Đau đớn tột cùng khi người yêu cũ rắp tâm tán mẹ để trả thù
Đã nhiều người đàn ông đến với mẹ, nhưng mẹ chưa kể về ai với ánh mắt lấp lánh hi vọng, khuôn mặt hạnh phúc đến vậy. Tôi biết hắn đã “lừa” được mẹ tôi một cách ngoạn mục.
Tôi sinh ra và lớn lên mà chẳng biết bố mình là ai. Khi biết nghĩ và hiểu chuyện đã có đôi lần tôi hỏi về bố nhưng chưa bao giờ nhận được câu trả lời từ mọi người. Tôi ở cùng mẹ và bà ngoại nhưng phần lớn thời gian tôi ở với bà vì mẹ còn phải đi làm xa nhà. Tình cảm của mẹ con tôi chẳng thắm thiết là bao, chưa bao giờ mẹ thể hiện là mẹ yêu thương tôi, dù là lời nói hay hành động. Tôi nhớ không rõ lắm, nhưng chưa bao giờ mẹ ôm tôi vào lòng, vuốt ve cưng nựng như ngoại tôi cả. Khi tôi bắt đầu vào học đại học thì ngoại mất, tôi chuyển lên thành phố học và ở cùng mẹ. Nhưng mẹ tôi là người hướng ngoại, thích giao du, tụ tập và rất nhiều bạn bè nên mẹ đi tối ngày, tôi tự chăm sóc mình và lo toan nhà cửa.
Năm tôi 22 tuổi tôi gặp và yêu anh, người hơn tôi 12 tuổi và kém mẹ tôi 5 tuổi. Tôi đã từng rất hạnh phúc với mối tình đầu đời này. Anh luôn quan tâm chăm sóc, chiều chuộng tôi. Tuyệt nhiên, chưa khi nào anh kể với tôi về gia đình anh. Tôi cũng nhiều lần hỏi nhưng anh nói chưa phải lúc và sự dấu giếm che đậy của anh thì lại càng làm tôi tò mò và quyết tâm khám phá bằng được. Rồi qua những người quen của anh mà tôi biết, anh đã có vợ và 2 con gái. Tôi bất ngờ và choáng váng về điều đó. Khi tôi hỏi thì anh trả lời như một sự nghiễm nhiên, chẳng có chút gì áy náy: “đúng rồi, sợ em buồn nên anh chẳng nói. Anh vẫn đợi đến khi thích hợp để nói với em. Nhưng chưa đến lúc”. Tôi thấy mình có lỗi và sai lầm nếu cứ tiếp tục mối quan hệ với anh. Nhưng biết làm sao, tôi đã yêu anh rất nhiều. Tôi có mắt mà như mù, tôi chẳng sáng suốt khi bắt đầu mối quan hệ với một người đàn ông nhiều tuổi. Biết chuyện, bạn bè khuyên ngăn tôi không nên tiếp tục bởi nó chẳng có tương lai. Và hơn hết tôi hiểu sự thiệt thòi của một đứa trẻ lớn lên không có bố như thế nào, nên tôi càng không thể trở thành kẻ bất nhân, cướp bố của hai đứa trẻ ngây thơ. Đã nhiều lần nói chia tay nhưng anh níu kéo làm tôi không thể. Rồi chuyện anh cặp kè với tôi đến tai vợ anh, chị ấy đã gặp tôi, kể về sự lăng nhăng, vô tâm, thiếu trách nhiệm của anh trong suốt thời gian qua. Chị cố níu giữ cuộc hôn nhân chỉ vì muốn giữ bố cho con, chị chẳng còn nhiều tình cảm với anh. Sự điềm đạm, lịch sự và thấu tình đạt lý của chị khiến tôi day dứt rất nhiều. Rồi tôi hạ được quyết tâm, nói lời chia tay và cắt đứt mọi liên lạc với anh.
