Đau đớn khi vợ tôi ngày một thô lỗ và khinh thường nhà chồng
Ngày đưa tang em, ai cũng đau buồn, khóc nức nở và hàng xóm ai cũng cố nhìn mặt chú lần cuối. Vậy mà vợ tôi, chị dâu thì lại nhất định không vì lý do… sợ đen đủi.
Tôi năm nay 38 tuổi, đã cưới vợ được 12 năm, có hai đứa con một gái, một trai, đều khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Cuộc sống vật chất của chúng tôi không quá giàu có nhưng cũng không đến nỗi nào.
Cả tôi và vợ đều sinh ra và lớn lên ở mảnh đất miền Trung nắng, gió nhưng ở hai huyện xa cách nhau. Chúng tôi chỉ quen rồi yêu nhau khi bước vào đại học. Sau khi ra trường, chúng tôi cùng nhau ở lại Hà Nội lập nghiệp và tổ chức đám cưới không lâu sau khi công việc của cả hai đã ổn định.
Ngày đưa tang em, ai cũng đau buồn, khóc nức nở và hàng xóm ai cũng cố nhìn mặt chú lần cuối. Vậy mà vợ tôi, chị dâu thì lại nhất định không vì lý do… sợ đen. Ảnh minh họa.
Dù gia đình nhà cô ấy khá giả hơn bên nhà tôi rất nhiều nhưng tôi luôn xác định không nhờ về kinh tế nhà ngoại và tự tay tôi sẽ gánh lấy trách nhiệm kiếm tiền chính trong gia đình. Và kể từ khi lấy nhau đến giờ, tôi chưa khi nào để cho vợ con phải thiếu thốn bất cứ thứ gì. Tôi sắm đầy đủ nhà, xe và tháng nào cũng gửi cho vợ gần như toàn bộ tiền lương để cô ấy chi tiêu sinh hoạt trong gia đình.
Duy chỉ có điều tôi không có được như các ông chồng khác đó là tôi luôn phải xa nhà. Vì là kỹ sư cầu đường nên tôi thường xuyên rong ruổi theo các công trình xây dựng. Biết được điều này nên tôi luôn tìm cách bù đắp cho vợ bằng những lời lẽ quan tâm, những món quà đúng lúc..
Biết vợ vất vả, phải một mình lo toan việc nhà nên tôi luôn cưng chiều cô ấy trong mọi việc như một phần bù đắp cho cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy không bao giờ ghi nhận những nỗ lực của tôi mà luôn kêu ca phàn nàn, và luôn tự cho mình cái quyền coi thường chồng. Không chỉ vậy, vì cô ấy cho rằng cô ấy đã vất vả nên cô ấy cũng không có ý định quan tâm tới bố mẹ và anh em chồng.
Cô ấy không bao giờ nghe lời bố mẹ tôi, cô ấy luôn làm theo ý mình tất cả mọi việc. Thậm chí nhiều khi cô ấy còn cố tình làm ngược lại ý bố mẹ tôi khiến cho ông bà rất phiền lòng. Tuy nhiên, vì chúng tôi ở riêng, thỉnh thoảng gia đình mới về thăm bố mẹ nên bố mẹ tôi cố kìm nén.
Video đang HOT
Thực sự nhiều lần thấy cô ấy cãi lại bố mẹ hoặc có hành động láo hỗn, đi không hỏi, về không chào bố mẹ mỗi lần chúng tôi về thăm ông bà mà tôi thấy phiền lòng.
Một lần, chứng kiến vợ có lời nói quá thô lỗ với bố mẹ mình, tôi vừa cất lời nhắc nhở cô ấy và ném vỡ tan chiếc cốc, thấy vậy cô ấy gào ầm lên ăn vạ rằng tôi tệ bạc, đi xa bao ngày không sao , về nhà là chửi mắng vợ con.
Không chỉ hỗn láo với bố mẹ chồng, cô ấy còn gần như không bao giờ biết đến nghi lễ làm dâu. Cô ấy chưa bao giờ tự tay mua quà gì tặng bố mẹ chồng cũng như các em chồng. Ngày Tết cô ấy chỉ chạy qua đưa cho bố mẹ tôi vài triệu thế là coi như xong. Ngày giỗ tổ cô ấy cũng không về, và không cho con về vì lý do… buồn ngủ.
Đặc biệt, đến sự việc gần đây thì tôi thấy mình không còn có thể chấp nhận cô ấy được nữa. Ba tuần trước, em trai giáp tôi mất trong một tai nạn giao thông. Vì em trai tôi lập gia đình trong Tây Nguyên và em mất trong đó nên tang lễ cũng như mộ phần được làm tại đó.
