Đau đớn vì người yêu bỏ tôi lấy chồng
Mọi chuyện đến với tôi thật bất ngờ, nó là cú shock lớn nhất mà tôi gặp phải từ bé tới giờ. Tôi và em yêu nhau được gần 5 năm từ ngày em còn là cô sinh viên năm đầu cho đến bây giờ em đã công tác tại một doanh nghiệp của nhà nước.
Chúng tôi yêu nhau được một năm thì em đưa tôi về nhà giới thiệu. Lúc đó thái độ của gia đình em hoàn toàn bình thường. Nhưng có việc không may là sau đó một thời gian thì bố của em bị bệnh và mất. Em là con út trong gia đình có ba anh chị em. Cả ba đều đã có gia đình riêng và rất khá giả. Em sống với bố mẹ và anh trai. Khi bố em mất thì tiền ăn học của em đều do hai chị gái cung cấp (trước đây bố em cung cấp).
Kể từ đó mẹ em và hai chị gái em thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về tôi. Tôi là con một sống với mẹ từ nhỏ vì bố mẹ tôi chia tay nhau khi tôi mới 7 tuổi. Mẹ tôi nuôi tôi ăn học đến lúc tôi tốt nghiệp ĐH và giờ tôi đã đi làm tại Hà Nội. Quê nhà tôi ở một tỉnh miền núi xa xôi cách nhà em khoảng 500 km. Từ khi bố em mất, mẹ em và hai chị gái cấm đoán chúng tôi yêu nhau. Họ bảo lấy tôi sẽ không có tương lai vì em là người có nhan sắc, rất nhiều người theo đuổi.
Tôi còn nhớ năm đầu tôi đèo em trên chiếc xe đạp đi dạo phố. Những thanh niên đi xe @ theo đuổi em cứ đi đằng sau nhưng em không quan tâm. Em chọn tôi mặc dù gia đình tôi không giàu có và tôi không đẹp trai.
Lúc đó tôi còn đang là cậu sinh viên năm thứ 2. Vì em học xa nhà nên mặc cho gia đình cấm đoán chúng tôi vẫn yêu nhau mà không để gia đình biết chuyện. Gia đình tôi rất quý em, coi em như con dâu trong nhà. Tôi đã đưa em lên nhà tôi hai lần. Chúng tôi cũng bàn nhiều về tương lai của hai đứa và em muốn tôi sau này bám trụ lại Hà Nội.
Từ năm thứ 3 ĐH, tôi hiểu trách nhiệm của mình phải làm gì để sau này lấy được em. Tôi cố gắng học tập tốt và đi làm từ năm thứ 3 cho một công ty phần mềm ở Hà Nội.
Mặc dù em về quê làm tại doanh nghiệp của nhà nước, tôi đi học thêm để nâng cao bằng cấp tại Hà Nội nhưng chúng tôi một tháng vẫn ở bên nhau 1-2 lần, còn ngày nào cũng liên lạc.
Cách đây vài ngày tôi nhận được lời mời vào làm biên chế cho một cơ quan nhà nước ở tỉnh nhưng vì em nên tôi đã từ chối để bám trụ lại Hà Nội.
Hôm nay tôi nhận được tin, em nói rằng chia tay. Tôi nghĩ chỉ là hiểu lầm như mọi khi nên cũng không suy nghĩ nhiều. Khi gắng hỏi thì em nói: “Mẹ em quá gay gắt chuyện chúng mình đã 4 năm. Em mệt mỏi lắm rồi và thấy quan hệ này sẽ chẳng đi đến đâu. Mẹ sẽ từ nếu em theo tôi”.
Tôi bảo em: “Thì vẫn như mọi khi mẹ em vẫn cấm đoán nhưng hãy chờ anh một năm nữa rồi anh sẽ làm lên sự nghiệp để về xin cưới em”. Mục đích của tôi và em là tôi sẽ mở một công ty riêng để có thể xin cưới em làm vợ. Khi đó gia đình em sẽ không coi thường tôi và tin tôi đủ khả năng lo cho em có một cuộc sống đầy đủ. Tuy nhiên em chỉ biết khóc và nói rằng “Muộn rồi anh ạ”.
Video đang HOT
Tôi và em ngồi chat với nhau, em bật webcam được một lúc rồi lại tắt vì không muốn tôi nhìn em khóc.
Em đã chọn giải pháp không muốn làm một đứa con bất hiếu, hy sinh hạnh phúc của mình. Em lấy chồng nước ngoài và sẽ sang đó theo chồng.