Qua bạn bè, tôi biết anh thậm chí đến cả trường học tìm tôi. Vì sợ mang tiếng nên tôi đã đồng ý gặp anh để nói cho ra nhẽ. Anh trắng trợn khiến tôi hoang mang, sửng sốt. Anh nói anh yêu tôi và muốn mang lại hạnh phúc cho tôi, không bao giờ anh để tôi đi dễ dàng như vậy. Và anh cũng tuyên bố, tôi đã và sẽ mãi mãi là người tình của anh, sẽ chẳng có gì thay đổi được điều đó. Mặc cho tôi cự tuyệt, cương quyết, anh vẫn tỏ rõ sự quyết tâm của mình khiến tôi phát sợ. Một tháng rồi hai tháng trôi qua, tôi vẫn bị anh theo đuổi, thậm chí anh gây gổ với tất cả những bạn trai đến gần tôi. Làm tôi thấy phiền phức vô cùng.
Tôi gặp anh và nói, nếu anh cứ bệnh hoạn như vậy tôi sẽ chết cho anh xem. Rồi sự cương quyết của tôi cũng cản được sự bảo thủ của anh. Anh đồng ý chia tay và không làm phiền tôi nữa. Nhưng trước khi đi, anh nói một câu khiến tôi lạnh gáy: “không có được em, anh nhất định phải sống gần xem em hạnh phúc đến thế nào”. Tôi bất ngờ, choáng váng vì lời đe dọa của anh. Nhưng rồi nghĩ đó chỉ là câu nói sốc nổi khi anh bực tức. Dần khi không bị anh làm phiền tôi cũng quên hẳn.
Về phần mẹ tôi, bà luôn thích tụ tập, bù khú bạn bè. Những người bạn của mẹ khiến tôi chẳng ưa chút nào. Họ ăn diện, chơi bời, thích đi thâu đêm suốt sáng. Gần đây, mẹ tôi vui hơn, trẻ trung và nói với tôi có bạn trai mới, làm tôi yên tâm hơn. Có bạn trai rồi mẹ sẽ chẳng đi tối ngày nữa. Hôm đó, mẹ tôi cười và nói muốn giới thiệu bạn với tôi và dặn tôi về sớm. Người mẹ giới thiệu sẽ là bố dượng của tôi. Thấy mẹ vui, tôi cũng vui mừng, có lẽ mẹ tôi cần có người chăm sóc, chia sẻ buồn vui.
Video đang HOT
Tôi về nhà ngay sau giờ tan học. Nhưng khi bước chân vào nhà, tôi sững người, mắt mờ đi, chân chẳng thể đứng vững nữa. Người đang ôm ấp tình tứ với mẹ chính là anh – người yêu cũ của tôi. Tôi chết đứng không nói được lời nào, anh nhìn tôi cười ranh mãnh, hả hê. Còn mẹ tôi ngây thơ chẳng biết gì, vồn vã giới thiệu tôi với anh. Suốt bữa cơm của 3 chúng tôi, tôi thì gượng gạo để mẹ đỡ buồn còn anh thì giả tạo vô cùng. Cách anh quan tâm đến mẹ y hệt như quan tâm tới tôi trước kia, anh chuyện trò, nũng nịu với mẹ rồi quay sang nhìn tôi kiểu hả hê, thách thức. Tôi mong thời gian trôi thật nhanh để tôi thoát khỏi tình cảnh trớ trêu và người đàn ông giả dối kia. Rồi cũng đến giờ anh ta ra về, đi lướt qua tôi anh ta thì thầm một câu khiến tôi chết sững, hóa ra tất cả chỉ là âm mưu, sự trả thù hèn hạ của gã. “em thấy chưa, kiểu gì chúng ta cũng là người một nhà. Không có được em nhất định tôi phải có được mẹ em”. Tôi đã không kìm được cảm xúc của mình, giơ tay định tát anh ta một cái. Nhanh như cắt, anh ta giữ được tay tôi mà nói, “nếu muốn mẹ em đau khổ đến chết thì cứ làm gì em thích”. Rồi anh ta tiến về phía mẹ, vòng tay qua eo mẹ, ôm ấp thì thầm gì đó trước khi ra về.
