Đau đớn nhận thiệp cưới của chồng và cô bạn thân
Tôi mải mê ham sự nghiệp đến độ tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà, tôi phó mặc cho chồng và người giúp việc. Nhà chồng có việc cưới hỏi, giỗ chạp, đều chỉ là chồng tôi lụi cụi thu xếp về một mình.
ảnh minh họa
Tôi và Ly chơi thân với nhau suốt 4 năm đại học, Ly người miền Nam, nói năng nhỏ nhẹ và khá xinh xắn. Năm cuối đại học, hầu hết con gái trong lớp đều có đôi, có cặp, mình Ly là chưa yêu ai. Hỏi bạn, Ly chỉ cười khoe hai lúm đồng tiền sâu hút: “đợi ra trường về lại thành phố làm việc, ở gần ba má cho đỡ buồn. Yêu ngoài này rồi người Nam kẻ Bắc, cực lắm”.
Ra trường được mấy tháng, tôi có người yêu rồi cưới. Liên lạc gửi thiệp mời cưới cho Ly, nó chép miệng đầy nuối tiếc vì thời gian đó trùng với khóa học nghiệp vụ của nó tại nước ngoài. Ly cứ tiếc hùi hụi mãi vì bỏ lỡ một dịp để tụ tập cùng bạn bè và thăm lại Hà Nội.
( ảnh minh họa )
Chồng tôi là giám đốc chi nhánh một ngân hàng liên doanh, hai vợ chồng cùng nghề nên chúng tôi hỗ trợ nhau khá nhiều trong công việc. Con gái được 3 tuổi, tôi được cử đi nước ngoài học thạc sĩ, chồng tôi vui mừng ủng hộ vợ và động viên tôi trong những ngày tháng học tập xa gia đình.
Video đang HOT
Về nước chưa được bao lâu, tôi được cất nhắc lên vị trí cao hơn trong ngân hàng và từ đó, vòng quay của công việc cuốn tôi như một cơn lốc. Tôi hầu như còn rất ít thời gian dành cho gia đình, cho chồng con. Nhiều đêm về nhà đã muộn, nhìn con gái ôm con thú nhồi bông ngủ ngon lành ngay trên tấm thảm trải sàn, tôi thấy mình có lỗi và thương con vô cùng. Thế nhưng hôm sau đi làm, những cuộc gặp gỡ đối tác, những hợp đồng, những thương vụ kinh doanh lợi nhuận béo bở và cơ hội thăng tiến nghề nghiệp lại khiến tôi lao vào như con thiêu thân.
Tôi mải mê công việc đến độ tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà, tôi phó mặc cho chồng và người giúp việc. Nhà chồng có việc cưới hỏi, giỗ chạp, đều chỉ là chồng tôi lụi cụi thu xếp về một mình. Đến khi con gái chuẩn bị vào lớp 1, chồng tôi muốn sinh thêm con và muốn tôi dành thêm thời gian cho gia đình nhưng tôi cứ lần lữa mãi với lý do tuổi còn trẻ, đường công danh sự nghiệp đang phơi phới nên để vài năm nữa, sinh con cũng chưa muộn.
Chồng tôi không bằng lòng và những cuộc tranh luận rồi cãi vã giữa hai vợ chồng tôi xảy ra ngày một nhiều và gay gắt. Khi ngân hàng của chồng tôi mở thêm chi nhánh miền Nam, anh đăng ký đi ngay mà không hề trao đổi cùng tôi một lời. Rồi chồng tôi biền biệt trong đó có khi hàng tháng không ra thăm nhà với lý do chi nhánh mới mở nên nhiều việc.
Mâu thuẫn của vợ chồng tôi càng lúc càng gay gắt. Gọi điện thoại tâm sự với Ly, nó khuyên tôi nên giữ lấy gia đình bởi theo quan niệm của nó đối với người đàn bà, gia đình lớn hơn tất cả. Ly cũng kể với tôi nó đã có người yêu, một anh chàng người Bắc điển trai, đặc biệt rất tâm đầu ý hợp với nó khi cùng suy nghĩ về sự quan trọng của hai từ “tổ ấm”. Tôi chúc mừng bạn và chạnh lòng buồn cho cuộc sống của gia đình mình.
Rồi cái gì đến cũng phải đến. Vợ chồng tôi ra tòa ly hôn, tôi đem con gái về sống cùng ông bà ngoại và lại càng lao đầu vào công việc để quên đi chuyện buồn của gia đình mình.
