Đau đớn nhìn người yêu theo trai giàu có vợ
Tôi lần mò vào Facebook của em và người đó thì thấy họ đã lén lút đi chơi Vũng Tàu. Tôi biết mình nghèo nên bất lực.
ảnh minh họa
Tôi vừa tốt ngiệp là tìm được công việc chuyên về IT ở một nơi xa. Khi vào công ty, tôi gặp em. Lúc đó, em rất ghét tôi và tôi cũng như vậy. Cũng như câu “ghét của nào trời cho của ấy”, tôi bắt đầu làm quen với đồng nghiệp và cả em nữa. Hồi đó, em đang buồn và khi tôi lân la nói chuyện với em thì sau một thời gian, chúng tôi trở thành bạn thân, thường xuyên chia sẻ với nhau. Kể cả hôm 2/9, em với bạn đi chơi xa mà em cũng không quên nhắn tin nói chuyện với tôi.
Dần dần, giữa tôi và em như không thể chia cắt được. Một hôm, tôi hẹn em đi xem phim. Vừa xem, em vừa ngả vào vòng tay tôi. Người tôi lúc đó nóng ran. Khi ra về, tôi đánh liều hỏi em: “Em có thể trở thành bạn gái của anh hay không?”. Em trả lời rằng để em xem lại. Rồi một buổi tối, tôi ở lại công ty tăng ca, tôi hẹn em đi uống nước mía. Tối đó là lần đầu tiên em trao tôi nụ hôn nồng ấm thay lời đồng ý làm bạn gái của tôi.
Em yêu tôi nhưng rất sợ mọi người ở công ty bàn ra tán vào và gia đình không thích em quen bạn cùng cơ quan. Nhưng rồi chúng tôi vượt qua được mọi chuyện. Có điều, tôi không giàu nên tôi thất hứa với em rất nhiều vì tôi không thể lo đủ cho em. Tôi cũng không biết mua đồ gì cho em. Tôi chỉ được cái miệng và tính nóng nảy thôi. Vậy mà, em vẫn chấp nhận tất cả. Trong mắt tôi, em là người đẹp nhất và tôi luôn tin tưởng em dù có khi cả hai phải ở rất xa nhau. Những lúc em ghen tôi với cô bé cùng công ty, tôi thấy em giận mà rất dễ thương và lòng tràn ngập hạnh phúc.
Chúng tôi quen nhau được một năm rưỡi. Tôi đang cố gắn phấn đấu để kiếm thật nhiều tiền và lo cho em. Nhưng kể từ lúc đó, tôi cũng ít quan tâm đến em. Rồi một hôm, trong công ty có người nói thấy em đi với người khác. Tôi không tin nhưng dần dà, có nhiều người nói quá nên tôi vào tài khoản Facebook của em để xem. Tôi thấy em hay nói chuyện tình cảm với một người và còn hẹn gặp nhau vào ngày 1/12 nữa. Lúc đó, tôi rất đau đớn. Tôi không ăn nổi. Tôi tức giận chạy xuống công ty ngồi cả đêm và sang nhà em để hỏi cho ra lẽ.
Video đang HOT
Lúc gặp em, tôi hỏi thì em nói đó là sự thật. Tôi suy sụp hoàn toàn. Rồi chúng tôi cãi nhau. Tôi quá nóng nảy nên nói với em rất nhiều điều. Đến buổi chiều, em nhắn tin xin lỗi tôi. Em hứa sẽ không gặp và nói chuyện với người đó nữa. Tôi đã rất vui và bỏ qua mọi chuyện. Nhưng một lần khác, tôi lại vào Facebook của em và thấy em vẫn chuyện trò qua lại với người đàn ông đó. Cần nói thêm rằng người đàn ông này là con nhà quyền chức, nhiều tiền nhưng đã có vợ con. Tôi tức quá nên đã chửi em trước mặt bao nhiêu người ở công ty. Sau này, biết là sai nên tôi đã ăn năn, xin lỗi nhưng em không tha thứ.