Em cầu xin tôi tha thứ vì đã làm tôi phải chờ đợi vô vọng trong 5 năm. Mặc cho tôi nài nỉ xin được gặp mẹ em và chị em để mong được sự đồng ý của gia đình nhưng em nhất quyết không cho vì chị gái em đã đặt 100 triệu cho bên môi giới hôn nhân.
Em lấy chồng người Pháp, chỉ còn vài ngày nữa thôi em sẽ lên Hà Nội nhưng không phải gặp tôi mà là để gặp người sẽ làm chồng em.
Tôi thương em lắm và nói với rằng: “Thôi mọi chuyện đã thế vậy mình anh chịu đựng cú shock này, còn em nghe anh, em lấy chồng ở quê đi”, nhưng em bảo với tôi: “Em không lấy được anh thì em sẽ đi. Mẹ em có ngăn cản thì cũng không thay đổi quyết định của em”. Tôi hỏi mẹ em có đồng ý không thì em bảo “Mẹ khóc nhưng em vẫn quyết định rồi”.
Tôi bảo nếu em đã cãi lời mẹ như vậy để quyết sang bên kia vậy tại sao em không dám cãi lời để quyết lấy tôi. Rồi sẽ có một lúc nào đó tôi đưa em về xin lỗi gia đình nhưng em bảo em không đủ nghị lực để làm điều đó. Em không muốn gia đình em phải xấu hổ vì có một đứa con hư.
Giờ đây trong căn phòng này tôi sống với 5 năm kỷ niệm từ những vật dụng nhỏ nhất cũng đều có em ở đó.
Tôi mất hết niềm tin vào con người. Tôi đã nghĩ đến cái chết để giải quyết mọi chuyện nhưng nghĩ tới mẹ tôi, tôi là chỗ dựa duy nhất của bà nên tôi lại không thể chết. Không lẽ mẹ tôi tần tảo nuôi tôi hai mươi mấy năm để tôi đáp hiếu mẹ tôi thế sao?
Tôi không biết phải sống sao đây khi không có em làm vợ. Tôi là một người được bạn bè gọi là “sát gái ” vì tôi cũng có nhiều người theo đuổi và thích dù tôi không đẹp trai, không con nhà giàu.
Đến giờ tôi sợ tôi sẽ không sống được khi phải xa em và cũng không biết sau này tôi có lấy vợ nữa không. Giờ đây tôi sợ con gái…
Bây giờ tôi thật sự cần được sự chia sẻ từ những người có kinh nghiệm. Tôi quá shock, bỏ bê hết công việc và học tập chỉ ở nhà nằm đóng kín cửa (Nam Thành).
Bạn gái bạn đang mệt mỏi vì những áp lực xung quanh cuộc sống nên cô ấy muốn bứt phá, thay đổi tất cả bằng việc lựa chọn lấy người đàn ông ở một nơi thật xa. Xa không chỉ về mặt khoảng cách thời gian không gian và cô ấy muốn vứt bỏ tất cả ở lại.
Bạn cần thấy rằng trong quan niệm của một số người cho rằng lấy chồng nước ngoài với hy vọng thay đổi số phận. Vì thế, bạn nên thấy điều đó và cảm thông một phần nào suy nghĩ của cô ấy và người thân trong gia đình cô ấy.
Có thể thấy cô ấy là một người tương đối quyết đoán vì thế cô ấy có thể lo lắng được cho chính bản thân. Quyết định như vậy, chắc chắn cô ấy đã suy nghĩ rất kỹ, cân nhắc mọi khó khăn trước khi mạo hiểm cuộc sống của mình. Vì vậy bạn không nên quá suy nghĩ về những khó khăn cô ấy sẽ gặp phải trong tương lai.
Việc bạn không coi trọngsức khỏecủa mình, không cố gắng vượt qua cú sốc này thì rất dễ dẫn đến strees tâm lý và ảnh hưởng tới công việc.
Có thể bạn nên nhìn sự việc ở một góc độ khác hơn để thấy cần phải phấn đấu cho riêng mình. Gia đình cô ấy không muốn hai bạn đến với nhau bởi lý do gì thì bạn hãy tập trung vào điểm yếu đó của cá nhân, khắc phục nó và khẳng định khả năng để bạn có thể tự tin hơn khi bước vào mối quan hệ mới trong tương lai.
Hiện tại bạn cho rằng bạn không thể yêu ai như yêu cô ấy nhưng thời gian và sự xa cách sẽ làm bạn vơi đi nỗibuồn. Một lúc nào đó khi bình tĩnh, bạn lại yêu và sẽ lại thấy hạnh phúc trongtình yêumới.
