Đa.u đớ.n khi vợ tôi ngày một thô lỗ và khin.h thườn.g nhà chồng
Ngày đưa tang em, ai cũng đau buồn, khóc nức nở và hàng xóm ai cũng cố nhìn mặt chú lần cuối. Vậy mà vợ tôi, chị dâu thì lại nhất định không vì lý do… sợ đen đủi.
Tôi năm nay 38 tuổ.i, đã cưới vợ được 12 năm, có hai đứa con một gái, một trai, đều khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Cuộc sống vật chất của chúng tôi không quá giàu có nhưng cũng không đến nỗi nào.
Cả tôi và vợ đều sinh ra và lớn lên ở mảnh đất miền Trung nắng, gió nhưng ở hai huyện xa cách nhau. Chúng tôi chỉ quen rồi yêu nhau khi bước vào đại học. Sau khi ra trường, chúng tôi cùng nhau ở lại Hà Nội lập nghiệp và tổ chức đám cưới không lâu sau khi công việc của cả hai đã ổn định.
Ngày đưa tang em, ai cũng đau buồn, khóc nức nở và hàng xóm ai cũng cố nhìn mặt chú lần cuối. Vậy mà vợ tôi, chị dâu thì lại nhất định không vì lý do… sợ đen. Ảnh minh họa.
Dù gia đình nhà cô ấy khá giả hơn bên nhà tôi rất nhiều nhưng tôi luôn xác định không nhờ về kinh tế nhà ngoại và tự tay tôi sẽ gánh lấy trách nhiệm kiế.m tiề.n chính trong gia đình. Và kể từ khi lấy nhau đến giờ, tôi chưa khi nào để cho vợ con phải thiếu thốn bất cứ thứ gì. Tôi sắm đầy đủ nhà, xe và tháng nào cũng gửi cho vợ gần như toàn bộ tiề.n lương để cô ấy chi tiêu sinh hoạt trong gia đình.
Duy chỉ có điều tôi không có được như các ông chồng khác đó là tôi luôn phải xa nhà. Vì là kỹ sư cầu đường nên tôi thường xuyên rong ruổi theo các công trình xây dựng. Biết được điều này nên tôi luôn tìm cách bù đắp cho vợ bằng những lời lẽ quan tâm, những món quà đúng lúc..
Biết vợ vất vả, phải một mình lo toan việc nhà nên tôi luôn cưng chiều cô ấy trong mọi việc như một phần bù đắp cho cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy không bao giờ ghi nhận những nỗ lực của tôi mà luôn kêu ca phàn nàn, và luôn tự cho mình cái quyền co.i thườn.g chồng. Không chỉ vậy, vì cô ấy cho rằng cô ấy đã vất vả nên cô ấy cũng không có ý định quan tâm tới bố mẹ và anh em chồng.
Video đang HOT
Cô ấy không bao giờ nghe lời bố mẹ tôi, cô ấy luôn làm theo ý mình tất cả mọi việc. Thậm chí nhiều khi cô ấy còn cố tình làm ngược lại ý bố mẹ tôi khiến cho ông bà rất phiền lòng. Tuy nhiên, vì chúng tôi ở riêng, thỉnh thoảng gia đình mới về thăm bố mẹ nên bố mẹ tôi cố kìm nén.
Thực sự nhiều lần thấy cô ấy cãi lại bố mẹ hoặc có hành động láo hỗn, đi không hỏi, về không chào bố mẹ mỗi lần chúng tôi về thăm ông bà mà tôi thấy phiền lòng.
Một lần, chứng kiến vợ có lời nói quá thô lỗ với bố mẹ mình, tôi vừa cất lời nhắc nhở cô ấy và ném vỡ tan chiếc cốc, thấy vậy cô ấy gào ầm lên ăn vạ rằng tôi tệ bạc, đi xa bao ngày không sao , về nhà là chử.i mắng vợ con.
Không chỉ hỗn láo với bố mẹ chồng, cô ấy còn gần như không bao giờ biết đến nghi lễ làm dâu. Cô ấy chưa bao giờ tự tay mua quà gì tặng bố mẹ chồng cũng như các em chồng. Ngày Tết cô ấy chỉ chạy qua đưa cho bố mẹ tôi vài triệu thế là coi như xong. Ngày giỗ tổ cô ấy cũng không về, và không cho con về vì lý do… buồn ngủ.
