Đau đớn khi vợ sắp cưới thú nhận từng là gái bán hoa
Nghe vợ sắp cưới thú nhận, tôi choáng váng vô cùng. Thật không thể tưởng tượng, người con gái tôi yêu lại có quá khứ dơ bẩn đến như vậy.
Tôi năm nay 27 tuổi, đang là nhân viên ngân hàng. Tôi chuẩn bị cưới vợ. Vợ tôi là giáo viên cấp 3 trường làng.
Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm rồi mới đi tới quyết định kết hôn. Vợ kém tôi 2 tuổi, em là người sắc sảo, khéo léo, biết thu vén, lại khá xinh xắn nên tôi rất yêu, vợ sắp cưới cũng được lòng bên nhà tôi.
Trong thời gian yêu nhau, chúng tôi rất ít khi xảy ra cãi vã, cũng bởi em là người rất biết điều, chín chắn. Phải nói, trong thời gian yêu nhau, em đã khiến tôi trưởng thành và sống có trách nhiệm hơn rất nhiều.
Chúng tôi dự định ra tết sẽ làm đám cưới. Gia đình 2 bên đã đi lại, nói chuyện và thống nhất đâu vào đấy, chúng tôi chỉ đợi ngày 2 đứa chính thức thành vợ thành chồng mà thôi. Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Thế nhưng mấy ngày gần đây, tôi thấy em khác lắm. Lúc nào cũng tỏ ra lo lắng, suy nghĩ, trầm tư. Tôi gặng hỏi, em chỉ nói trong người hơi mệt. Nhưng tôi biết chắc chắn em có chuyện gì không vui, bởi tôi hiểu rõ, chỉ khi nào có chuyện không vui, em mới tỏ ra như thế.
Video đang HOT
Một ngày, tôi đến nhà em chơi, bố mẹ đều không có nhà. Tôi gặng hỏi mãi, cuối cùng, em òa khóc và nói muốn nói với tôi một chuyện. Em thú nhận với tôi, ngày trước đã có khoảng thời gian em từng làm gái bán hoa. Em nói, thời điểm đó em ra trường, vì chưa xin được việc. Nghe bạn bè rủ rê, em đã ngu dại mà lấn vào con đường lầm lối đó. Em làm chuyện đó gần 1 năm thì ở quê có đợt thi công chức, em mới thôi làm và về thi. Sau đó em đi làm, quen và yêu tôi.
Ảnh minh họa
Nghe vợ sắp cưới thú nhận, tôi choáng váng vô cùng. Thật không thể tưởng tượng, người con gái tôi yêu lại có quá khứ dơ bẩn đến như vậy. Em nói, em đã suy nghĩ kỹ và quyết định nới với tôi. Bởi em yêu tôi thật lòng, em sợ đến khi cưới nhau về, tôi biết quá khứ sẽ không chấp nhận và tha thứ cho em. Thà rằng em nói trước, nếu tôi có thể chấp nhận được thì chúng tôi sẽ làm đám cưới, còn không thì coi như em có lỗi với tôi.
Từ hôm đó về, tôi vô cùng đau khổ. Tôi suy nghĩ rất nhiều mà không biết phải làm sao. Tôi phải đối diện với chuyện đó như nào đây, thà rằng em đừng nói với tôi. Tôi khổ tâm lắm, tôi phải làm sao đây?
Theo Khỏe & Đẹp
Em xa lánh tôi vì mặc cảm từng là gái bán hoa
Tôi yêu em, chấp nhận quá khứ của em, chỉ cần em luôn ở bên và yêu tôi, rồi em quên đi cái quá khứ ấy, tôi có thể bỏ qua tất cả. Tôi phải làm sao để em mở lòng đón nhận?
Tôi 25 tuổi, sinh ra trong một gia đình giàu có, lại là con trai độc nhất của bố mẹ nên từ nhỏ đã được chiều chuộng, vậy nên tính cách của tôi rất ngang ngược. Càng lớn, tôi càng đổ đốn, đi bar, sàn, thâu đêm suốt sáng. Vì gia đình giàu có, lại được cái mã ngoài đẹp trai nên xung quanh tôi, vô số các em chân dài theo đuổi. Tôi biết, họ chỉ yêu cái túi tiền của tôi chứ cũng chả yêu thương gì thật lòng, nhưng tôi mặc kệ, lại còn lấy điều đó làm niềm tự hào, là gia vị cho cuộc sống. Tôi cứ sống buông thả như vậy cho đến một ngày gặp em.
Hôm đó tôi cùng thằng bạn đi uống cà phê, đang ngồi chuyện thì tôi nhìn thấy em bước vào quán. Gương mặt ngây thơ, thánh thiện, dáng người nhỏ nhắn trong bộ váy hồng nữ tính ấy chẳng hiểu sao lại khiến cho tim tôi lỗi nhịp. Thằng bạn tôi thấy vậy thì đùa: "Kết em ý rồi hả, nhìn ngon đấy, triển luôn đi". Nếu là bình thường tôi sẽ đến làm quen, tán tỉnh hoặc nếu không, đối phương khi nhìn thấy vẻ đẹp trai của tôi cũng sẽ "liếc mắt đưa tình", bật đèn xanh, còn em thì không. Mặc dù em ngồi bàn đối diện nhưng không hề để ý xung quanh mà chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cứ ngồi ngắm em như vậy mặc cho thằng bạn đang thao thao bất tuyệt bên cạnh, được một lúc thì thấy em nghe điện thoại rồi quay sang gọi chủ quán thanh toán tiền.