Theo VNE
Nhật ký của ông chồng ở nhà nội trợ
Vợ tôi nhìn cảnh ba bố con tươi vui, sạch sẽ, cơm nước sẵn sàng, nhà cửa gọn ghẽ nên luôn khen ngợi, động viên tôi. Tôi biết là mình đã quyết định đúng. Giờ các cháu bốn tuổi, đi mẫu giáo, tôi có thời gian lên mạng đọc báo, thỉnh thoảng sang hàng xóm đánh cờ với ông bạn cùng cảnh. Tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Theo thống kê của Pháp, gần 600.000 đàn ông đang ở nhà nội trợ để vợ đi làm, nhưng con số đó mới chỉ chiếm 2% số người nội trợ của quốc gia này.
Ở nước ta, tuy chưa thống kê cụ thể về hiện tượng này, nhưng hình ảnh người đàn ông xách làn đi chợ, đưa đón con đi học hàng ngày hay ở nhà cơm nước cho vợ đi làm không phải hiếm. Tuy nhiên, khi kê khai nghề nghiệp, hiếm có người đàn ông nào tự nhận công việc hiện tại của mình là nội trợ, trong khi phụ nữ khai như thế lại là chuyện bình thường.
Vì sao đàn ông lại ít dám thừa nhận sự thay đổi vai trò đó? Theo nhà xã hội học Jean Claude Kaufmaun: "Có lẽ từ thời thượng cổ, đàn ông đã đi săn bắt bên ngoài, đàn bà ở nhà hái lượm, nuôi con. Giờ đảo ngược vai trò, đàn ông e ngại mất đi vẻ "oai phong" trước con mắt thiên hạ. Nhưng, xã hội đã đổi thay, ngày càng có nhiều ngành nghề không dựa trên sức mạnh cơ bắp nên phụ nữ hoàn toàn có thể đua tranh với nam giới. Xét trên bình diện kinh tế, nếu hai vợ chồng mà một người đi làm, một người phai ở nhà nội trợ thì tất nhiên người có thu nhập cao hơn đi làm sẽ có lợi hơn. Tuy nhiên, để thay đổi một quan niệm đã tồn tại lâu đơi không hề đơn giản, và bao giờ cũng phải có những người đi đầu. Hiện nay, họ còn là số ít nhưng có thể một ngày nào đó họ sẽ trở thành số đông trong xã hội, chuyện đàn ông ở nhà nội trợ sẽ bình thường như đàn bà nội trợ để chồng đi làm. Vấn đề là làm sao thay đổi được quan niệm cố hữu trong đầu chúng ta, để việc đàn ông vào bếp không bị xem là nghịch cảnh". Dưới đây là tâm sự của một số ông chồng đi tiên phong.
Chuyện thứ nhất
Anh Hoàng Quân, 37 tuổi, giáo viên thể dục, chia sẻ: "Tôi đã đi đến quyết định ở nhà vì tình yêu, vì vợ và hai cô "công chúa". Tám năm trước, chúng tôi đến với nhau, cô ấy là giáo viên tiếng Anh dạy cùng trường với tôi. Chúng tôi kết hôn ba năm mà vẫn chưa có con. Đến năm thứ tư thì vợ tôi có thai, bác sĩ cho biết là sẽ sinh đôi. Chúng tôi vừa mừng vừa lo, vì cha mẹ hai bên đều già yếu và ở xa, không thể giúp trông cháu được. Khi vợ tôi hết thời gian nghỉ hộ sản, chúng tôi buộc phải thuê người giúp việc, kinh tế trở nên eo hẹp. Lúc các cháu được hai tuổi rưỡi, chúng tôi bàn đi tính lại và tôi quyết định nghỉ việc ở nhà trông con, cơm nước cho vợ đi làm. Hai cô nhóc đa được bố chăm sóc chu đáo. Chiều chiêu, tôi tắm cho con, chuẩn bị cơm nước đợi vợ về. Vợ tôi nhìn cảnh ba bố con tươi vui, sạch sẽ, cơm nước sẵn sàng, nhà cửa gọn ghẽ nên luôn khen ngợi, động viên tôi. Tôi biết là mình đã quyết định đúng. Giờ các cháu bốn tuổi, đi mẫu giáo, tôi có thời gian lên mạng đọc báo, thỉnh thoảng sang hàng xóm đánh cờ với ông bạn cùng cảnh. Tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Ảnh minh hoạ (nguồn internet)
Thật ra, để làm một người đàn ông nội trợ không đơn giản chút nào. Ngay cả các con tôi cũng hỏi: "Sao bố không đi làm như bố các bạn khác?". Tôi chỉ cười:"Bố cũng đi làm như mẹ thì ai đưa đón các con?". Tôi tin xã hội sẽ thay đổi quan niệm. Bây giờ những ông chồng làm việc nhà như tôi còn hiếm, nhưng chắc chắn trong tương lai sẽ nhiều lên và tôi đang ở hàng ngũ những người đi đầu. Giống như trong đội bóng, nếu ai cũng chỉ thích xông lên hàng tiền đạo, khung thành bỏ ngỏ thì càng đá càng thua. Chúng ta vẫn hô hào "giải phóng phụ nữ", khuyến khích chị em đua tranh ngoài xã hội, nhưng nếu đàn ông không chịu làm việc nhà thay thì ai sẽ làm?".