Đặc biệt, đến sự việc gần đây thì tôi thấy mình không còn có thể chấp nhận cô ấy được nữa. Ba tuần trước, em trai giáp tôi mất trong một ta.i nạ.n giao thông. Vì em trai tôi lập gia đình trong Tây Nguyên và em mất trong đó nên tang lễ cũng như mộ phần được làm tại đó.
Ngày em mất, tôi đang đi công tác nên tôi đi thẳng vào nhà em mà không qua nhà đón vợ con đi cùng. Tôi có gọi điện về nhà nhắc cô ấy đưa con vào dự lễ tang em chú nhưng cô ấy cứ lấy hết lý do này đến lý do khác để cố từ chối phải vào đó.
Tôi chỉ có một người em trai duy nhất, mà ngày chú mất vợ con lại không về thì quá ư vô lý. Tôi gọi điện thoại và nặng lời với cô ấy, mãi cô ấy mới chịu đưa con đi. Cô ấy vào đến nơi khi cả nhà đang chuẩn bị đưa chú em ra đồng. Ai cũng đau buồn, khóc nức nở và hàng xóm ai cũng cố nhìn mặt chú lần cuối.
Vậy mà vợ tôi, chị dâu thì lại cứ ngồi ở dưới bếp, nhất định không chịu lên nhà để nhìn mặt em lần cuối vì lý do… sợ đen đủi. Nghe cô ấy nói vậy mà tôi thấy lòng mình tan nát. Nghĩa tử là nghĩa tận, vậy mà cô ấy nỡ lạnh lùng như vậy chứ.
Giờ việc buồn của gia đình cũng đã qua nhưng tôi vẫn thấy lòng buồn vô tận. Thú thực chưa khi nào tôi thấy chán nản với cuộc sống hôn nhân của mình như lúc này. Tôi cảm giác mình là ông chồng hèn, không dạy được vợ, để vợ co.i khin.h gia đình mình.
Tôi nên làm gì lúc này khi mà các con tôi còn nhỏ và cần có sự chăm sóc của cả cha và mẹ? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Em trai đã thú nhận chuyện làm bạn gái tôi mang bầu
Tôi không thể bỏ bạn gái được, yêu em quá nhiều, tình yêu của tôi luôn đủ lớn để dành cho em, chỉ sợ em không còn yêu tôi.
Tôi là anh trai của tác giả bài viết: "Tôi bế tắc khi khiến vợ sắp cưới của anh trai mang bầu". Buồn, vì trong một thời gian ngắn tôi mất đi người con gái mình yêu thương và trân trọng nhất. Tôi chuyển từ trạng thái đau buồn khi nghe tin người vợ sắp cưới phản bội sang trạng thái sốc khi nghe một tin còn khủng khiếp hơn. Thật sự tôi đang trượt dài trong cảm giác đau khổ và hối hận.
Tôi như điên dại khi nghe tin thằng em trai tôi thú nhận rằng nó chính là người đã mang lại sự khổ đau cho em. Tôi chỉ hy vọng rằng trong cơn say nó nói sảng, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy nó say mà trong trạng thái đờ đẫn như vậy. Nó khóc, điều tôi chưa bao giờ thấy ở một thằng đàn ông như nó. Cơn đau trong tôi ập đến, không dám tin vào những lời mà người em trai của mình đang nói, tôi thật sự là không muốn tin.
Tôi nắm áo nó dậy, muốn đấ.m một đấ.m nhưng đã không làm điều đó trong tiếng va.n xi.n của mẹ. Tôi buông nó ra và bước đi, còn nghe rõ tiếng nó nói lời xin lỗi, nghe rõ nó nói với mẹ: "Mẹ ơi con yêu Vy là thật lòng, là thật lòng con đó mẹ". Mẹ tôi khổ sở an ủi nó: "Mẹ hiểu mà, mẹ hiểu mẹ sẽ giúp con, con như vậy mẹ đau lắm con biết không".
Tôi lái xe ra khỏi nhà mà trong lòng đau đến tê tái. Người đáng được an ủi phải là tôi chứ. Tôi nghĩ ngay đến em, người con gái đáng thương nhất của mình. Đáng lẽ ra giờ phút này em phải là người đáng được che chở nhất chứ? Em dối tôi để nhận lấy sự bất hạnh cho mình, lúc nào cũng thế, em tôi lúc nào cũng thế.