Ngày em mất, tôi đang đi công tác nên tôi đi thẳng vào nhà em mà không qua nhà đón vợ con đi cùng. Tôi có gọi điện về nhà nhắc cô ấy đưa con vào dự lễ tang em chú nhưng cô ấy cứ lấy hết lý do này đến lý do khác để cố từ chối phải vào đó.
Tôi chỉ có một người em trai duy nhất, mà ngày chú mất vợ con lại không về thì quá ư vô lý. Tôi gọi điện thoại và nặng lời với cô ấy, mãi cô ấy mới chịu đưa con đi. Cô ấy vào đến nơi khi cả nhà đang chuẩn bị đưa chú em ra đồng. Ai cũng đau buồn, khóc nức nở và hàng xóm ai cũng cố nhìn mặt chú lần cuối.
Vậy mà vợ tôi, chị dâu thì lại cứ ngồi ở dưới bếp, nhất định không chịu lên nhà để nhìn mặt em lần cuối vì lý do… sợ đen đủi. Nghe cô ấy nói vậy mà tôi thấy lòng mình tan nát. Nghĩa tử là nghĩa tận, vậy mà cô ấy nỡ lạnh lùng như vậy chứ.
Giờ việc buồn của gia đình cũng đã qua nhưng tôi vẫn thấy lòng buồn vô tận. Thú thực chưa khi nào tôi thấy chán nản với cuộc sống hôn nhân của mình như lúc này. Tôi cảm giác mình là ông chồng hèn, không dạy được vợ, để vợ coi khinh gia đình mình.
Tôi nên làm gì lúc này khi mà các con tôi còn nhỏ và cần có sự chăm sóc của cả cha và mẹ? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Chồng khinh thường, coi vợ như giúp việc
Một anh chồng cứ về nhà là cau có khó chịu với vợ. Lúc nào anh ta cũng thể hiện cái bộ mặt giống như anh ta là bá chủ thiên hạ, là người có công lao lớn nhất trong cái nhà này.
Anh ta cảm thấy, những ngày anh ta đi làm là những ngày cực khổ, nặng nhọc, chỉ để chu cấp cho vợ con. Anh ta cảm thấy chán nản vì chuyện này nên thường xuyên trút giận lên đầu người vợ ở nhà chăm con.
Vợ anh ta cũng có học hành đàng hoàng nhưng công việc thu nhập không đáng là bao nhiêu. Tính đi tính lại, nếu thuê một người giúp việc chăm con thì chi bằng, mình tự nghỉ việc ở nhà, chăm con, yên tâm hơn nhiều lại cũng không tốn tiền công, trả lương cho người giúp việc. Và vì thế, vợ anh chấp nhận chuyện làm người vợ nội trợ, ăn bám chồng.
Nhiều người chồng thích vợ như vậy, nhưng anh chồng này lúc nào cũng nghĩ, vợ mình lười biếng, ăn bám, chỉ thích ngửa tay xin tiền người khác, nên anh ta có vẻ không hài lòng về vợ. Hàng tháng đưa tiền cho vợ, anh ta dặn này dặn nọ rằng, nhất định không được tiêu pha, nhất định không được hoang phí, phải tiết kiệm tiền lo cho con cái và gia đình. Chị vợ cả năm cả tháng không dám sắm cái gì cho mình, chỉ biết sắm cho chồng, con, lo bữa ăn giấc ngủ cho hai người đàn ông quan trọng, còn mình thì lôi thôi lếch thếch.
Tối tối anh chồng về, vợ đon đả chồng, chuẩn bị mọi thứ cho chồng, anh chỉ việc ngồi vào mâm cơm ăn. Anh này lúc nào cũng cái bài ca muôn thuở trong bữa cơm &'đàn bà không đi làm thì phải tươm tất việc nhà, nấu ăn phải thật ngon chứ nấu ăn mà chồng không nuốt nổi thì chẳng thà là đi làm cho xong. Đàn bà mà chỉ biết quanh quẩn xó bếp, rồi không ra ngoài giao du, không chăm chút bản thân mình thì cũng coi như vứt. Vợ cái ông hàng xóm nhìn đến là chán, lúc nào cũng thấy lôi thôi, lếch thếch, ăn vận thì bẩn thỉu, nhìn ngán tận cổ'. Nghe chồng nói vậy, chị vợ nghĩ đến mình.
Những ngày sau đó, anh chồng ngạc nhiên khi thấy vợ mình bắt đầu biết ăn diện, gọn gàng hơn. Anh này có vẻ nóng mặt, khó chịu &'ở nhà không đi làm chỉ biết dùng tiền của chồng ăn diện thì coi như vứt. Vợ như thế ai lấy đâu ra mà cung phụng. Đàn bà ở nhà thì ăn chơi làm gì, ai nó thèm ngắm'...