Chuyện thứ hai
Nếu bạn nghĩ chỉ những ông chồng đã nghỉ hưu hay ốm yếu hoặc thất nghiệp mới ở nhà nội trợ thì bạn đã lầm. Anh Trần Quang, 43 tuổi, từng làm quản lý ở một công ty cổ phần. Thuở nhỏ, anh có thiệt thòi là bố luôn công tác xa nhà, có khi hàng năm không gặp mặt con. Thấy những đứa trẻ khác có bố đưa đón hàng ngày, anh thèm lắm. Giờ, nghỉ việc ở nhà với con và làm nội trợ là một niềm vui đối với anh. Anh nói: "Đối với tôi, không có gì quan trọng hơn làm bố. Chăm sóc con là được tắm rửa, mặc quần áo, chuẩn bị bữa ăn cho con, đưa đón con đi học. Tôi tìm thấy những niềm vui mà trước đây mình không có. Khi con hai tuổi rưỡi đi nhà trẻ, mỗi ngày tôi có mấy giờ nhàn rỗi. Tôi mơ viết văn, làm thơ từ nhỏ, bây giờ mới có điều kiện. Tuy nhiên, tôi không muốn để con xem tôi như mẹ của nó. Tôi luôn là một ông bố biết chơi đùa với con nhưng cũng biết nghiêm khắc".
Ở nhiều nước phát triển, có thể chỉ một trong hai vợ chồng đi làm là đủ nuôi cả gia đình. Việc một người ở nhà làm nội trợ là giải pháp của không ít gia đình. Vấn đề là ai giữ "gôn", "ai đá tiền đạo"? Trước hết là phải hợp với mong muốn của mỗi người. Có những phụ nữ đảm đương những trọng trách ngoài xã hội, họ có niềm đam mê công việc và rất mong có một người chồng quán xuyến việc nhà giúp mình. Nếu người chồng thực lòng yêu vợ, tự nguyện lo toan và điều đó cũng phù hợp với mong muốn của anh ấy thì tại sao lại ngại ngùng?
Tại sao khi hoàn cảnh xã hội đã đổi thay, nam nữ bình đẳng về mọi phương diện thì chúng ta vẫn mặc định đàn ông sinh ra là để đi làm, đàn bà dù có tài giỏi hay có thu nhập cao hơn vẫn phải lo quán xuyến việc nhà, không để chồng nấu cơm, rửa bát? Sao lại cho như thế là làm những việc không đáng mặt đàn ông, có người còn gọi là "đàn ông mặc váy"? Nếu cứ suy nghĩ như vậy, bao giờ mới đạt được bình đẳng giới? Các nghiên cứu còn cho thấy, đàn ông ở nhà ít cảm thấy cô đơn như đàn bà, vì họ có nhiều thú vui và bạn bè hơn. Cảnh các "ông nội trợ" rủ nhau đi chợ, tụ tập uống cà phê, xem bóng đá rồi canh giờ dọn dẹp nhà cửa, đón con, làm bữa cơm... đợi vợ, có thể sẽ là hình ảnh phổ biến được nhiều người ngưỡng mộ trong tương lai không xa.
Theo VNE
Tôi không thoát khỏi "cơn say tình" của cô chủ Cơm no, ngà ngà hơi men, tối hôm ấy cô chủ đã ngọt ngào, khéo léo dẫn dụ tôi vào đam mê, nhục dục. Tôi đã biến thành đàn ông trong vòng tay sành sỏi của cô chủ khi bước sang tuổi 19. Hết kỳ nghỉ lễ, lấy lí do đông người chật chội, cô chủ chỉ giữ mình tôi lại, 2 thằng...