Anh ta đi khuất, tôi đổ sụp xuống ghế. Tôi không thể tin mình rơi vào tình cảnh trớ trêu như vậy. Sao đời mẹ con tôi chỉ gặp toàn đàn ông Sở khanh vậy. Tiễn anh ta đi xong, mẹ tôi quay vào nhà trên môi vẫn nở nụ cười tươi rói, mẹ thao thao bất tuyệt kể về anh ta, mẹ nói mẹ yêu và không thể sống thiếu anh ta được. Mẹ biết anh ta đã có vợ, họ mới li hôn 2 tháng… khi đầu tôi ong lên, quay cuồng còn mẹ vẫn say sưa kể về “soái ca” của mình. Tôi ngán ngẩm, chua xót, lấy cớ mệt lên phòng nằm. Tôi không thể ngủ được, cứ nhắm mắt vào lại văng vẳng bên tại lời nói, tiếng cười của anh ta. Chỉ cần nghĩ đến thôi tôi đã lạnh người.
Mấy ngày qua, biết bao lần tôi định kể cho mẹ mọi chuyện nhưng lại không dám. Đã nhiều người đàn ông đến với mẹ, nhưng mẹ chưa kể về ai với ánh mắt lấp lánh hi vọng, khuôn mặt hạnh phúc đến vậy. Tôi biết hắn đã “lừa” được mẹ tôi một cách ngoạn mục. Tôi muốn kể hết mọi chuyện về gã nhân tình cho mẹ lại sợ mẹ tổn thương, đau đớn nhưng nếu giữ im lặng khác nào tôi đẩy cả 2 mẹ con cùng vào chiếc lồng của anh ta. Nói cũng khổ mà không nói lại càng đau đớn gấp bội phần. Tôi biết phải làm sao để mẹ hiểu vấn đề. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Emdep
Tủi thân ngày về ra mắt nhà người yêu
Tôi không ngờ mẹ người yêu lại tạt gáo nước lạnh lên đầu tôi: "Mặt mũi nó thế kia mà anh cũng yêu cho được, hết con gái rồi hay sao mà anh chọn vợ thế này?".
Tôi vốn là một cô gái kém may mắn vì khi sinh ra đã bị hở hàm ếch bẩm sinh. Mặc dù vậy tôi vẫn quyết tâm để không thua kém bạn bè khi luôn cố gắng học hành để trở thành một cô sinh viên xuất sắc của trường Đại học Sư phạm. Ra trường, tôi nhanh chóng tìm được một công việc ở trường.
Chỉ có điều khi sự nghiệp may mắn thì tôi lại lận đận trong tình duyên. Nhiều đàn ông dù trước mặt vui vẻ, khen tôi giỏi giang, đảm đang nhưng lại không muốn đề cập đến chuyện tình cảm vì họ ái ngại một cô gái có đôi môi không bình thường như tôi. Đi đâu tôi cũng phải dùng khẩu trang che mặt, bần cùng lắm mới bỏ ra chỉ bởi không tự tin với diện mạo của mình.
Cho đến một ngày, tôi gặp anh trên đường đi dạy về. Anh chính là người vì mãi mê gọi điện thoại nên va phải xe tôi khiến tôi ngã. Sau khi hốt hoảng đưa tôi vào bệnh viện, chính anh là người đã luôn bên cạnh chăm sóc, chi trả mọi khoản viện phí.
Trong 2 ngày ở viện, tôi được anh quan tâm, lo toan chu đáo. Chúng tôi nói chuyện với nhau rồi trao đổi số điện thoại và liên lạc thường xuyên. Một thời gian ngắn sau, chính anh đã chủ động ngỏ lời yêu tôi.
Thực sự lúc đó, trái tim tôi như muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Tôi không thể ngờ, cuối cùng mình cũng gặp được một người đàn ông đẹp trai và tử tế.
Chúng tôi bên nhau được hơn một năm, khoảng thời gian đó anh đối với tôi rất tốt, rất chân thành. Nhiều khi tôi cũng mặc cảm về khuôn mặt mình, nhưng anh luôn động viên tôi rằng đó chẳng phải lỗi ở tôi, huống chi tôi có rất nhiều điểm tốt khác bù đắp.
Rồi một hôm, anh chủ động đề nghị tôi về ra mắt mẹ anh ở quê để tính chuyện lâu dài. Tôi đã rất vui mừng và hớn hở chuẩn bị mọi thứ để không cảm thấy bối rối khi về ra mắt người lớn. Chỉ duy một điều khiến tôi băn khoăn không biết mẹ anh có đồng ý cho đứa con trai duy nhất của bà lấy một người con gái môi bị hở hàm ếch như tôi không?