Chỉ chưa đầy 4 tháng sau ngày ly hôn, tôi nhận được thiệp mời cưới của Ly gửi ra. Mở thiệp mời, tôi không tin nổi vào mắt mình khi nhận ra chồng cũ của mình rạng rỡ ôm chặt Ly trong tấm hình in trang trọng cạnh tên của cô dâu và chú rể…
Theo blogtamsu
Nếu bạn vẫn đang chăm bẵm, phục vụ chồng như con thì nhất định phải đọc bài viết này!
Anh Quang đóng sầm cửa bỏ ra ngoài trước gương mặt sững sờ, ngạc nhiên của vợ. Chị Hoa chỉ kịp hỏi với theo một câu: "Anh đi đâu?" và nghe chồng đáp cộc lốc: "Đi hít thở không khí!". Chị vẫn như đang bàng hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra...
Ảnh minh họa
"Xin em, anh không phải là con của em!", anh Quang tức giận quát lên ầm ĩ khi chị Hoa đang dỗ dành mình uống nốt cốc nước cam sau bữa tối. Cứ nào là: "Em đã mất công vắt ra đây!" rồi lại: "Anh không uống thì làm sao có sức đề kháng được!", hay dọa yêu: "Nào, có uống không để chị lấy cái roi hả?"... Anh Quang thật không thể chịu đựng được hơn nữa, bao nhiêu dồn nén lại như muốn nổ tung ra.
Có lẽ những câu kiểu như: "Anh uống thêm cốc sinh tố này đi, em xay sẵn bỏ rất nhiều sữa và sữa chua như anh thích rồi đấy!" hay: "Tối nay anh thích ăn gì để lát về đi chợ em nấu!", "Sao anh chưa đánh răng mà đã đi ngủ?", "Anh cố thêm một bát nữa đi, dạo này em thấy anh lại gầy hơn rồi đấy!"... chắc hẳn ông chồng nào cũng thích nghe. Đi về nhà không phải làm gì cả, chỉ việc tắm giặt xem tivi đợi cơm chắc ông chồng nào cũng sướng. Nhưng mà với anh Quang thì phải nói là đã ngán đến tận cổ mất rồi. Kể sao nhỉ, kiểu như ngày nào cũng nghe giọng vợ nheo nhéo bên tai, hết anh nên thế này lại không nên thế kia, ăn cái gì bổ béo như nào bao nhiêu vitamin ở đấy, lại thì anh thích gì để em...
Có những hôm đang làm việc bận túi bụi, thấy điện thoại của vợ là anh lại sợ hãi khi phải chuẩn bị tinh thần trước câu hỏi "Anh ơi, tối nay ăn gì nhỉ?"... Anh Quang đóng sầm cửa bỏ ra ngoài trước gương mặt sững sờ, ngạc nhiên của vợ. Chị Hoa chỉ kịp hỏi với theo một câu: "Anh đi đâu?" và nghe chồng đáp cộc lốc: "Đi hít thở không khí!". Chị vẫn như đang bàng hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra, không thể tưởng tượng được công sức yêu thương, chăm bẵm chồng trong bao nhiêu ngày qua đến nay lại phải đớn đau nhận được sự phản kháng như thế từ chồng.
Ảnh minh họa
Chị khóc như mưa trách móc chồng vô tâm, ích kỷ, quá đáng và thấy tủi thân thương mình ghê gớm. Bao nhiêu ngày tháng qua chị có đòi hỏi gì vô lý đâu, vất vả chăm bẵm chồng từng li từng tí, cái gì cũng nhịn chồng nhường chồng. Đấy, ngay cả cốc nước cam ấy chị nài nỉ chồng uống cho bằng được nhưng chị thì cũng đã bao giờ uống đâu. Cam mua về không dám ăn, dành vắt nước cho chồng, chồng chỉ việc tu một phát hết sạch trơn, mà cũng thấy nhọc nhằn quá nhỉ?
Việc nhà chị cũng chẳng bao giờ bắt chồng làm gì, một mình chị tất bật lo lắng về sớm đi chợ nấu cơm dọn dẹp giặt giũ. Chồng chưa bao giờ phải quan tâm hỏi han xem vợ có mệt không, có muốn gì không. Còn chị thì thấy chồng hơi buồn buồn suy tư một chút là đã tìm đủ mọi cách để truy cho được nguyên nhân và quan tâm chồng. Với cả, mọi mối quan hệ của chị đều bị cho ra rìa hết từ ngày chị lấy anh, ấy vậy mà...