Tôi vô ngay chuyên mục Tâm sự của VnExpress để tìm bài đọc mà thằng em trai tôi đã viết, vì trước đó trong cơn say nó đã lắc lư cái điện thoại trước mặt tôi mà nói: Anh hãy đọc đi, là em, là em đấy. Từng câu từng chữ nó hiện lên trước mắt làm tôi đau. Tôi cố vuốt hết màn hình để đọc cho hết, thật sự muốn phá nát những gì xung quanh mình. Tôi hy vọng cái tên Khải đó không phải là câu chuyện của nó và em, vì thằng em trai vốn không phải tên Khải. Sao em lại giấu tôi về cái thai? Sao ngay từ lúc đầu em không nói luôn để cùng tôi giải quyết? Sao em lại không bao giờ tin tưởng tôi?
Sáng hôm sau tôi về kho xưởng chứ không về nhà. Mẹ điện thoại hàng trăm cuộc nhưng tôi không muốn nghe máy. Có lẽ khi tôi nhấc máy sợ mẹ lại nói về vấn đề đó, về cái duyên của em và em trai tôi, mẹ tôi muốn cái gì đó trong suy nghĩ của tôi. Từ nhỏ đến lớn mẹ cái gì cũng muốn tôi nhường em trai, mẹ nói nhường để tình anh em đoàn kết, mẹ nói làm anh thì phải chịu thiệt.
"Giờ đây người con gái con yêu cũng phải nhường sao mẹ"? Tôi lái xe xuống nhà tìm em vì sau nhiều lần gọi điện em không nghe máy, trường em thì đã nghỉ tết, tôi biết chắc giờ em đang ở nhà, phải tìm em để nói chuyện. Đến nhà em, tôi bước vô nhà nhìn thấy em đằng sau bếp, ăn vội tô cơm nguội với cá khô. Nhìn tô cơm, nhìn em tiều tuỵ mà tôi thấy nhói lòng. Em bối rối nhìn tôi, tôi nói đã biết hết chuyện rồi, em ngơ ngác rồi suy sụp, mong tôi tha thứ, cầu mong tôi đừng bắt em bỏ cái thai. Tôi buồn vì sao em lại nghĩ tôi ác độc vậy, nó cũng là cháu tôi, cũng có má.u mủ với tôi, làm sao tôi có thể tàn nhẫn vậy chứ.
Tôi hỏi em còn yêu tôi không? Còn muốn cưới tôi không? Em im lặng không trả lời, chỉ nói em không còn xứng với tôi nữa. Em nói muốn ở vậy nuôi con và chưa nghĩ đến chuyện gì nữa. Tôi nói em không phải sợ, tôi sẽ ở bên em, sẽ cưới em như lời hứa, em nói không muốn nhìn tôi khó xử. Em cố tỏ ra mạnh mẽ với tôi nhưng giọng nói đã lạc đi. Tôi thấy thương em, người con gái tội nghiệp của tôi sao toàn bất hạnh ập xuống đầu em?
Em mồ côi ba từ bé, nhà còn mỗi mẹ và đứa em trai. Mẹ em người miền quê hiền lành cũng không dám buông lời nặng nhẹ với nhà tôi. Tôi cảm thấy đau lòng quá, không còn tâm trí để làm việc. Gia đình tôi chưa một lần xuống xin lỗi em, không biết là do họ ngại hay đang có suy nghĩ gì. Em trai xin tôi cho nó được ở bên em, được cưới em và làm tròn trách nhiệm của người cha; mẹ tôi cũng có ý như thế. Còn tôi không thể bỏ em được, tôi yêu em quá nhiều, tình yêu của tôi luôn đủ lớn để dành cho em, chỉ sợ em không còn yêu tôi.
Theo iBlog
Bạn thân thú nhận ngủ với chồng tôi 12 lần Tôi sững người, cả người nóng lên như ngọn núi lửa, chỉ trực trào ra nhấn chìm mọi thứ xung quanh bởi sự giận dữ của mình. Tôi và chồng đã kết hôn được 5 năm. Chúng tôi có chung một đứa con gái 5 tuổ.i rất đáng yêu và kháu khỉnh. Gần đây, giữa chúng tôi đang nảy ra một vấn đề...