Ngày về, anh vừa tới đầu ngõ, mẹ anh đã chạy ra tận cổng đón hai đứa. Khi tôi tháo khẩu trang ra để chào bà thì bà sững sờ, có chút do dự rồi mới mỉm cười chào tôi. Thái độ thoáng qua đó của bà làm tôi rất tủi thân và buồn bã. Tôi hỏi anh đã nói chuyện với mẹ về tôi chưa, anh bảo tôi đừng lo, mẹ anh không phải người cổ hủ và kỹ tính như thế đâu. Nhưng suốt cả buổi, tôi nhận thấy mẹ anh rất lạnh nhạt với tôi. Thậm chí họ còn không hỏi một câu nào về gia đình, hoàn cảnh, công việc của tôi.
Ăn xong, mẹ anh bảo anh đến tạp hóa mua ít đồ để bà và tôi nói chuyện riêng. Anh vừa rời nhà, bắt đầu nhắc khéo tôi rằng bà chỉ có mỗi mình anh là con trai. Từ khi bố anh mất cho đến nay, mình bà một tay nuôi nấng anh trưởng thành chỉ để mong anh tìm được một cô gái tốt, lành lặn về làm vợ rồi sinh con sinh cháu. Hai từ lành lặn của mẹ anh nói khiến tôi mặc cảm khi nghĩ đến vết thương trên môi mình. Tôi hiểu bà đã từ chối tôi.
Anh về thấy tôi buồn nên cũng hiểu mọi chuyện. Anh giải thích với mẹ, nói tốt về tôi với bà, nhưng bà lại tạt gáo nước: "Mặt mũi nó thế kia mà anh cũng yêu cho được, hết con gái rồi hay sao mà anh chọn vợ thế này?".
Bị xúc phạm, lại sợ anh cãi nhau với mẹ nên tôi vội vã xin phép ra về rồi bỏ đi như chạy trốn. Mặc anh can ngăn, tôi quyết tâm bắt xe lên lại thành phố. Nhìn anh lúc đó đau đớn tôi cũng đau đớn theo.
Đã hơn 2 tuần, kể từ ngày tôi về ra mắt mẹ anh, ngày nào anh cũng kiên trì gọi điện, nhắn tin cho tôi nhưng tôi không nghe máy. Anh đến trường tìm tôi nhưng tôi nhất quyết không gặp.
Mấy hôm nay, tôi vẫn nhận được tin nhắn của anh. Anh bảo m ẹ anh đã viết đơn xin cho anh về quê làm việc và bắt anh tìm hiểu một cô gái bà chọn. Anh rất buồn vì tôi không biết đấu tranh cho tình yêu, đấu tranh cho hạnh phúc. Giờ nếu anh quay về quê, chắc cả đời này chẳng thể gặp lại. Nếu tôi còn yêu thương anh, thì hãy dũng cảm chứng minh cho mẹ anh thấy. Còn nếu không thì để anh về.
Đọc tin nhắn đó mà tôi khóc như mưa, khóc suốt một đêm. Tôi vẫn còn yêu anh, nhưng nếu đấu tranh thì sau này tôi sống như thế nào được với mẹ anh. Anh là con một, sau chúng tôi có ở đâu đi chăng nữa thì anh cũng phải đón mẹ về chăm sóc. Lúc đó, tôi có lẽ sẽ rơi vào cảnh mẹ chồng nàng dâu như mọi người vẫn kể. Vậy thì quãng đời sau này còn đau khổ hơn. Nhưng giờ bảo tôi từ bỏ anh, thì đúng là không hề dễ dàng.
Tôi nên làm gì đây, nhất quyết buông tay để đau một lần rồi thôi, hay can đảm tiếp tục bên anh?
Theo iblog
Mẹ chồng hả hê khi biết con dâu mang bầu bị sảy Ngày qua ngày tôi sống trong đau đớn, hụt hẫng vì hỏng thai, mẹ chồng lại dửng dưng, lạnh nhạt đồng thời tìm mọi cách đẩy con dâu ra khỏi nhà. Ngay từ khi yêu anh, tôi đã phải nhận những sự kỳ thị, khinh ghét của mẹ anh và các thành viên trong gia đình. Mẹ Hưng cho rằng, tôi không xứng...