Nghe chồng nói vậy, chị vợ lại cảm thấy buồn vì không biết, chồng có phải đang nói mình không. Anh chồng cứ lấy ví dụ hết cô vợ ông hàng xóm rồi lại quay sang vợ nhà anh đồng nghiệp. Chị vợ cảm thấy chồng chẳng bao giờ dành cho chị được một lời khen, cảm thấy chán nản khi mỗi lần về nhà, chồng chỉ cắm mặt vào ăn cơm, không biết đến vợ, không hỏi han vợ một câu, rồi lại chạy ra chỗ con. Dường như chị sống như cái bóng trong nhà này, giống y như người giúp việc, phục vụ chồng con.
Chị cũng không biết, ý anh là gì nữa. Anh bảo chị không phải thuê người giúp việc nhưng khi anh đi làm kiếm tiền, đưa lương cho vợ thì anh lại cảm thấy cau có, khó chịu với chị. Chẳng hiểu tại sao anh lại như vậy. Hay là, con người ta luôn luôn ích kỉ như vậy, luôn không hài lòng với người khác nên dù người khác làm gì cũng không thấy vui.
Anh chê cô vợ hàng xóm ăn mặc lôi thôi, chỉ ở nhà không biết ăn diện. Rồi khi vợ anh ăn diện, anh lại nói bóng gió là không biết tiếc tiền, chỉ biết tiêu tiền của chồng. Vậy anh đòi hỏi gì ở chị, ý anh là sao? Chị vợ thực sự bế tắc trong cuộc hôn nhân này.
Bây giờ, ngày ngày chứng kiến khuôn mặt cau có của chồng, chị mới nhận ra, bao nhiêu năm nay, anh chưa từng nở một nụ cười thực sự tươi với chị. Anh nói chuyện điện thoại với bạn bè, đồng nghiệp thì cười hớn hở, còn với chị, anh chỉ làm đúng trách nhiệm của người chồng. Tình yêu có không, hay chỉ là sự giả dối? Chị thực sự còn không hiểu, anh có yêu chị thật lòng hay thứ tình cảm bao năm đã nhạt phai vì anh cảm thấy chị thực sự vô dụng...
Ai chẳng phải ở nhà chăm con, nếu chị không chăm thì phải thuê người khác. Ai chẳng có con có cái, anh có hiểu được sự vất vả của việc chăm con, chăm chồng? Thế nên anh mới cảm thấy chị là người ăn bám. Nếu đổi vai, chị tin chắc,anh chẳng thể làm tốt hơn vợ nhưng kiếm tiền, chị cũng có thể làm được không bằng thì cũng gần như anh. Đàn bà đâu phải chỉ biết ở nhà, đâu phải không biết kiếm tiền. Chỉ là, họ còn có gánh nặng là con cái, gia đình.
Chị mải mê chăm chồng chăm con nên không nhận ra được thái độ của chồng. Bây giờ thì mọi thứ càng ngày càng lộ liễu và chị càng nhận ra, anh thực tình không coi chị là người vợ hiền năm nào nữa. Chồng khinh thường vợ, coi vợ như người giúp việc, bắt vợ làm mọi việc trong nhà nhưng chưa một lần nghe vợ nói chuyện thật lòng. Hễ chị vợ mổ miệng thì anh chồng lại &'đàn bà ở nhà lắm chuyện, chỉ buôn dưa lê là giỏi'. Chị có cảm giác buồn lòng, nghĩ mà thấy tức anh ách trong người.
Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, một là chị quyết tâm đi làm, thuê người giúp việc, hai là chị sẽ từ bỏ người đàn ông này. Sống với chồng như sống với ông chủ như thế thì quá nhục nhã.
Đàn ông coi nhẹ việc nhà, nghĩ những người vợ ở nhà chăm con thì là người đàn bà ăn bám là họ đã lầm. Việc chăm con có lẽ là việc nặng nhọc nhất trên đời... Nếu cánh mày râu nghĩ như vậy, hãy xem lại bản thân mình vì anh mới thực sự không phải là người chồng tốt và có trách nhiệm với vợ con...
Theo Khám phá
Em trai đã thú nhận chuyện làm bạn gái tôi mang bầu Tôi không thể bỏ bạn gái được, yêu em quá nhiều, tình yêu của tôi luôn đủ lớn để dành cho em, chỉ sợ em không còn yêu tôi. Tôi là anh trai của tác giả bài viết: "Tôi bế tắc khi khiến vợ sắp cưới của anh trai mang bầu". Buồn, vì trong một thời gian ngắn tôi mất đi người con...