Chị quyết định rồi, mình nhất định phải sống khác đi! Bơ chồng đi mà sống, cứ để mặc kệ người ta một thời gian rồi sẽ hiểu được tầm quan trọng của mình. Rồi sẽ đến lúc anh phải quay lại ỉ ôi chị để xin một chút quan tâm, một chút tình yêu và một chút những hỏi han cho mà xem. Nghĩ vậy, chị thấy có chút hả dạ, bắt đầu lên kế hoạch cho những ngày tháng gạt chồng sang một bên và chỉ sống vì mình mà thôi!
Từ hôm sau, đi làm chị không còn gọi điện hỏi han gì chồng nữa. Những lúc rảnh, chị lên mạng đọc báo, tìm hiểu những thứ liên quan đến cuộc sống của mình hoặc chán quá thì đọc sách. Còn đến lúc về đi chợ, chị mua đồ ăn theo ý mình, chẳng cần phải hỏi ý kiến của anh. Chị về, vẫn một mình cơm nước và đợi chồng. Anh có về muộn chị cũng chẳng gọi cách 5 phút một lần như trước mà tranh thủ làm việc này việc kia hoặc xuống dưới nhà đi dạo hóng gió.
Chị dành thời gian ba tối mỗi tuần để đắp mặt nạ dưỡng da thay vì cứ chăm chăm vào điện thoại, máy tính của chồng lục tìm từng tin nhắn, cuộc gọi và tra hỏi chồng. Chỉ sau một thời gian ngắn, khoảng ba tháng thôi mà chị cảm giác như mình là người hoàn toàn khác. Chị thấy mình tự tin, xinh đẹp và lúc nào cũng phơi phới tràn đầy nhựa sống chứ không phải là một người đàn bà đầu tắt mặt tối nơi góc bếp coi chồng là trung tâm của vũ trụ nữa.
Chị cũng bắt đầu gặp gỡ lại bạn bè từ thời cấp ba và đại học, tham gia các bữa tiệc, nhận những lời mời tán gẫu ở quán café và nhận ra cuộc sống vốn thật thú vị hơn mình tưởng rất nhiều. Để đến lúc thỉnh thoảng thấy vợ diện váy, ăn mặc đẹp và thông báo đi ra ngoài không ăn cơm ở nhà, anh Quang có vẻ cũng bắt đầu hơi lúng túng, khó chịu. Anh thường xuyên gọi điện giục vợ về nhà sớm. Thấy vậy, chị Hoa lại cảm giác vui vui vì trước đây chỉ có mình mới phải làm việc đó.
Thậm chí chị còn bình thản: "Vâng!" khi chồng thông báo: "Ngày mai anh đi công tác một tuần nhé!" mà không sốt sắng chuẩn bị nào thuốc, nào đồ ăn vặt, nào áo quần là lượt phẳng phiu... Chị để anh một mình làm tất thảy mọi việc. Còn chị chỉ đứng bên nhắc nhở đôi chút mà thôi. Ấy thế mà không hiểu sao chị thấy anh buồn buồn, thôi chị cũng kệ chẳng hỏi han chi nhiều.
Để đến lúc đọc email chồng gửi ngay ngày hôm sau, chị lại cực kỳ bất ngờ: "Em à, đừng ngạc nhiên quá khi nhận được email đầu tiên này của anh. Anh viết nó vì anh buồn quá! Dạo này em khiến anh không còn cảm nhận được nhiều sự quan tâm như trước nữa, cảm giác em bớt yêu anh đi. Nói thật, anh từng cảm giác ngột ngạt, tù túng khi em quá chiều chuộng, chăm bẵm và kiểm soát anh. Nhưng nay, khi em vừa buông anh ra, thì anh lại cảm giác như mình bị níu lại về phía em nhiều hơn. Càng ngày anh càng yêu em hơn, và rất sợ mất em, em biết không?" Mắt chị nhòe đi vì quá hạnh phúc. Chị đến lúc này mới nhận ra, không phải cứ chạy theo chăm sóc chồng từng li từng tí như con thì mới được chồng yêu. Cuối cùng vẫn là nên sống vì bản thân mình, mọi sự quan tâm đều nên có mức độ của nó, cái gì cũng chỉ nên vừa phải mà thôi. Buông để giữ rõ ràng là bài học hôn nhân chị đã bỏ quên lâu này.
Theo Afamily
Vợ phơi phới như gái đôi mươi sau cái lần bồ của tôi vác bụng bầu đến ăn vạ Vợ tôi diện lại những bộ váy lộng lẫy như trước đây, bàn tràn ngập nước hoa và đồ trang điểm đắt tiền. Cô ấy không màng tới việc chồng ngoại tình hay cặp bồ này nọ nữa giờ đây cô ấy chỉ quan tâm tới mình và con trai. Tất cả khiến tôi vô cùng choáng váng... Vợ tôi một người phụ...