Tết vừa rồi, ngày 14/2, tôi lặng lẽ đi cafe một mình mà trong đầu không thể nào quên được hình bóng của em. Tôi lần mò vào Facebook của em và của người đàn ông đó và thấy họ đã lén lút đi chơi Vũng Tàu với nhau đợt Tết vừa rồi. Tôi vừa thấy buồn vừa nóng giận. Tôi biết tôi nghèo, không cho em được gì cả nhưng em có cần ngã vào vòng tay của một người đàn ông có vợ như vậy không? Tôi cười trong đau đớn. Tôi muốn nói chuyện với em để nghe em giải thích.
Em từng bị vợ người đó gọi điện chửi nhưng sao em vẫn bay vào cái vòng luẩn quẩn như thế? Các bạn cho tôi ý kiến được không? Giờ tôi không biết giải quyết thế nào nữa. Tôi rất yêu em. Cho dù tôi không có em nhưng tôi luôn muốn em sống tốt, yêu một người tốt chứ không phải một người có vợ như vậy.
Theo VNE
Nhà nghèo, tôi quyết chỉ lấy trai giàu
Bạn bè tôi khi thấy tôi nhanh chóng thay đổi từ một cô gái nhà quê thành một cô sành điệu, dùng toàn hàng xịn đã nhìn tôi với ánh mắt khác.
ảnh minh họa
Ghen tị có, thương cảm có, khinh bỉ có... Tôi xấu hổ? Không, tôi thấy tự hào thì đúng hơn. Lúc đó tôi đã nghĩ, chỉ vì họ ghen tị với mình nên mới như vậy.
Sinh ra trong một gia đình thuần nông tại miền trung du, tôi là một trong số hiếm hoi những cô gái được học đại học. Khi đi nhập học, hành trang của tôi chỉ là mấy bộ quần áo cũ và mấy trăm nghìn của mẹ đưa cho.
Trong suốt quàng thời gian đi học, trong khi các cô gái khác được "nước Hà Nội" rửa trắng da, xinh hơn với những bộ quần áo điệu đà, đắt tiền thì tôi vẫn nhà quê với những bộ quần áo cũ từ ngày xưa hồi học cấp 3 đến giờ. Hiếm hoi lắm, sau khi lĩnh tiền học bổng, tôi mới mua cho mình chiếc áo mới. Mấy cô bạn gái cùng phòng đôi khi còn tặng lại tôi quần áo của họ. Sau vài phút ngượng ngùng tôi thấy vui vì khoản tiền lẽ ra phải dành mua quần áo đã được cất đi dành việc khác.
Tôi có một tình yêu sâu nặng dành cho một người bạn cùng Đại học. Nhưng anh ấy nhanh chóng rời bỏ tôi sau khi ra trường. Anh ấy đã bỏ tôi để chạy theo một cô gái giàu có, sành điệu chứ không quê mùa như tôi. Điều này tôi đã lường trước được khi cảm nhận thấy sự lành lùng, xa cách của anh. Tôi đau khổ nhưng vẫn luôn cố tỏ ra như không có gì.
Khi nghe thấy các cô bạn gái cùng lớp khoe người yêu nhà giàu, đẹp trai, thành đạt... tôi đã nghĩ rằng nếu mình chẳng thể lấy người mà mình yêu thì hãy lấy người có thể cung cấp cho tôi một cuộc sống sung túc nhất. Tôi biện hộ rằng với ngành học của mình, tôi có thừa khả năng kiếm một anh chàng giàu có, lắm tiền. Cách duy nhất để ở lại mà không vất vả, không phải chịu cảnh ở trọ chật chội, bẩn thỉu là kiếm lấy một anh thật giàu, có nhà cửa đàng hoàng.
Cơ hội dành cho tôi đã đến khi bạn tôi giới thiệu cho tôi một người quen của nó. Đó là một anh con trai vừa có nhà, vừa có đất, vừa có xe đẹp. Tôi tự nhủ với mình rằng nếu tôi bỏ lỡ cơ hội này thì tôi sẽ mãi mãi chẳng có gì nên hết sức cố gắng. Anh ấy không phải là mẫu người lí tưởng của tôi vì khá thấp, không học hành gì, ăn nói rất thô nhưng lại rất giàu.
