhậu xong, tôi tạm biệt đám bạn định đi về. Nhưng mấy cậu bạn liền khoác tay tôi đi tiếp tăng 2. Tại đây tôi đã quen được một em sinh viên năm cuối. Em làm phục vụ ở đây. Chỉ một tiếng đồng hồ ngồi tâm sự với nhau, em đã gật đầu đi với tôi. Tôi đã phản bội vợ và chúng tôi thuê một nhà nghỉ gần đó rồi qua đêm với nhau.
Trở về nhà, nhìn vợ cả đêm không ngủ chờ đợi, tôi cũng cảm thấy thật tội lỗi. Nhưng bản năng lại xui khiến tôi mong muốn gặp lại cô gái kia. Tôi nói dối vợ rằng tôi say quá nên ngủ tại nhà cậu bạn. Sau đó tôi đi thay quần áo và đi làm.
Những ngày sau đó, tôi lại hẹn gặp cô sinh viên ấy. Vợ tôi không hề nghi ngờ gì tôi. Thật lòng thì tôi vẫn còn tình cảm dành cho vợ nên tôi không hề có ý định ly hôn. Tôi biết việc mình đang làm là sai trái, nhưng khi cô gái đó gọi điện, tôi chưa bao giờ từ chối.
Chúng tôi lén lút qua lại với nhau đến nay đã được hơn 3 tháng. Hàng tháng, tôi chu cấp cho cô sinh viên đó một khoản nhỏ. Tôi biết là ngoài tôi, có lẽ cô gái đó còn có vài người khách khác. Nhưng tôi không có tình cảm nên chỉ hành động theo cảm xúc mà thôi vì thế mà tôi không ghen tuông. Mấy hôm trước, vợ tôi thủ thỉ với tôi là muốn mang bầu, muốn cho tôi một đứa con. Cô ấy nói rằng đã đi khám và bác sĩ nói nếu cẩn thận theo dõi chặt chẽ thì vẫn có thể sinh con. Biết nỗi lòng của vợ, tôi rất cảm động, trong lòng bỗng chốc dâng trào tội lỗi. Tôi tự hứa với bản thân sẽ chấm dứt với cô gái kia và ở bên vợ.
Thế nhưng, một mặt tôi không muốn phản bội vợ nữa, một mặt tôi lại không chịu được cảnh như thế này. Tôi thật không biết phải làm như thế nào bây giờ?
Theo Afamily
Mình nhất quyết chỉ lấy chồng có 'chỗ đứng' và giỏi 'chuyện ấy' Nếu lấy chồng mà không có 2 tiêu chí này thì mình thà ở vậy nuôi thân cho nhẹ gánh trách nhiệm. Chào các bạn! Năm nay mình 25 t.uổi và chưa có bạn trai thực sự. Nhưng ngay từ thời sinh viên mình do đã đi làm thêm và tiếp xúc với khá nhiều người, nên mình cũng có chút kinh nghiệm...