Không có gì đặc biệt nếu em không gọi tên của chủ quán và nói chuyện với chủ quán thân mật như vậy, tôi như mở cờ trong bụng. Đợi em đi rồi, tôi gọi chủ quán ra hỏi và được biết, em là chủ của một shop thời trang gần đây. Chỉ nghe có vậy tôi thanh toán tiền và lôi cổ thằng bạn đi mặc cho tiếng í ới của cô chủ quán bảo lấy lại tiền thừa ở đằng sau. Đi một đoạn tìm đến cửa hàng của em thì thấy em đang ghi ghi chép chép gì đó. Thấy chúng tôi em mỉm cười xã giao, em hỏi chúng tôi muốn mua gì và gọi một cô bé nữa ra để bán hàng rồi quay lại ghi chép tiếp. Tôi nói muốn mua đồ tặng mẹ, muốn đích thân chủ quán tư vấn, vậy là em vui vẻ đồng ý.
Em ra và giới thiệu nhưng mẫu mới phù hợp với tuổi của mẹ tôi, tôi mua một cái váy rồi chào em đi về. Những ngày sau đó, tôi liên tục ra cửa hàng của em để "mua váy tặng mẹ". Tôi nói chuyện với em nhiều hơn, khoảng cách của hai đứa gần hơn, cuối cùng tôi cũng xin được số điện thoại và hẹn em một buổi đi cà phê. Từ khi quen em, tôi thay đổi đến chóng mặt. Từ một công tử ăn chơi có tiếng, đi chơi "quên đường về" thì nay, tôi ở nhà nhiều hơn, những cô chân dài trong danh bạ của tôi cũng dần biến mất. Tôi còn xin bố cho vào làm ở công ty. Phải nói, thấy tôi thay đổi như vậy bố mẹ vui mừng lắm.
Em vẫn như vậy, không vồ vập lấy tôi như những cô gái khác, không đòi vào nhà hàng sang trọng hay đi bar, sàn mà thay vào đó em dẫn tôi đến những quán ăn bình dân, trà đá vỉa hè. Tôi càng ngày càng "say" em, có hỏi về gia đình em, em chỉ nói là một cô gái ngoại tỉnh, lên đây mở cửa hàng thời trang cùng em gái (em gái em là cô bé hôm trước em gọi ra bán hàng), ngoài ra em không kể gì thêm, cũng không hỏi tôi về gia đình.
Thời gian cứ trôi như vậy cho đến khi tôi quyết định tỏ tình với em sau 7 tháng quen biết. Cứ nghĩ từng đấy thời gian, em sẽ gật đầu đồng ý nhưng không ngờ em nói xin lỗi, chỉ coi tôi như một người bạn, một người anh. Tôi thất vọng, nhưng rồi nghĩ lại, có thể tình yêu chưa đủ lớn đối với em. Tôi lại tiếp tục theo đuổi em. Nhưng thật không hiểu nổi tại sao, sau ngày hôm đó tôi thấy em như thay đổi, em lạnh lùng hơn, những buổi đi chơi cũng thưa dần và cuối cùng em tránh mặt. Gọi điện em không nghe máy, nhắn tin không trả lời, tôi quyết định đến cửa hàng tìm em thì chỉ gặp em gái em.
Tôi hỏi về em thì cô bé nói làm tôi bất động tại chỗ: "Chị Trang nói, anh đừng tìm chị nữa. Chị không xứng đáng với anh, bởi quá khứ của chị từng là cô gái bán hoa". Tôi chết đứng, đây là lý do sao? Tôi đã yêu em, một cô gái bán hoa? Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra, tôi cố gắng hỏi lại cô bé có phải như vậy không, vì lý do gì khiến em bước chân vào con đường ấy thì biết được do sinh ra trong một gia đình khó khăn, học hết cấp 3 em khăn gói lên thành phố kiếm tiền phụ giúp gia đình. Cuộc đời em sẽ không rơi vào bế tắc như vậy nếu không có một ngày, bố em đổ bệnh nặng phải vào bệnh viện chữa trị. Gia đình nghèo khó, mà tiền viện phí lên đến hàng trăm triệu. Đến đường cùng, em phải bán thân để kiếm tiền, lo chữa chạy cho bố. Khi bố khỏi bệnh, em mới thôi nghề, dùng chút tiền vốn em tiết kiệm để mở cửa hàng thời trang.
Cô bé nói thêm: "Chị gái em mặc vì mặc cảm quá khứ nên không bao giờ cho phép mình yêu ai, chị luôn nghĩ mình không xứng đáng với người ta. Em biết chị yêu anh nhưng không thể quên đi cái quá khứ ấy". Nghe cô bé nói, tim tôi thắt lại, không ngờ em của tôi lại đáng thương như vậy. Em là một cô gái tốt, sao ông trời lại đẩy em vào hoàn cảnh như vậy? Tôi hiểu em không có lỗi, lỗi là do hoàn cảnh, do số phận. Tôi yêu em, chấp nhận quá khứ của em, chỉ cần em luôn ở bên và yêu tôi, rồi em quên đi cái quá khứ ấy, tôi có thể bỏ qua tất cả. Tôi phải làm sao để em mở lòng đón nhận? Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Xin cảm ơn.
Theo VNE
Chồng đàn đúm "ăn chơi tới bến" với gái bán hoa Bắt được tin nhắn trong điện thoại chồng với mấy người bạn, em choáng váng xây xẩm mặt mày. Giờ đã muộn lắm rồi mà chồng em vẫn chưa về. Em đang sôi máu kinh khủng, chờ chồng về lão ấy chết với em. Nhìn điện thoại lão ấy để quên ở nhà, chứa tin nhắn hẹn hò chơi bời, tang chứng vật...