Bố mẹ anh ấy tỏ ra rất quý mến tôi, chỉ sau khi ra mắt vài ngày, bên ấy đã đồng ý giao chìa khoá chiếc xe máy tay ga xịn cho tôi đi, mua cả laptop mới cứng cho tôi dùng. Còn quần áo, tôi muốn bao nhiêu cũng được. Đó thực sự là một điều bất ngờ lớn, niềm mơ ước của tôi từ rất lâu trước đó. Nhưng đối với nhà bên ấy thì lại chỉ là "một món quà nhỏ".
Tôi cũng nhận thức được rằng tất cả những món quà đắt tiền tôi nhận đều có lí do. Gia đình anh ấy muốn anh lấy một cô vợ có học thức, là gái quê còn "zin"... Còn tôi thì "thừa" khả năng đáp ứng các yêu cầu đó. Tôi chỉ nghĩ được có thế và chấp nhận thế. Tôi tự nhủ với mình rằng có lẽ tôi chỉ khác gái bao ở việc bố mẹ anh ấy đồng ý cho anh ấy "bao" tôi mà thôi.
Bạn bè tôi khi thấy tôi nhanh chóng thay đổi từ một cô gái nhà quê thành một cô sành điệu, dùng toàn hàng xịn đã nhìn tôi với ánh mắt khác. Ghen tị có, thương cảm có, khinh bỉ có... Tôi xấu hổ? Không, tôi thất tự hào thì đúng hơn. Lúc đó tôi đã nghĩ, chỉ vì họ ghen tị với mình nên mới như vậy.
Nhưng thật trớ trêu thay, sau khi trao cho tôi những món đồ đắt tiền, anh ấy nói rằng: "Sớm muộn chúng ta cũng sẽ lấy nhau nên chi bằng về ở cùng một nhà luôn cho tiện". Lúc ấy, tôi dĩ nhiên là đồng ý. Ở chung một nhà và có cả bố mẹ của anh ấy thì có khác gì dâu con đâu.
Chúng tôi sống như vợ chồng son trong ngôi nhà ấy được gần một năm thì anh ấy nói rằng chúng tôi không hợp nhau và muốn chia tay. Tôi bàng hoàng, sửng sốt vì cữ ngỡ rằng không đời nào anh ấy bỏ tôi khi đã đưa tôi về sống cùng với bố mẹ anh ấy. Nhưng khi anh ấy nói chuyện với bố mẹ của mình thì họ chẳng phản đối, cũng chẳng bênh vực tôi mà nói: "Hai đứa thấy không hợp nhau, không ở được với nhau thì cũng không nên níu kéo, ràng buộc nhau làm gì. Trước đây, bố mẹ không cấm đoán chúng mày thì giờ chúng mày chia tay nhau, bố mẹ cũng không có lí do gì bắt chúng mày ở với nhau".
Tôi cứ ngỡ rằng như vậy đã là tột cùng của đau khổ rồi nhưng không. Họ còn nghĩ ra mọi cách để lấy lại những thứ mà họ đã cho tôi.
Tôi rời căn nhà ấy với hai bàn tay trắng như khi tôi bước vào. Hoá ra trong thời gian qua, tôi đã là một cô gái bao, một cô ôsin sống trong nhà của người mà tôi nghĩ là người yêu để rồi bị hất ra đường không thương tiếc.
Các bạn có ai đang ở trong hoàn cảnh giống tôi không? Hãy cho tôi 1 lời khuyên để tiếp tục bước tiếp trong cuộc đời này.
Theo VNE
Đẹp trai, xe xịn, gái nào chả theo Nói ra những điều này, các chị em sẽ nghĩ tôi là loại đàn ông không ra gì nhưng chị em cũng nên thừa nhận rằng, chẳng có ai không muốn lấy chồng giàu lại đẹp trai. Tôi không phải tự cao, tự đại về mình vì tôi chẳng có gì. Tôi chỉ là một chàng trai nghèo, công việc bình thường, thu...